Trần Hoàng Thiên mở cửa thư phòng châm một điếu thuốc, là anh không suy nghĩ thấu đáo lại quá vội vàng nên trách lầm cô. Anh là bị cơn giận che lấp lý trí, anh bước tới bên giá rượu rót cho mình một ly, dòng chất lỏng màu vàng nâu sóng sánh trong ly thủy tinh đầy mê hoặc. Trần Hoàng Thiên ngửa cổ lên một hơi uống cạn, tâm tình anh dạo này có chút không tốt lắm thì phải. Đặc biệt là những vấn đề liên quan đến Đỗ Khánh An, Khang Duy hôm trước còn cười vào mặt anh nói rằng anh là để tâm đến cô rồi, nhưng mà anh vẫn luôn phủ nhận. Khang Duy còn nói cậu ta tin tưởng cô, thậm chí còn khẳng định sau này kết cúc của anh nhất định sẽ rất thảm. Nhưng anh không tin, đó đâu phải là để tâm gì chứ, chẳng qua đó chỉ là chút ít nghĩa vụ với cái danh người chồng mà thôi.
Nhưng mà hôm nay, khi thấy cô dưới thân nước mắt lưng tròng, đột nhiên lòng anh có chút khó chịu.
Anh ghét nước mắt phụ nữ!
Cho nên khi cô khóc anh cho rằng chẳng qua chỉ là chán ghét mà thôi. Trần Hoàng Thiên uống thêm một ly nữa rồi cầm áo khoác và chìa khóa xe đi tới công ty, trước khi đi anh có gọi điện cho Khang Duy tới thay băng và kiểm tra vết thương cho cô. Dù sao bà nội anh cũng ở đây, ít ra phải diễn kịch cho đạt một chút.
…
Phía bên kia, Khánh An sau khi cầm quần áo chạy vào nhà tắm, cô mở nước để mặc cho dòng nước lạnh lẽo xối thẳng từ trên đầu xuống, những vết xanh tím anh để lại xem vào những vết thương trên người cô nhìn rất chói mắt. Nước mắt mặn chát hòa lẫn vào dòng nước lạnh lẽo, Khánh An thật sự muốn hét lên thật lớn, số phận sao cứ đày đọa cô như vậy. Cô chỉ mong có một mái nhà nhỏ ấm áp sống yên lành qua ngày dài tháng rộng, không muốn tranh giành, không muốn ganh đua. Vậy mà số phận không cho cô được như ý nguyện, cứ ép cô hết vào bi kịch này đến bi kịch khác. Ngày đó cô cứ ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần được ở bên người mình yêu là hạnh phúc nhất cuộc đời hóa ra không phải như vậy. Tình yêu từ một phía mãi mãi sẽ không có được hạnh phúc… Vĩnh viễn không!
Khánh An bước ra khỏi phòng tắm, lúc này đã sang đầu giờ chiều, bên ngoài nắng vàng rực rỡ, gió nhẹ lao xao. Lão phu nhân đang cùng thím Lưu và một nữ giúp việc khác cắt hoa, Tây Uyển là biệt thự nhà vườn nên hoa trái rất nhiều, hoa hồng, mẫu đơn, thược dược, cẩm tú cầu hay phi yến đua nhau khoe sắc. Lão phu nhân và thím Lưu cầm kéo cắt những bông hoa đẹp nhất về cắm, Khánh An nhìn bọn họ từ ban công, cô vội vàng bước xuống vườn.
Cô bước tới bên cạnh lão phu nhân đỡ lấy kéo trong tay bà, lễ phép hỏi :”Bà nội, bà muốn cắm hoa sao?”
Lão phu nhân cười hiền :”Đúng vậy, cháu xem hoa đẹp như vậy mang vào cắm một lọ nhất định sẽ rất đẹp.” Nói rồi lão phu nhân đưa tay ngắt một bông mẫu đơn đỏ rực cài lên mái tóc của cô :”Hoa có đẹp đến mấy vẫn thua Khánh An của bà ha ha.”
“Bà nội…” cô được khen thì ngại ngùng đến hai má ửng hồng.
Bà người vui vẻ cầm hoa vào trong nhà cắm thành một lọ rất lớn, tay nghề cắm hoa của Khánh An khá ổn nên nhìn rất đẹp mắt.
Một lát sau thì Khang Duy tới, nhưng anh không tới một mình mà phía sau còn có thêm Lê Ngọc Vân, thấy cô lông mày hơi nhăn, anh vội vàng giải thích :”Đừng hiểu lầm, tôi thấy cô ấy đứng ngoài cổng nên bảo cùng đi vào.”
Khánh An chỉ cười không nói gì, nhưng Lê Ngọc Vân đã lên tiếng trước :”Bà nội, cháu là Ngọc Vân bạn của Khánh An ạ.”
Lê Ngọc Vân thấy Khánh An vẫn lành lặn khỏe mạnh thì trong lòng không khỏi đố kị, những người cô ta phái đi vậy mà lại để cho cô chạy thoát. Tuy bề ngoài cô ta cười cười nói nói nhưng trong lòng không ngừng nguyền rủa cô.
Lão phu nhân đã sống gần như cả cuộc đời, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cô gái Ngọc Vân này có vấn đề. Cô ta không đơn giản như cái nụ cười đơn thuần cô ta bày ra kia, bà có thể lờ mờ nhận ra cháu dâu của bà không thích cô ta. Nếu Khánh An không thích vậy bà cũng không thích cô ta.
Khánh An và thím Lưu cùng Khang Duy đã đi lên lầu để kiểm tra vết thương, phía dưới lầu Lê Ngọc Vân ngồi ở phòng khách cùng lão phu nhân. Cô ta lân la chuyện trò với bà nhưng đa phần mọi chuyện đều là những vấn đề không tốt về Khánh An về chuyện hình như Trần Hoàng Thiên không có cảm giác với cô và rất nhiều chuyện nữa. Lão phu nhân ngồi ngắm hoa vừa nghe cô ta kể lể thì cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Bà nội, Hoàng Thiên lúc nào sẽ về vậy ạ?”
Nghe thấy câu hỏi này, lão phu nhân nhướng hàng lông mày, bà vẫn nhìn lọ hoa ngắm nghía cất giọng đều đều :”Cô gái này, đừng gọi tôi là bà nội tôi không có cháu gái, lần sau cứ gọi tôi là lão phu nhân được rồi. Nếu cô đã là bạn của Khánh An thì đừng gọi chồng của bạn bằng tên như vậy, không hay lắm đâu.”
Lê Ngọc Vân cứng họng, cô ta không ngờ bà già này vậy mà nhìn thấu tâm can cô ta nhanh như vậy, nếu như bà không phải lão thái quân thì nhất định cô ta sẽ trừ khử bà.
Khang Duy sau khi kiểm tra vết thương của Khánh An thì tiêm cho cô một mũi uốn ván rồi tra thuốc băng bó một số vết thương sâu cho cô. Khang Duy nhìn cô thở dài :”Sao lại bị thương thành như vậy?”
Khang Duy đối với An Ninh như anh trai với em gái, anh nhìn quá trình cô với Trần Hoàng Thiên kết hôn tới bây giờ thấy mà có chút không đành.
Thím Lưu đã xuống lầu, trong phòng chỉ còn lại anh và cô, sau khi thu dọn đống dụng cụ y tế Khang Duy quay sang nhìn cô thở dài :”Khánh An, nếu như cuộc hôn nhân này không cho em được hạnh phúc, vậy chẳng bằng ly hôn đi. Tìm kiếm một cuộc sống mới, sống những tháng ngày bình an vui vẻ.”
Khánh An nghe anh gọi thì ngẩng đầu lên, anh nói đúng, nhưng còn gia đình cô thì sao? Sau khi cô li hôn anh sẽ để bọn họ bình yên sao? Theo như tính cách của anh chắc chắn câu trả lời sẽ là không, mối nợ với Lê Ngọc Vân anh nói chưa tính toán với cô xong mà.
Khánh An nhìn Khang Duy cười khổ :”Anh ấy nói em phải trả nợ vì đã hại chết con của anh ấy, anh nói xem anh ấy liệu có buông tha cho gia đình em hay không?”
“Em không làm việc đó mà, đúng không. Vậy nên sao em phải chịu khổ sở như vậy?”
Ánh mắt Khang Duy ánh lên sự tin tưởng làm cô rất cảm động :”Đúng vậy! Sự thật năm xưa không dễ gì chứng minh được là em trong sạch, con đường đó hệ thống camera rất ít, hơn nữa tất cả dữ liệu ngày hôm đó đều không còn. Anh nói xem em phải làm sao?
Đúng là như vậy, sự việc ngày hôm đó Trần Hoàng Thiên còn tận mắt nhìn thấy, sao có thể chứng minh.
“Vậy sao em không bỏ trốn đi, tới một nơi không ai biết…” Nhưng anh mới nói được một nửa đã bị cô ngắt lời.
“Cảm ơn anh, Khang Duy! Thật sự cảm ơn anh đã tin tưởng em như vậy.” Cô thật sự rất cảm động :”Nhưng còn gia đình em, nếu em đi rồi anh ấy chắc chắn sẽ không để yên, em không thể bỏ mặc họ.”
Cô đâu thể bỏ mặc ba mẹ mình được cơ chứ.
“Vậy nên, em định cứ sống như vậy sao?”
“Phải!” Cô trả lời rất kiên định.
Thấy cô cố chấp như vậy, Khang Duy thở dài :”Xin lỗi không thể giúp gì cho em…” Nhìn cô như vậy lòng anh có chút xót xa :”Nhưng Khánh An, em phải tin rằng ai rời xa ai đều có thể sống tốt. Tình yêu vốn không nặng nề như em vẫn tưởng tượng, thứ nặng nề chỉ là nỗi lo sợ trong lòng em mà thôi!”
Khang Duy đi rồi, còn Khánh An cứ mãi đứng đó đắm chìm trong suy nghĩ. Thứ nặng nề chỉ là nỗi lo sợ trong lòng cô thôi sao?
Lo sợ và thất vọng trong lòng cô là gì?
Là thất vọng về cuộc sống hôn nhân? Thất vọng về tình bạn bị phản bội, thất vọng vì không được tin tưởng? Hay thất vọng về thứ được gọi là “tình yêu”?
Khánh An bước tới gần cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời, ngoài kia trời xanh mây trắng, đâu đó vài cánh chim trời bay lượn giữa không trung. Đôi khi cô ao ước mình là một chú chim được dang rộng đôi cánh bay tới nơi mình muốn, cô ghen tỵ với sự tự do của chúng.
Cô xuống lầu, thấy Lê Ngọc Vân vẫn còn ở đó hẳn là muốn ở lại đợi anh về, Khánh An bật cười đầy vẻ diễu cợt một người tình trong bóng tối thì mãi mãi không được công khai vậy mà còn ở đây diễn trò trước mặt mọi người, nực cười biết bao.
Trời ngả về chiều, ánh hoàng hôn dần buông xuống, Khánh An cùng thím Lưu tất bật chuẩn bị bữa tối, lão phu nhân đã đi niệm Phật. Chỉ còn lại một mình Lê Ngọc Vân, cô ta nhàm chán bèn ra vườn đi dạo. Tây Uyển rất rộng cũng rất đẹp, kiến trúc lại độc đáo, Lê Ngọc Vân vẫn luôn mơ đến một ngày đường đường chính chính bước chân vào gia đình này trở thành nữ chủ nhân của Tây Uyển là vợ của Trần Hoàng Thiên cao cao tại thượng hô mưa gọi gió ở thành phố này. Nhất định cô ta phải loại bỏ Đỗ Khánh An, loại bỏ càng sớm càng tốt! Cô ta bặm môi, hai tay nắm chặt thành quyền ánh mắt cô ta lộ ra những tia ác độc.
Đỗ Khánh An nhất định phải biến mất!