Đình Thiên sau bao lần bị Tống An Nam cằn nhằn cuối cùng đã có bạn gái. Cuối tuần này, cậu ấy sẽ dẫn về nhà ra mắt gia đình.
Nghe nói Lâm Tố Hương bị ốm, Đình Thiên liền thu xếp đến thăm mẹ của mình.
Năm đó Tống Duật không tố cáo bà ta ra pháp luật. Lâm Tố Hương sau này cũng biết bản thân sai trái nên mới trốn tránh mọi người, an ổn thuê một căn chung cư sống, tham gia hội phụ nữ ở địa phương, mỗi ngày cùng những người bạn già đạp xe luyện tập sức khỏe.
Biết Đình Thiên sắp đến chỗ của Lâm Tố Hương, Tống An Nam đưa cho cậu một hộp bánh hạt sen, rồi nói:
“Món bà ấy thích ăn nhất. Cái này ta vừa bảo đầu bếp riêng làm, con mang đến đó đi.”
Đình Thiên nhận lấy, ánh mắt ẩn nhẫn nhìn Tống An Nam, hỏi:
“Ba không hận bà ấy sao?”
“Hận cái gì chứ? Chẳng lẽ ta lại đi hận người từng đầu ấp tay gối với mình bao năm ư?”
“Vậy… ba có từng yêu bà ấy không?”
Tống An Nam trầm ngâm, thấy Đình Thiên vẫn đang đợi câu trả lời, ông mới nói:
“Chúng ta không được gọi là yêu. Nhưng ở bên nhau mấy chục năm, chắc chắn không thể nói là không có chút tình cảm nào được.”
Ông vỗ nhẹ cánh tay Đình Thiên, trong ánh mắt tràn ngập sự tự hào.
“Ta với mẹ con không có duyên ở bên nhau, nhưng còn con, mãi mãi vẫn là con trai của ta. Chắc chắn là như thế.” Tống An Nam khẳng định với cậu.
…
Qua một thời gian, Từ Khánh An sinh lần nữa, lần này còn là một cặp long phụng, tất cả cũng chỉ vì câu nói của gia đình hai bên “cứ sinh đi, để chúng ta nuôi là được.”
Vì thế mà thi thoảng hai vợ chồng sẽ vi vu đi du lịch vài ngày, để mấy đứa nhỏ cho ông bà nội, ngoại chăm sóc. Lần này, Phương Thái Khang đưa vợ đến triển lãm tranh ở Los Angeles.
Từ Khánh An ngồi trên chuyến bay, ngã đầu tựa vào ngực người đàn ông bên cạnh. Tay cô nắm lấy tay anh, cảm nhận được sự hạnh phúc ngập tràn.
Là Phương Thái Khang sưởi ấm trái tim cô, cho cô biết như thế nào là một tình yêu đúng nghĩa. Từ Khánh An cảm thấy ông trời đã quá ưu ái cho mình, ban tặng cô một người đàn ông hoàn hảo đến như vậy.
Đương nhiên, cô rất trân trọng gia đình nhỏ của mình.
“Lần sau Bảo Bảo, Khánh Khánh và Châu Châu lớn hơn một chút, chúng ta mang ba đứa nhỏ theo cùng được không anh?”
“Được, bà xã thích thì đều được.” Phương Thái Khang dịu dàng cúi xuống hôn lên trán Từ Khánh An.
Duyên phận mang hai người đến với nhau. Từ trước đến giờ, Phương Thái Khang chưa bao giờ hối hận với quyết định của mình.
Càng tiếp xúc với Từ Khánh An, anh càng bị thu hút bởi con người cô. Ẩn sau vẻ ngoài tưởng chừng bọc toàn gai độc đó là một tâm hồn dễ bị tổn thương cần người che chở...
Nói đến Cố Bắc Thành và Phương Mỹ Anh. Hai người yêu đương mấy năm cuối cùng cũng chịu kết hôn. Bé con đầu lòng tên Cố Giai Lệ cũng đã tròn hai tuổi.
Từ Khánh Dung nhìn những người thân bên cạnh được hạnh phúc, cô cũng cảm thấy thật vui vẻ.
Bản thân cô cũng có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy người đàn ông mình yêu nằm bên cạnh mình.
Sau khi Từ Khánh Dung và Tống Duật đi đăng ký kết hôn, hắn lúc nào cũng mang “giấy chứng nhận đã có vợ” bên người, gặp ai cũng khoe. Ai mà không biết còn tưởng hắn là trai tân lần đầu kết hôn nữa đó.
Từ Khánh Dung vốn định ở Cố thị giúp đỡ anh trai, nhưng lại bị ai kia “bắt cóc” về làm thư ký cho mình.
Sáng nay cô thức dậy, mi mắt chớp nhẹ, lặng lẽ quan sát ngũ quan của người đàn ông đang nằm trên giường.
Từ Khánh Dung giơ ngón tay, khẽ sờ lên vết sẹo gần thái dương của Tống Duật.
Năm đó hắn cứu cô khỏi biển lửa, bản thân bị bỏng nặng đã để lại rất nhiều sẹo.
Trên mặt, bàn tay và cả sau vai nữa.
Từ Khánh Dung xót xa cho chồng. Dù sao cô cũng là nguyên nhân gián tiếp cướp đi vẻ bề ngoài hoàn hảo của hắn.
Đang tự trách mình, bất giác Tống Duật vươn tay nắm lấy tay cô. Một nụ hôn chào buổi sáng chạm lên những ngón tay mảnh khảnh.
“Bà xã, sao em lại dậy sớm vậy?”
“Còn sớm nữa sao?” Từ Khánh Dung phụng phịu nhìn lên đồng hồ. Đã hơn chín giờ rồi.
Nếu không phải tối hôm qua lăn giường cùng Tống Duật, cô sẽ còn thức dậy sớm hơn nữa.
Hắn ngồi dậy, kéo chăn đắp cho Từ Khánh Dung, rồi cúi thấp xuống nói nhẹ vào tai cô gái nhỏ:
“Em ngủ thêm đi. Anh làm xong bữa sáng sẽ gọi em dậy.”
“Như thế cũng được sao?” Từ Khánh Dung chớp chớp hai mắt. Đôi chân cô mỏi rời, quả thật vẫn chưa muốn rời khỏi giường.
Tống Duật gật đầu, còn nhân cơ hội véo nhẹ lên chóp mũi đáng yêu của vợ.
Hắn làm xong vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới lầu. Chưa ra đến phòng khách đã nghe thấy tiếng của Từ Thái Sâm.
Lại một màn đến giành cháu. Chỉ là lần này thời thế thay đổi rồi, Từ Thái Sâm và Đàm Lê Giai phải đến Tống gia “đòi” cháu ngoại.
Hôm nay ba bé con nhà Từ Khánh An về bên nội, Từ Thái Sâm không có ai chơi cùng, liền tìm đến bé con An Nhiên lanh lợi có thể chơi đánh cờ cùng ông.
“Chẳng phải đã phân chia ngày chẵn và ngày lẻ rồi sao? Ông tham lam quá rồi, một lát nữa tôi còn phải dẫn Tiểu Nhiên đi thăm sở thú.”
“Đúng rồi, ba à, làm người không thể tham lam như vậy.”
Tống Duật vừa đi xuống đã bênh vực cho cha của mình.
“Còn không phải có người bất lực không thể sinh thêm đứa nữa à? Nếu như có thêm cháu, hai ông già này đâu phải tranh giành nhau như vậy?” Từ Thái Sâm lườm lườm Tống Duật. Tên đàn ông từng khiến con gái ông đau khổ, bây giờ còn dám quay sang bảo ông keo kiệt.
“Con… ba nói con bất lực sao?” Tống Duật chỉ tay vào mặt mình.
Từ Thái Sâm cười khà khà, nhìn đi chỗ khác giả vờ ngây thơ vô tội.
“Ta có nói con à? Thì cứ cho là vậy đi.”
“Ba đợi đó. Năm sau chắc chắn sẽ có thêm cháu ngoại.”
“Mấy đứa?” Hai ông già tỏ vẻ hào hứng.
Tống Duật sờ cằm, tự tin nói:
“Ít nhất là thêm một đứa. Hoặc cũng có thể là hai, ba, bốn đứa.”
Từ Khánh Dung nằm trên phòng hắt xì liên tục. Cô mà nghe được, chắc chắn tối nay sẽ để Tống Duật cuốn gói ra khỏi phòng ngủ.
Nghĩ cô là heo sao? Sinh một lần bốn, năm đứa?
“Quyết định thế nhé. Con rể, ta trông chờ hết vào con đó.” Từ Thái Sâm vỗ vai Tống Duật. Dù sao hắn cũng là người có khí phách, nói được làm được.
Ông ở lại đợi An Nhiên ngủ dậy sẽ cùng con bé và Tống An Nam đến sở thú. Tống Duật sau khi hứa với cha vợ thì đi lên phòng, không nói không rằng nằm lên giường, trùm chăn kín mít.
Từ Khánh Dung bấy giờ mới biết bộ mặt lưu manh của Tống Duật. Nói là đi làm bữa sáng cho cô, nhưng hiện tại cô lại trở thành bữa ăn sáng của hắn.
“Ưm, tên khốn nhà anh, nhẹ thôi… a, đau chết mất…”