Từ Khánh Dung mang thai lần hai ở tuổi ba mươi ba, hơn nữa lần này còn là thai đôi nên cả cô và Tống Duật vô cùng cẩn trọng. Hắn dành nhiều thời gian ở bên cạnh Từ Khánh Dung, chăm lo cho cô từng chút một.
Gần đến ngày chuyển dạ, tâm trạng của Từ Khánh Dung càng trở nên căng thẳng.
Bụng lớn khiến cô di chuyển khó khăn, hai chân sưng phù lộ ra từng mạch máu. Tống Duật xót xa cho bà xã, nếu hắn có thể mang thai cho cô thì tốt rồi. Đằng này chỉ có thể ở bên cạnh nhìn cô chật vật, bức bối.
“Bà xã, anh pha sữa rồi, em uống đi.”
Tống Duật cẩn thận kiểm tra nhiệt độ của sữa trước khi đưa cho Từ Khánh Dung. Cô mệt mỏi không muốn uống, hắn liền ở bên cạnh kiên nhẫn đút cho cô từng muỗng sữa.
“Nếu biết khó khăn như vậy anh đã không để em mang thai rồi. Bà xã, hai đứa nó đạp em đau lắm có phải không?” Tống Duật lại quay qua mè nheo với vợ.
Tuy rằng Từ Khánh Dung đang cảm thấy khó chịu trong người, nhưng nghe hắn nói như vậy cũng không nhịn được cười. Cô nắm lấy tay Tống Duật đặt lên trên bụng của mình, nhẹ nhàng nói:
“Đau! Nhưng mà xứng đáng.”
Thiên chức làm mẹ thiêng liêng đến chừng nào, một chút khó khăn này có là gì? Từ Khánh Dung chỉ mong các con của cô sinh ra được bình an, khỏe mạnh. Đối với một người mẹ như thế đã là mãn nguyện rồi.
“Bà xã, anh yêu em, cả đời này chỉ yêu mình em.” Tống Duật ôm lấy cô, suốt ngày nói mấy lời đường mật, sến súa.
Mỗi tối hắn đều bóp chân cho Từ Khánh Dung, sau đó đi đọc truyện cổ tích cho cô con gái nhỏ Tống An Nhiên. Tiểu Nhiên càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ, Tống Duật thật mong hai bé con trong bụng Từ Khánh Dung cũng là hai cô công chúa nhỏ đáng yêu như chị của chúng.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Từ Khánh Dung lâm bồn. Vì là thai lớn nên cô được chỉ định sinh mổ. Tống Duật đứng chờ bên ngoài phòng sinh, thấp thỏm không yên. Hắn cứ đi qua đi lại, ai can cũng không được.
“Tống Duật, cậu mau ngồi xuống đi. Tôi chóng hết cả mặt rồi.” Cố Bắc Thành không nhịn được lên tiếng.
“Lúc Mỹ Anh sinh con, cậu cũng vậy đó thôi. Đừng có quản tôi.”
Ai kia nói không lại đành im bặt. Tống Duật vẫn cứ thấp thỏm nhìn vào phòng sinh, lát sau hồi hộp đến mức nắm chặt tay Phương Thái Khang làm điểm tựa.
“Thái Khang, cậu nói xem sao lâu như vậy?”
“Bình tĩnh đi, chỉ mới ba mươi phút thôi. Tôi nhớ lúc cậu đi thi đại học cũng đâu căng thẳng như vậy.”
Tống Duật hừ lạnh một tiếng, sao một bác sĩ tâm lý như Phương Thái Khang hôm nay lại nói mấy lời vô nghĩa thế này?
“Giống nhau sao? Trời ơi, tim tôi sắp vỡ ra luôn rồi.”
Hai mươi phút sau, y tá bước ra ngoài thông báo ca sinh mổ đã hoàn tất. Hai bé con chào đời khỏe mạnh, sức khỏe của người mẹ cũng không có gì đáng lo ngại.
“Chúc mừng anh, vợ của anh sinh được hai bé trai vô cùng kháu khỉnh.”
Tống Duật đang mừng khóc rớt nước mắt, nghe đến hai chữ bé trai thì há hốc miệng. Không phải là hai tiểu công chúa sao? Hắn đứng tần ngần, vừa mới tuần trước đi siêu thị mua cả đống búp bê để làm quà cho mấy thiên thần nhỏ.
“Con sao vậy? Không vui sao?”
“Vui… vui lắm ạ.” Tống Duật méo xếch miệng, đáp lại.
Có chút bất ngờ nhưng sao hắn không vui cho được? Tống Duật theo hướng dẫn của y tá đi gặp mặt con, thực hiện da kề da với hai bé. Vừa xong, hắn liền đến chỗ vợ của mình.
“Khánh Dung, vất vả cho em rồi.”
Tống Duật cúi xuống hôn lên trán Từ Khánh Dung, đôi tay nắm chặt lấy bàn tay còn đang run rẩy, không ngừng nói lời cảm ơn cô gái nhỏ. Hắn không dám mơ mình còn có ngày này, nhận được sự tha thứ của cô, rồi cùng cô vẽ nên một gia đình hạnh phúc.
Ba tháng đầu sau khi Từ Khánh Dung sinh, Tống Duật hoàn toàn làm việc ở nhà để có thể ở bên cạnh vợ.
Tống Uy Phong và Tống Uy Dũng bú sữa mẹ ngày càng bụ bẫm. Nhưng cũng vì có quá nhiều sữa mà bầu ngực của Từ Khánh Dung lúc nào cũng căng tức. Dù là sinh đôi nhưng hai nhóc vẫn không thể dùng hết sữa, kết quả, sữa thường tiết ra chảy xuống ướt đẫm áo làm cho Từ Khánh Dung vô cùng khó chịu.
“Bà xã, để anh giúp em. Chúng ta không thể sữa chảy ra lãng phí như vậy được.”
Tống Duật nhân lúc hai thằng nhóc ngủ liền đóng cửa phòng rồi trèo lên giường, đôi mắt sáng rực lăm le hai bầu ngực của Từ Khánh Dung.
Cô đưa tay che ngực, bộ dạng không đứng đắn kia khiến cô phải đề phòng.
“Lưu manh thối, anh định làm gì hả?”
“Còn làm gì nữa? Sữa này con không dùng hết, để cha chúng thưởng thức một chút, như thế lại tránh được lãng phí.”
“Đừng hòng dụ dỗ em. Tống Duật, cái đầu đen tối của anh nghĩ gì đừng tưởng em không biết.”
“Bà xã, em phải tin anh chứ.”
Ông hoàng lươn lẹo bày ra bộ mặt ngây thơ, chẳng mấy chốc đã đè cô vợ nhỏ nằm xuống.
Bàn tay thoăn thoắt cởi hắn chiếc áo thun bên ngoài, môi phủ lên đầu ngực căng đẩy, đầu lưỡi không ngừng liếm láp.
“Ưm… nhẹ thôi… Anh chết khát sao còn giành sữa của con uống?”
“Cái này không phải là tranh giành.” Tống Duật chuyển sang bên còn lại, gian manh mút quanh đỉnh đồi đỏ ửng, híp mắt đáp lời: “Mà là tiết kiệm! Em nói xem chúng ta nuôi ba đứa, anh chỉ đang suy nghĩ cho tương lai của tụi nhỏ thôi mà.”
Suy nghĩ cái đầu nhà anh! Tống gia nghèo lắm sao? Ngụy biện…