Edit: Lệ Thần Hy
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào từng cử động của Mộ Thiên Thanh. Vận đào hoa của cô cũng khá nhỉ, từ Lãnh Tĩn Hàn rồi tới Thượng Quan Mộc, giờ thêm người đàn ông đang đứng ở đây. Ai cũng là họ đều là người có địa vị trong xã hội.
Người ta thường nói đen bạc đỏ tình không sai mà.
Khoảng thời gian này công việc của Mộ Thiên Thanh đúng là không thuận lợi, nưng mà chuyện tình cảm thì rất tốt à!
Có mấy người trong lòng thầm khinh thường cô.
Mộ Thiên Thanh mở nắp hộp ra nhìn sau đó khó hiểu nhìn Tiêu Thần, tiếp theo ánh mắt của cô lại rơi vào vật trong hộp… Sau khi thấy rõ vật bên trong thì ngay lập tức Mộ Thiên Thanh đờ người ra.
Cô quên cả phản ứng lại, đến đầu óc cũng trở nên mờ tịt đi. Đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm vào “Tình Thiên”, cứ sợ là mình đang nhìn lầm.
Kili và Hà Tuần đứng gần cô nhất, họ đều đưa mắt liếc nhìn sợ dây chuyền trong hộp. Bản thân là phụ nữ, ai cũng có tánh bà tám, Kili liếc cái đã nhận ra đây chính là sợ “Tình Thiên” xuất hiện trong buổi đấu giá lần trước của Y-rytal, giá trị cao ngất ngưởng.
Hà Tuấn nhíu mày nhìn sợ dây “Tình Thiên”, nhớ lần trước lúc trực ở buổi đấu giá, vẻ mặt của Thiên Thanh như lo được lo mất, còn có đau khổ khi thấy sợ dây chuyền được mang ra.
Trong cục có nhiều người bắt đầu xì xào với nhau, có người ghen tị hừ lạnh, đồng thời cũng ngây người khi thấy món đồ trang sức lộng lẫy mà Mộ Thiên Thanh đang cầm.
“Cô ta ghê thật, sếp Mộc cũng không thỏa mãn được cô ta. Suốt ngày ở trong đồn cảnh sát ghẹo trai hoài!” Một phụ nữ nhỏ giọng xỏ xiên với người đứng bên cạnh.
Người bên cạnh cũng phối hợp theo cô ta..
Giọng của hai người không lớn lắm, nhưng giờ đây mọi sự chú ý đều rơi vào Mộ Thiên Thanh và Tiêu Thần, cho nên bầu không khí ở chỗ này vô cùng yên tĩnh.
Lâm Hải đột ngột quay đầu lại nhìn hai cảnh sát đang trong giai đoạn thực tập, ánh mắt lạnh băng làm hai người đó cảm thấy mất hứng, bĩu môi không dám nói gì nữa.
Tay Mộ Thiên Thanh run rẩy cầm cái hộp, mũi chua xót, mắt cũng dần dần có một làn nước đọng lại làm mờ dần sợ dây chuyền trước mặt mình.
Một lúc lâu sau mọi người dường như mất kiên nhẫn, tâm trạng hiếu kỳ càng ngày càng muốn biết. Mộ Thiên Thanh hít sâu vào, cố gắng ép bản thân phải kiên cường.
Sau đó cô từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, giống như muốn xuyên thủng tim của anh ta.
Anh ta mới vừa nói gì nhỉ?
Đã hứa sẽ mang nó đến gặp cô à!
Lúc trước anh ta còn nói gì nữa?
Nếu em khỏe mạnh, thì chính là Thiên Thanh!
Không, tuyệt đối không đúng. Sau cô có thể nhận sai người được chứ!
Cho dù qua nhiều năm rồi, mọi người có thay đổi nhưng sao cô có thể nhận sai tới mức độ này?
Cô nghiến răng, ánh mắt nhìn Tiêu Thần trở nên sắc bén hơn trước. Cô muốn nhìn thấu người trước mặt mình. Cô muốn hiểu rõ ánh mắt của anh ta, coi bản thân mình có sai không?
“Thiên Thanh…” Giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên, đôi mắt sâu thẩm nhìn phản ứng của cô. Nhếch môi cười tự giễu, trong đáy mắt có nỗi đau buồn không ai thấy, anh ung dung nói: “Xin lỗi em, nhiều năm rồi mới quay lại tìm em!”
Mộ Thiên Thanh mới ép mình không khóc, nhưng khi nghe anh ta nói xong thì nỗi chua xót lại dâng trào lên. Nhưng ánh mắt ửng đỏ vẫn nhìn anh hung hăng như cũ.
Cô lắc đầu, cắn chặt môi nhìn Tiêu Thần. Trong tim dường như có gì đó đang lan tràn ra ngoài, lúc trên máy bay cô đã cố gắng không nghĩ tới chuyện của Tiêu Thần, nhưng không ngờ giờ mọi chuyện lại đột ngột đến vậy.
Trong lòng cô chối từ sự thật này….
“Anh gạt tôi!” Mộ Thiên Thanh nghiến răng nói, cô mặc kệ ánh mắt của mọi người, đôi mắt rưng rưng nước trừng mắt nhìn Tiêu Thần. Nụ cười tự giễu của anh càng sâu thêm, vốn đang che giấu sự đau khổ trong đáy mắt nhưng khi nghe Mộ Thiên Thanh nói xong thì không thể che giấu được nữa.
“Anh lừa em?” Tiêu Thần cười tự giễu, anh đang hỏi Mộ Thiên Thanh đồng thời cũng hỏi chính mình.
Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại làm cả người cô run rẩy, đôi mắt cô run run sau đó nước mắt chảy dài xuống, “Tiêu Thần, đây là trò đùa của hai người phải không? Hận thù của anh và anh ta đừng đổ lên người tôi!”
Càng nói giọng Mộ Thiên Thanh càng lớn hơn, cuối cùng gần như là gào lên. Sau đó cô không nghĩ ngợi gì mà lấy sợ dây chuyền trong hộp ra ném thẳng lên người Tiêu Thần.
“Kỉ niệm này đối với tôi rất quan trọng. Tôi muốn giữ lại kí ức tuổi thơ tuyệt vời nhất cũng không được sao?” Mộ Thiên Thanh nhìn trừng mắt nhìn anh, cô không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không khống chế được mà tuôn trào ra. Cô bi thương hét to: “Mấy người dự vào gì mà lấy phần kí ức lúc nhỏ làm khó tôi? Mấy người muốn xuất hiện là xuất hiện à? Còn không muốn xuất hiện thì dùng thủ đoạn làm mấy chuyện vô vị, tôi chỉ muốn quên đi mặt trời nhỏ lúc trước đổi xử tốt với tôi. Bộ sai sao?”
Mộ Thiên Thanh không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, bao suy nghĩ phức tạp hoàn toàn chỉ sụp đổ trong giây lát khi biết được tất cả sự thật. Mắt cô rưng rưng nước nhìn chằm chằm Tiêu Thần, môi không ngừng run rẩy.
“Thiên Thanh…” Tiêu Thần khẽ gọi cô. Vừa rồi lúc chụp được sợ dây “Tình Thiên” anh thấy nước mắt của cô thì không khỏi áy náy, tay nắm chặt sợ dây chuyền, phần hoa văn nhô ra đâm thẳng vào lòng bàn tay của anh, “Có vài chuyện anh bắt đắc dĩ!”
Anh cắn răng nói như đang cố gắng chịu đựng, Tiêu Thần cả kinh khi nhìn thấy đôi mắt đau khổ ngập tràn nước của cô. Trước giờ anh cứ cho rằng sau cái đêm bị thương đó mình sẽ không còn đau nữa, nhưng giờ anh mới biết mình quá tự cao rồi.
“Bắt đắc dĩ…. Ha ha…” Mộ Thiên Thanh vừa khóc vừa cười, cô đang cười Tiêu Thân nhưng cũng cười chính mình. Cô rũ mắt, nỉ non nói: “Bắt đắc dĩ… Sự thật không phải là mơ… Đôi khi nhìn thấy cũng chưa chắc là thật.”
Đột nhiên Mộ Thiên Thanh ngước mặt lên, ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Thần rồi chuyển tới sợ dây “Tình Thiên” anh ta đang cầm trong tay, cuối cùng nhìn vào cái logo Y-rytal trên nắp hộp… Mộ Thiên Thanh mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đứng dậy không thèm liếc nhìn Tiêu Thần mà bỏ chạy ra ngoài.
Vừa mới ra tới cửa đã nhìn thấy Thượng Quan Mộc đang xuống xe chuẩn bị đi vào cục cảnh sát. Khi thấy Mộ Thiên Thanh khóc anh liền nhíu mày, không thèm quan tâm đây là sợ cảnh sát đang còn có nhiều người mà kéo Mộ Thiên Thanh vừa chạy vừa khóc lại, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Thiên Thanh mơ hồ nhìn vẻ mặt sắc lạnh của Thượng Quan Mộc, trên người ảnh tỏa ra một tí tức giận làm người khác ớn lạnh, nghe nói hôm nay anh dẫn một tổ nào đó đi huấn luyện dã chiến, trong cục này ai không biết anh huấn luyện rất khắc khe. Chỉ có vài người có thể chịu đựng nổi, yêu cầu của anh đặc biệt cao, không đạt được thì không được chọn.
“Đừng hỏi!”, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Thượng Quan Mộc. Cô hít sâu, run run hàng mi, sau đó khàn giọng nói: “Xin lỗi, em muốn yên tĩnh một lát!”
Nói xong cô bỏ đi không thèm dừng lại, mặc kệ mọi người đang ngạc nhiên mà chạy ra khỏi cục cảnh sát.
Thượng Quan Mộc nhìn bóng lưng cô rời đi trong mắt toát lên vẻ hung ác. Tóc mai hơi động, anh thu hồi tầm mắt lại xoay người đi vào cục cảnh sát. Mặc dù lo lắng cho Thiên Thanh, nhưng anh lại không đuổi theo cô.
Vẻ mặt Thượng Quan Mộc lo lắng, mà mấy người đi theo anh từ chỗ dã chiến về thì âm thầm cười trộm. Hôm nay huấn luyện không tốt, đội trưởng lại vì Mộ Thiên Thanh mà cả người tràn ngập hơi khi tàn bạo, xem ra mọi người nên tự cầu phúc cho mình rồi.
Mộ Thiên Thanh ra khỏi cục cảnh sát lập tức chạy như điên, lúc đứng ở tập đoàn Thiên Lân cô đã thở hổn hển. Cả quảng đường cô chạy chứ không thèm nhớ tới có loại phương tiện giao thông gọi là “xe”.
Mộ Thiên Thanh cảm thấy rát cổ họng, nhưng cố gắng nhịn xuống. Đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm vào kiến trúc cao tầng trước mặt mình, sau đó từ từ đi vào trong.
Nhân viên tiếp tân biết người đang tới rất lợi hại, thời gian trước truyền thông đưa tin rất nhiều. Cộng thêm lần trước Mộ Thiên Thanh tới lúc tập đoàn xảy ra chuyện, trong này gần như ai cũng biết cô là cảnh sát rồi.
“Tôi có thể giúp gì cho cô, thưa cô!” Tiếp tân nở nụ cười ngọt ngào hỏi một cách chuyên nghiệp.
“Tôi tới tìm Lãnh Tĩnh Hàn!” Giọng Mộ Thiên Thanh trầm xuống, sau khi khóc còn chạy một đoạn đường dài làm giọng khàn đi.
Nụ cười của tiếp tân vẫn không đổi, ngọt ngào hỏi: “Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Mặc dù có kinh nghiệm rồi, biết tính tình của boss lớn thất thường nhưng nếu cô tự ý đuổi người ta đi nói không chừng cô sẽ bị đuổi mất thôi.
Mô Thiên Thanh thở hổn hển, cắn răng nói: “Cô nói với Lãnh Tĩnh Hàn, tôi muốn gặp anh ta!”
Nhân viên tiếp tân hơi khó xử, hôm nay thư ký Hình không có ở dâu, nếu gọi trực tiếp cho tổng giám đốc có làm ngày tức giận không?
Nhưng tổng giám đốc đối xử với cô gái này không như mọi người, nếu như không hỏi… Nhân viên tiếp tân âm thầm nhíu mày, cuối cùng vẫn cầm điện thoại nội bộ lên. Đối với chuyện không chắc ăn này, hỏi cùng lắm là bị la, còn không hỏi hậu quả rất nghiêm trọng.
Trong lúc chờ điện thoại, nhân viên tiếp tân lén liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, cô với đôi mắt ửng đỏ trong mắt ẩn chứa tức giận. Đúng lúc này điện thoại được nối, “Tổng giám đốc, có cảnh sát Mộ Thiên Thanh tới tìm ngài ạ!”
Phía bên kia im lặng một lát, tim của nhân viên tiếp tân muốn vọt lên tới cổ họng, nụ cười trên mặt sơm bị áp lực trong điện thoại làm méo mó….
“Không gặp!” Hai từ vọng ra, sau đó điện thoại bị cắt kết nối.
bỗng chốc tâm tình của nhân viên tiếp tân đã bình ổn lại, cô thở dài cúp điện thoại. Sau khi điều chỉnh tâm trạng xong mới quay lại hạ giọng nói với Mộ Thiên Thanh: “Xin lỗi cảnh sát Mộ, tổng giám đốc bận nhiều việc tạm thời không có thời gian rảnh!”
Mộ Thiên Thanh nghe xong lập tức nắm chặt tay, đôi mắt ửng đó nhìn chằm chằm vào cái bàn trước mặt, cô muốn gặp Lãnh Tĩnh Hàn ngay lập tức!
Nhân viên tiếp tân thầm run rẩy, khó xử nói: “Hay là cô quay lại sao đi. Cô có thể hẹn trước mà…”
Một tiếng “Bốp!” vang lên, lễ tân hoảng sợ, nhìn lại thì Mộ Thiên Thanh đã chụp được cái gì đó đang đặt trên bàn…
Đồng thời giọng Mộ Thiên Thanh nghiếng răng vang lên: “Tôi muốn gặp Lãnh Tĩnh Hàn!”