Đôi mắt trải qua bao thăng trầm của Lãnh Tiếu Thiên hơi ánh lên chút do dự, môi ông giật nhẹ, cuối cùng vẫn nuốt những lời muốn nói vào.
“Không có nguyên nhân nào cả. Tóm lại ai cũng được, trừ Tiêu Thần ra!” Lãnh Tiếu Thiên trầm giọng nói, lời nói hơi mất bình tĩnh thậm chí có chút hấp tấp.
Lãnh Tĩnh Hàn mặt không đổi sắc, thấy được cảm xúc trong mắt của Lãnh Tiếu Thiên anh lén hừ lạnh rồi thầm nghĩ: Xem ra có rất nhiều người biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng chỉ mình anh là không biết gì cả!
“Chuyện của tôi, tôi sẽ tự xử lý!” Lãnh Tĩnh Hàn nghiêng người về trước, rũ mắt dụi tàn thuốc trong tay. Sau đó anh đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Lãnh Tiếu Thiên: “Tôi không biết nguyên nhân là gì? Nhưng chuyện nên tới thì sẽ tới, cha nói có đúng không?”
Dứt lời ánh mắt của anh đột ngột trở nên sắc bén, trong phút chốc Lãnh Tiếu Thiên không biết nên phản ứng thế nào.
Đến khi Lãnh Tĩnh Hàn đi tới cửa chính rồi Lãnh Tiếu Thiên mới giật mình, ông nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo nhưng lại cô độc của anh, đến khi cửa chính bị đóng lại hoàn toàn ông mới nhếch môi cười: “Anh Nguyên, nó… càng lúc càng giống anh! Chuyện năm đó… thật sự sẽ liên lụy tới tụi nhỏ sao?”
Lãnh Tiếu Thiên thở dài, lông mày nhíu chặc lại, mặc kệ chuyện năm đó ai đúng ai sai. Mọi người đều cho rằng lỗi ở anh Nguyên, nhưng ông tin anh Nguyên sẽ không làm vậy!
Ông ngồi nghĩ thêm một lúc mới từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất, bên ngoài là bầu trời xanh thẩm không có một áng mây nào. Ánh mặt trời nóng hừng hực đang chiếu thẳng xuống.
Năm đó mọi chứng cớ đều đổ dồn về phía anh Nguyên, trong tình hình như vậy…
Lãnh Tiếu Thiên cười thê lương, sao ông có thể nói với Tĩnh Hàn đây?
“Haizzz…” Lãnh Tiếu Thiên thở dài, thu hồi tầm mắt lại đi lên phòng sách.
Năm đó ai đúng ai sai không quan trọng nữa, người đã chết từ lâu rồi. Lúc đầu người biến mất không tung tích, đến khi tìm được Tĩnh Hàn ông cũng rất lo lắng không biết có nên nhận nuôi Tiêu Thần luôn không, nhưng cuối cùng có một số chuyện phát sinh, ông đành phải nhịn lại.
Nhưng không ngờ bọn chúng cứ như cặp song sinh, Tĩnh Hàn sau khi ra nước ngoài cũng dẫn Tiêu Thần đi cùng.
Khi ông biết hai đứa nó tới Mỹ, quan hệ rất tốt ông mới yên tâm. Có lẽ chuyện năm đó đã chôn vùi rồi, không dính dáng gì tới tình cảm anh em của chúng nó.
Ông luôn nghĩ vậy cho tới khi Tiêu Thần chết…
Tĩnh Hàn không biết ông luôn theo dõi tụi nó, lúc đó Tiêu Thần vì nó mà chết, ông không cảm động mới là giả. Nhưng đồng thời ông cũng cảm thấy may mắn, dù sao thì người chết là Tiêu Thần, rất nhiều chuyện còn có sự thật cũng sẽ tan thành mây khói.
Sau lần đó, Tĩnh Hàn càng lạnh lùng hơn trước, dường như cuộc sống của nó không có tình cảm nữa. Ông giao công ty cho thằng bé, ép buộc nó phải nhận lấy… nguyên nhân đơn giản vì đó là đồ của nó.
Lãnh Tiếu Thiên như chìm vào trong hồi ức, nét mặt nặng nề đứng trước của sổ trong phòng sách. Cẩm tẩu thuốc bằng ngọc trong tay chầm chậm hút, làn khói mờ nhạt mang theo hương vị thoang thoảng lan tỏa xung quanh.
Thân là thương nhân, không ai có được con đường thuận lợi cả, cũng không ai có thể đảm bảo hạng mục nào mình đầu tư cũng sẽ thành công. Tuy ông kỳ vọng rất nhiều vào Tĩnh Hàn, nhưng trong lòng ông cũng biết rõ, thằng bé làm việc luôn bức người, không chừa thủ đoạn mà dồn đối phương vào chỗ chết.
Lúc nghe tin MT vì Sun mà kế hoạch không thành, ông cũng hơi ngạc nhiên, sau đó nghe tin khách các hạng mục ở thành phố A đều bị Sun đoạt mất, nhưng mấy thứ này không đáng nói tới. Điều ông ngạc nhiên nhất, người đứng sau Sun lại chính là Tiêu Thần!!
Nó không chết, còn lấy thân phận khác xuất hiện trước mặt mọi người!
Điều này đại biểu cho cái gì?
Lãnh Tiếu Thiên từ từ hít vào một hơi thuốc, sau đó chầm chậm phả ra. Khói trắng mờ che mất tầm nhìn của ông, làm cho cảnh vật trước mắt hơi mờ đi, mà giờ đây vẻ mặt của ông lại càng thêm nặng nề hơn trước.
Xem ra… Tiêu Thần đã biết chuyện năm xưa rồi!
Không!
Lãnh Tiếu Thiên bác bỏ ý nghĩ này của mình, ánh mắt hơi nheo lại dường như muốn bắn vỡ cả lớp cửa kính.
Có thể Tiêu Thần đã biết chuyện lúc ở Mỹ, đồng thời lúc đó nó cũng cứu mạng Tĩnh Hàn. Tuy không nói đây là một tiết mục lừa đảo, nhưng đồng thời cũng cho nó một thời gian để đi con đường khác.
Đối với một người có năng lực thời gian năm sáu năm là vừa đủ!
Lãnh Tiếu Thiên thu hồi tầm mắt, ông xoay người đi tới bàn làm việc, cầm điện thoại nhấn một dãy số, sau khi bên kia bắt máy ông mới trầm giọng nói: “Lão Hàn, khi nào ông về thành phố A?”
“Mấy ngày nữa!” Giọng của lão Hàn không nặng nề như mấy ngày trước bị Lãnh Tĩnh Hàn làm khó.
“Ừ, tôi chờ ông!”
Lão Hàn nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì hả?”
“Ông cũng đang chú ý tới nó. Cần gì giả bộ trước mặt tôi!” Giọng nói của ông pha lẫn chút chế nhạo.
Lão Hàn im lặng một tí, sau đó thì xấu hổ cười rồi đáp lại một tiếng.
Lãnh Tiếu Thiên cúp máy, hơi lẩm bẩm: “Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải bảo vệ đứa con duy nhất của anh Nguyên.”
***
Tại biệt thự của Tiêu Thần, nằm ở lưng chừng núi.
Tiêu Thần ngồi ở ghế dài trong sân, cánh tay dài tùy ý gác lên tay vịn, tay còn lại đang cầm một cái hộp trang sức tinh xảo quý giá. Trên mặt hộp khắc rõ logo Y-rystal màu vàng, chỉ cần coi cái hộp là đã biết bên món đồ bên trong có giá trị không nhỏ.
Mục Sâm đứng bên cạnh hơi nghi ngờ, Tiêu Thần cầm cái hộp lâu lắm rồi mà không chịu mở ra. Công ty vàng bạc đá quý Y-rystal thuộc về tập đoàn Thiên Lân vừa mới cử người giao cái hộp này tới, anh tưởng là anh Tiêu đặt làm… nhưng nãy giờ anh ấy vẫn do dự không chịu mở ra, làm anh có cảm giác… món đồ này là Lãnh Tĩn Hàn gửi tới.
Tiêu Thần rút tay đang gác trên tay vịn về, sặc mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu xa mở cái hộp ra. Món đồ bên trong đúng như suy nghĩ của anh, chính là “Tình Thiên”.
Nếu em khỏe mạnh thì sẽ là trời xanh…
Tiêu Thần nhếch môi cười lạnh, ánh mắt càng nhìn càng trở nên sâu sắc, càng nhìn “Tình Thiên” thì nụ cười dần lan tới cả khóe mắt.
Mục Sâm thấy Tiêu Thần cười như vậy mới âm thầm nhíu mày, không biết sợ dây chuyền này có ý nghĩa gì mà làm anh Tiêu vui vẻ thế.
Một tiếng “bốp” vang lên, Tiêu Thần đóng nắp hộp lại sau đó đứng dậy, liếc nhìn Mục Sâm đang vội vàng thu lại ánh mắt nghi ngờ của mình, lạnh nhạt nói: “Cậu ấy nhường tôi một bước, làm vậy trò chơi thiếu hứng thú rồi. Đổi lại cách thức chơi mới thôi!”
Sau đó Tiêu Thần vỗ lên bả vai của anh, lộ ra nụ cười quyến rũ xen lẫn mờ ám. Ánh mắt trở nên nghiêm trọng, cầm “Tình Thiên” xoay người đi về phía gara.
Mục Sâm nhíu mày nhìn chiếc xe lái đi mất, trong lòng thầm suy nghĩ lời Tiêu Thần vừa nói.
Tiêu Thần vừa lái xe vừa liếc nhìn hộp trang sức đang được đặt trên ghế lái phụ, trong đáy mắt dần dần lan tỏa cơn giận và nguy hiểm.
Thứ không thuộc về anh, anh muốn!
Thứ thuộc về anh, anh cũng muốn!
Năm đó cha mẹ anh thua dưới tay nhà họ…. Anh muốn đòi lại toàn bộ!
Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên tia lo lắng, nhếch môi cười, không khí trong xe lan tràn mùi vị tàn bạo.
Ánh mắt trời dần dần ngã về chiều tây, mang theo sự ấm áp. Trời cũng bắt đầu đổi gió, mang theo chút lạnh lẽo.
Trong cục cảnh sát khu Nam, khó khăn lắm mới có thời gian rãnh được một tí. Máy ngày nay không biết trời thổi gió gì mà Dạ Ưng lại yên lặng không có tiếng động, khu vực của họ vô cùng yên bình.
Động tĩnh của Dạ Ưng luôn được coi như là “dẫn đầu”, vài xã đoàn thấy họ yên lặng không hành động nên cho rằng thủ lĩnh sẽ đó hành động lớn, vì vậy cả một đám cũng kéo nhau an phận giống như chim đầu đàn.
Ở thành phố A, Dạ Ưng giống như huyền thoại bóng tối. Bọn chúng gào thét không coi cảnh sát ra gì, vì vậy mà hành động nhỏ nhoi của Dạ Ưng đều không bị người khác chụp đuôi được.
Hà Tuấn ngồi chơi xơi nước, còn Kili thì chơi đánh cờ. Trong mắt mọi người hai người này cứ như một đôi oan gia, họ chỉ cách nhau có một cái cửa số mà luôn chọc phá nhau, xem ra tiệc mừng của hai người này sắp có rồi!
Mộ Thiên Thanh ngồi tại chỗ đọc hồ sơ, trước giờ cô làm việc vô cùng nghiêm túc, không có gì có thể quấy rầy cô nhưng hôm nay cô lại ngồi thất thần.
Mộ Thiên Thanh cầm hồ sơ trong tay lâu lắm rồi mà không động đậy, cứ đọc có một trang, trong đầu không biết đang nghĩ gì nữa. Nói chung là ngồi vậy lâu rồi..
“Suỵt suỵt…” Hà Tuấn nháy mắt ra hiệu với Kili, sau đó liếc nhìn Mộ Thiên Thanh.
Kili nhìn theo, thấy dáng vẻ đờ đẫn của Mộ Thiên Thanh thì hơi nhíu mày hỏi: “Thiên Thanh, cậu khó chịu ở đâu à?”
Cô nghe thấy có người gọi tên mình, mới giật mình, sau đó mới lắc đầu theo phản xạ, “Mình không sao!”
“Không sao thật chứ!” Kili nhíu mày hỏi lại.
Mộ Thiên Thanh cười nhún vai, ý bảo không sao.
“Cậu…”
“Thiên Thanh, có người kiếm kìa!”
Lời của Kili bị tiếng rống của Lý Dược cắt ngang, tất cả mọi người quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh. Thấy Tiêu Thân mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, khoác thêm một cái áo lông màu vàng nhạt ngắn tay bên ngoài phối với quần jean, anh đang cầm một bó hoa hướng dương trên tay, mà trong bó hoa đó đặt một cái hộp.
Mọi người buổi sáng hầu như đã coi tin tức, chỉ liếc mắt nhìn là nhận ra anh ta ngay. Anh lúc này không khí phách giống như lúc mặc đồ vest trên TV mà gây giờ cả người đều tràng ngập hơi thở quyến rũ mờ ám xen lẫn chút tức giận.
Tiêu Thần không tính là một người đàn ông đẹp trai, nhưng chỉ cần anh liếc nhìn ai một cái thì cũng đủ làm cho người khác phải say mê mình.
“Tiêu Thần?” Kili ngạc nhiên, cô nhìn Tiêu Thần rồi nhìn Mộ Thiên Thanh không hề ngạc nhiên như mình tưởng, cô ấy chỉ hơi nhíu mày vẻ mặt có chút kháng cự và lạnh nhạt.
Tiêu Thần hơi nhếch môi cười, dưới ánh mắt của mọi người đi tới chỗ Thiên Thanh, không nói lời nào mà đặt bó hoa lên bàn của cô, sau đó đưa hộp trang sức trong bó hoa cho cô.
Chân mày Mộ Thiên Thanh nhíu chặc hơn, đột nhiên cô phát hiện ra cô càng không thích anh. Người này cho cô cảm giác đang lừa gạt bạn tốt của mình, còn tự cho mình là đúng!
Mặc dù cô không biết tại sao Lãnh Tĩnh Hàn lại dùng cô để dụ anh ta ra, nhưng trong lòng cô không muốn dính líu gì tới người này.
“Hừ!” Tiêu Thần hừ lạnh, đưa hộp trang sức cho cô.
“Anh đang công khai đút lót tôi ngay tại đồn cảnh sát à?” Giọng của Mộ Thiên Thanh vô cùng lạnh.
Tất cả mọi người trong cục cảnh sát xém chút nữa là té ngã vì lời nói của Mô Thiên Thanh.
Tiêu Thần cười không thèm để ý lời của cô, lạnh nhạt nói: “Anh đã từng nói, lúc anh trở về sẽ tìm em… và mang nó tới đưa cho em!”
Vừa nói Tiêu Thần vừa liếc nhìn hộp trang sức, “Mở ra đi, coi bên trong là gì… nếu em còn muốn xa lánh anh thì anh không ép em nữa!”
Mộ Thiên Thanh theo phản xạ không muốn nhìn thấy món đồ bên trong, hộp trang sức trên mặt khắc chữ Y-rystal làm cô kháng cự lại theo bản năng, nhưng hành động ngược với suy nghĩ. Lúc cô phản ứng lại thì mình đã cầm hộp trang sức trong tay, cô nhìn Tiêu Thần rồi cuối cùng từ từ mở hộp trang sức…