Chương 26: Đam Tộc.
Hai hòn đá, cũng là hai lão quái vật nháy mắt khi trận pháp lộ ra sơ hở đều bắt lấy cơ hội để tiến vào trong.
Trải qua không gian chồng chất, hai lão đã tìm được một tuyến đường dẫn thẳng vào Vô Song truyền thừa.
Chỉ một lát mà hai lão đã cảm nhận được khí tức mà Lâm Quân lưu lại, như hai tia chớp xé toang bầu trời lao đi, không chần chừ một giây nào, từ tầng một lao thẳng tới tầng số tám.
Đứng trước cửa số tám, hai hòn đá lại bị chặn lại bởi một màn chắn.
“ Nguy rồi! Phá cái này phải nửa tiếng “.
Đá Ma Thần nói, sau nửa tiếng thì hoa cúc cũng tàn, làm sao cứu được Lâm Quân.
Đá Thiên Sứ không nói mà dừng lại nghĩ cách.
Chợt, màn sáng chặn đường hai người ngoài ý muốn tự động biến mất.
Hai hòn đá có chút nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, tự tin vào thực lực của mình nên vội lao vào đó.
.....
“ Hiệu trưởng, ngài làm vậy không ổn lắm đâu “.
Nhị Trưởng Lão nhìn Mười Bá Đạo nói, vừa nãy chính là lão ra lệnh cho Nhị Trưởng Lão thả cho hai hòn đá quái dị vào bên trong.
“ Ừ nhưng con rồng Lương Nhi này rất quái lạ, chúng ta đã truyền tin cho nó nhưng nó không phản ứng, ta lo sợ nó sẽ hủy hoại hạt giống tốt này của chúng ta”.
Mười Bá Đạo nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ sầu lo nhưng cũng rất tự tin.
“ Nhưng nó đã trái với tổ huấn của chúng ta, việc này ... “.
Nhị Trưởng Lão vừa định nói tiếp thì Nhan Vô Song đã ngắt lời, nàng nói.
“ Nhị Trưởng Lão, ta ủng hộ quyết định của Hiệu Trưởng, ông còn tính lèm bèm tới bao giờ, quy củ là c·hết, người là sống, hay ông muốn hạt giống tốt nhất của chúng ta bị hủy hoại mới cam lòng “.
Nhan Vô Song dùng một thái độ gay gắt để hỏi, giống như chỉ cần Nhị Trưởng Lão ừ thôi thì nàng sẵn sàng lao tới ăn thua đủ với lão
“ Mẹ nó, già rồi còn mê trai “.
Nhị Trưởng Lão chửi thầm nhưng ngoài mặt thì tươi cười nói :
“ Đâu có, tôi nghe Hiệu Trưởng mà “.
.....
Lâm Quân vẫn đứng đó trầm ngâm nhìn Lương Nhi với sức mạnh cơ thể đang biến mất dần.
Trong trường hợp xấu nhất, Lâm Quân còn nghĩ tới chuyện t·ự s·át để bảo toàn danh tiết cơ.
Nhưng may mắn cho hắn, lần đầu tiên Hệ Thống không làm Lâm Quân thất vọng.
Cuối cùng hai hòn đá đã xuất hiện, bay trái phải bên cạnh Lâm Quân.
Thấy bọn nó xuất hiện, Lâm Quân đại hỉ, lập tức nhìn sang Lương Nhi với ánh mắt như muốn g·iết người.
“ Thiên Sứ, Ma Thần, củ hành con rồng này cho tôi “.
Hai hòn đá nhìn sang cô gái đứng đó với xúc xích to tổ bố, thầm hô “ con mẹ biến thái này “ sau đó đồng thời niệm chú.
Thần Tượng Xú Uế lập tức được thả ra.
Lâm Quân vội lui lại bịt mũi, che miệng.
Lương Nhi đứng đối diện thấy vậy cũng chẳng kinh chẳng hoảng, chỉ mỉm cười nhìn mọi sự diễn ra trước mắt, phảng phất nàng không chút coi trọng mạng sống của nàng một chút nào.
Thần Tượng Xú Uế tiến tới, mùi thúi đi theo hóa thành một màn sương màu nâu, thi thoảng trong màn sương đấy còn hiện lên một vài cục ... chỉ thấy Thần Tượng vung nắm đấm lên, đấm thẳng vào mặt Lương Nhi, không có chút nào gọi là thương hoa tiếc ngọc.
Lương Nhi biến trở về lại chân thân, thành một con rồng màu đỏ to lớn, nó gầm lên rồi vung móng vuốt lên, chắn lại nắm đấm của Thần Tượng.
“ Rầm “.
Cú đấm của 300 Lv không phải là thứ mà một con rồng chỉ có 250 Lv có thể đỡ được, Lương Nhi bay ngược ra sau, đập người vào đống hộp nhiều màu sắc trên đất, những cái hộp không chịu nổi sức nặng nên vỡ tứ tung, trong đó không biết bao nhiêu là đồ vật văng ra ngoài.
“ Thiên Sứ, mày cảnh giới, tao đi kiếm cơm đây “.
Đá Ma Thần vội nói, không chờ Thiên Sứ trả lời đã bay đi.
Đá Thiên Sứ tức điên nhưng đành đứng lại tại chỗ.
Sau khi biến thành đá bọn hắn đều có một cái tật chung, đó chính là đam mê tài vật và tiền, đã có một thời gian hai tên còn chuyên hành nghề trộm c·ướp và chặn đường xin đểu .
Đá Ma Thần bay tới đâu thì mấy cái hộp biến mất tới đấy, hiển nhiên là đều bị nó bỏ vào túi không khách khí.
Lâm Quân thấy vậy vội nói : “ Ma Thần, mang cái rương màu vàng lớn nhất tới đây, tôi cần nó “.
Ma Thần “ ừ “ một tiếng coi như đáp ứng, tốc độ vẫn không giảm càn quét khắp nơi.
Ngay khi trận chiến giữa rồng và tượng còn chưa ngả ngũ thì tài vật đều đã bị Ma Thần thu sạch sẽ, nó hút cái hộp vàng lớn bay lơ lửng về phía Lâm Quân, rồi đặt cái hộp xuống trước mặt cậu.
Lâm Quân run rẩy, tiến tới mở rương ra.
Cậu dùng bàn tay chưa gãy hoàn toàn mở chiếc hộp vàng .
“ Chíu ! “.
Một tiếng vang lên, từ hộp vàng bay ra một hư ảnh hình rồng trôi lơ lửng trong không khí.
Lâm Quân lùi lại, ngưng thần quan sát.
Không ngờ cái hư ảnh hình rồng này cực kỳ giống Lương Nhi .
Lâm Quân ngạc nhiên, vội nhìn con rồng đang bị củ hành phía xa xa, sau đó nhìn lại hư ảnh, hai cái giống nhau y xì đúc, nếu không phải trên cơ thể rồng có thêm nhiều vết sẹo thì cơ hồ là hoàn toàn không có sự khác biệt.
“ Cảm ơn cậu đã cứu tôi “.
Hư ảnh đó truyền một dao động tinh thần vào não Lâm Quân.
Ngay sau đó nó nói tiếp:
“ Tôi đã bị nó chiếm đoạt cơ thể và nhốt lại trong hàng ngàn năm, chính nó đã phải làm tôi đóng lại Vô Song Truyền Thừa. Chỉ khi nào có một người nào đủ khả năng giải cứu cho tôi thì nó mới lại mở ra, người đó chắc hẳn là cậu phải không ? “.
Giọng nói của hư ảnh giống y hệt Lương Nhi lúc ban đầu.
Lâm Quân nháy mắt đã hiểu ra rất nhiều chuyện, nhưng cũng còn một vài thắc mắc.
“ Nó là chủng tộc gì ? Vì sao có thể trục xuất linh hồn người khác ? “.
“ Cái thứ đã chiếm cơ thể tôi gọi là Đam Tộc, bọn chúng cực kỳ nhỏ bé như những con côn trùng, chỉ có thể chiếm được linh hồn của tộc khác thông qua phương pháp xxoo, với cả chỉ có Đam Tộc trưởng thành mới có cái khả năng này, tên đã chiếm cơ thể tôi là một tên rất mạnh mẽ, hắn thông qua chiếm đoạt cơ thể chồng tôi, sau đó là tới tôi “.
Hư ảnh giải thích.
“ Khoan đã ! Nếu chỉ thông qua xxoo thì phải có vật chủ đầu tiên, vậy nó là cái gì ? “.
Lâm Quân lại hỏi.
Hư Ảnh hình rồng nhìn Lâm Quân, ngần ngừ một chút rồi trả lời:
“ Là nhân loại, chỉ nhân loại là có thể bị Đam Tộc dễ dàng chiếm cơ thể mà không cần phải qua xxoo, đó đa số đều là vật chủ đầu tiên của Đam Tộc “.
Lâm Quân chợt hiểu ra, hèn gì hư ảnh này không nói rõ.
“ Vậy phải làm sao để trục xuất được nó ? “.
Hư ảnh lại nói :
“ Điều này khá khó khăn, bởi vì chỉ có một chủng tộc duy nhất đó là Thiên Sứ mới làm được, nhưng cánh cửa dẫn tới Thiên Đàng cũng đã đóng lại từ lâu rồi, hiện tại tìm ra hậu duệ của Thiên Sứ cũng khó lắm, trước khi tôi bị phong ấn trong này, nghe đồn tại một quốc gia phía đại lục xa xôi có xuất hiện hư ảnh của Thiên Sứ sáu cặp cánh, nhưng cũng chỉ là nghe đồn vậy thôi “.
Dừng một chút, hư ảnh thở dài:
“ Hoặc là tiêu diệt cơ thể tôi hoàn toàn, nó sẽ hiện ra thôi “.
Lâm Quân nhìn thái độ thất vọng của hư ảnh lại nở nụ cười tươi rói.
Thiên Sứ à, bên cạnh vừa hay có một tên đây này.
Cậu bèn nói : “ Nếu tôi giúp cô lấy lại cơ thể, cô sẽ phải làm thú cưỡi của tôi đấy, đồng ý không ? “.
Hư ảnh nghe thế, nhìn Lâm Quân tự tin như vậy, có chút ngại ngùng khó nói, nhất là khi nghe được chữ “ cưỡi “.
“ Cậu nói là cậu muốn cưỡi tôi ? “.
Hư ảnh bèn hỏi lại, may mắn là linh hồn không có thể hiện được cảm xúc, tại Long Tộc, khi tỏ tình đều hỏi đối phương rằng là “ cho tôi cưỡi nhé “.
Lâm Quân dĩ nhiên là không biết, hắn gật đầu chắc nịch “ Đúng vậy “.
Lương Nhi ngại ngùng gật đầu nói “ Tôi đồng ý “.
Đối với nàng, nếu không có lại cơ thể rồng thì chắc chắn là nàng sẽ hồn phi phách tán và tan biến vào hư vô, nay có hy vọng lấy lại được cơ thể và tiếp tục sống sót, đừng nói cưỡi nàng, cho dù tên nhóc loài người này muốn làm gì, nàng cũng sẽ đồng ý.
Lâm Quân nghe vậy, cười càng tươi hơn, quay sang nói với Đá Thiên Sứ: “ Ra tay đi, tôi muốn cưỡi rồng “.
Đá Thiên Sứ tâu vâng rồi bay đi.
Hắn muốn giơ ngón tay cái với chủ nhân của mình ghê, không ngờ gan anh ấy lại to như vậy, muốn “ cưỡi “ rồng cơ đấy.
Dù rằng lại hành động với tư cách và hình dáng của một Thiên Sứ sẽ làm cho cơ thể nó rất lâu mới khôi phục lại. Nhưng để giúp Lâm Quân hoàn thành hành động vĩ đại gieo giống với rồng thì nó sẽ ra sức.
Chỉ thấy hòn đá bay tới trước mặt con rồng đang b·ị đ·ánh cho hấp hối, sau đó từ nó toát ra từng làn khói trắng ánh vàng.
Chỉ trong chốc lát, làn khói đã tạo thành hư ảnh một vị Thiên Sứ mười hai cánh uy nghi nghiêm nghị, hư ảnh này mặc áo giáp màu vàng chói lóa, trên hai tay đều cầm một thanh kiếm dài.
Vinh Quang Thiên Sứ sau bao nhiêu năm lại tái hiện nhân gian.
Nở một nụ cười hiền lành, vị Thiên Sứ nâng kiếm lên, chỉ về phía con rồng.
“ Tà Ác hãy biến đi, hãy để cho Quang Minh chiếu rọi “.
Hai thanh kiếm nâng lên tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó như hư ảnh vụt qua cơ thể của rồng.
“ Graooooo “.
Một tiếng kêu không cam lòng vang lên, một cỗ xú khí màu xám bay ra khỏi cơ thể rồng, nhưng khi tiếp xúc với ánh sáng của Thiên Sứ đều biến mất vào hư vô .
Tiếng gầm thảm thiết nọ chỉ kéo dài một vài giây rồi mất hẳn, hư ảnh Thiên Sứ to lớn cũng biến mất.
“ Đoàn trưởng, may mắn không làm nhục mệnh “.
Đá Thiên Sứ trở về bên cạnh Lâm Quân, cậu hài lòng gật đầu.
“ Cảm ơn Thiên Sứ, vừa nãy ngầu lắm đấy “.
Nói rồi Lâm Quân quay qua hư ảnh rồng, nói rằng : “ Còn không mau quay về thân thể ? “.
Hư ảnh gật đầu như cảm ơn, sau đó bay thẳng về phía cơ thể rồng rách nát nằm dưới đất.
“ Rầm, rầm “.
Chỉ trong chốc lát, Lương Nhi dùng cơ thể rồng vươn người đứng lên, sau đó biến thành hình người.
Chỉ thấy nàng đứng đó, khắp người đã sưng vù lên, v·ết t·hương trải dài cơ thể, khuôn mặt cũng b·ị đ·ánh bầm dập, còn đâu là khí chất mỹ nhân lúc trước nữa.
Dù đau đớn, cơ thể còn kèm theo mùi thúi khó tả, nhưng Lương Nhi vẫn vui mừng lắm, nàng vung vẩy hai tay hai chân, thử cảm nhận lại cơ thể sau khi xa cách bấy lâu nay.
Lâm Quân và hai hòn đá chỉ đứng nhìn, sau một lát, có vẻ sắp kiên nhẫn hết nổi thì Lâm Quân mới lên tiếng:
“ Nè, cô rồng, chúng ta lên tầng chín được chưa ? “.
Lương Nhi giật mình, cười tươi nói:
“ Được chứ, giờ chúng ta lên đó, để tôi mở đường “.
Nói rồi nàng vung tay lên, chính giữa ngọn núi lửa hiện ra một lỗ đen.
“ Keng, chúng mừng học sinh vượt qua cửa thứ tám, hy vọng học sinh tiếp tục cố gắng “.
Giọng nói máy móc lại vang lên bên tai Lâm Quân, sau đó một chùm sáng lại xuất hiện chiếu vào người cậu ta, mọi v·ết t·hương trên cơ thể đều lành lại ngay lập tức, chỉ có điều Lâm Quân vẫn rất mệt mỏi, vì những thứ cậu ta bỏ ra để sử dụng Huyết Tế cũng chưa thể lành lại.
Khẽ thở dài, Lâm Quân đạp bước tiến vào lỗ đen, hai hòn đá tính toán bay theo thì lỗ đen đột nhiên biến mất.
“ Rồng, chuyện này là sao ? “.
Đá Ma Thần hung ác hỏi Lương Nhi, sát khí um tùm dâng lên.
Lương Nhi khẽ cười nói:
“ Chúng ta chờ ở đây đi thôi, cậu ta đã đi gặp chủ nhân cũ của tôi, không có nguy hiểm gì đâu, yên tâm “.
“ Chủ nhân cũ ? Người tạo ra trận pháp này ? Hắn ta vẫn còn sống ? “.
Đá Thiên Sứ ngạc nhiên hỏi.
“ Đúng vậy, nhưng chắc cũng không còn được bao lâu “.
Lương Nhi gật đầu có chút đăm chiêu, nàng nhớ về quá khứ, khi nàng và chồng nàng cùng phụ tá cho một thiếu niên nhân loại, ngày ấy bọn nàng chính là đánh khắp nơi vô địch thủ, thật là hoài niệm những năm tháng ấy.
.....
Ngay lúc Lâm Quân vừa bước vào cửa thứ chín thì trận pháp hình ảnh bên ngoài cũng biến mất, không thể thấy được gì nữa.
Hiệu trưởng Mười Bá Đạo dường như không ngạc nhiên lắm, ông ta nói:
“ Đi thôi, chúng ta ra ngoài, chuẩn bị đi đón cậu ta, cậu ta chính là hiệu trưởng đời tiếp theo “.