Chương 25: Cứu Đoàn Trưởng.
Theo truyền thuyết xa xưa, từng có nhân loại và rồng lai giống với nhau, sau đó tạo thành một chủng tộc mới gọi là Long Nhân, hình người nhưng có những đặc điểm của loài rồng.
Bởi vì mang theo một vài đặc điểm của rồng nên tu sĩ của Long Nhân Tộc đều rất mạnh và hay được săn đón như những ngôi sao.
Từ đó về sau, đối với các dũng sĩ loài người, g·iết rồng vẫn là hành động vinh quang nhất.
Nhưng đối với những nhân sĩ mang họ Doãn, chinh phục được rồng cái mới là mục tiêu tối thượng của bọn họ.
Lâm Quân thì không phải dũng sĩ, càng không phải là dâm tặc, nhưng hiển nhiên là cậu không muốn u u mê mê b·ị h·ãm h·iếp rồi.
Bởi vậy, cho dù nòng nọc lên não nhưng Lâm Quân vẫn buộc phải suy nghĩ cách thoát ra, cậu vẫn còn một chiêu cuối cùng chưa sử dụng.
Vô Song Huyết Tế Pháp.
Một bí pháp để huyết tế nhưng nó không giải thích quá nhiều, chỉ có một câu nói duy nhất rằng là:
“ Huyết tế bao nhiêu thì nhận lại bấy nhiêu”.
Lâm Quân ngẫm nghĩ cũng đã lâu, lần này hắn hạ quyết tâm chơi ác, sẽ huyết tế toàn bộ thực lực của mình hòng thoát ra khỏi đây.
Trinh đàn ông cũng là trinh, không thể để một con rồng cái ăn được, dù con rồng này ... hot quá thì cũng vậy.
Nghĩ vậy, Lâm Quân tiến hành luôn, trong miệng cậu vang lên những ngôn ngữ quái dị.
“ Kimochi, yamete, suzuki bút bi,........”.
Nghĩa là : “ Lấy danh nghĩa của ta, huyết tế thực lực một tháng đổi lấy tự do”.
Lập tức từ Thần Đan giữa bụng Lâm Quân hiện ra một huyết ấn, bao bọc Thần Đan lại, sau đó một lực lượng cực mạnh lan khắp tứ chi bách hải của Lâm Quân.
“ Crac”.
Những sợi xích đỏ bị đứt ngay lập tức dưới sức mạnh của Lâm Quân, không khó để Lâm Quân thoát ra, rơi xuống mặt đất.
Thân thể vẫn còn lực, Lâm Quân không chút chần chừ mà vận sức thi triển thân pháp Hoán Ảnh Vô Song, thân thể mờ dần dùng một tốc độ siêu nhanh tiến tới mục tiêu.
Cái hộp vàng nằm chính giữa ngọn núi, ánh vàng lóe lên chói mắt.
Một bước, hai bước, ba bước.
Lâm Quân tâm trạng ngày càng chùng xuống, con rồng vẫn chưa ra tay, không thể nào nó không phát hiện ra được.
Nghĩ nghĩ nhưng cuối cùng Lâm Quân đã tới được mục tiêu, bàn tay chạm được vào hộp vàng.
“ Cậu trai trẻ, ngươi đúng là không chịu thua mà ...”.
Tiếng nói của rồng truyền tới, nháy mắt đó một thân ảnh như thuấn di xuất hiện trước mặt Lâm Quân, một nắm đấm nõn nà áp thẳng vào mặt cậu với tốc độ nhanh không tưởng nổi.
Mắt thấy sắp sửa b·ị đ·ánh bay thì Lâm Quân gầm lên:
“ Hàng Long Thập Bát, Kiến Long Tại Điển”.
Một con rồng bằng nguyên khí hiện tạo thành một lớp lá chắn trước khuôn mặt Lâm Quân, khó khăn cản lại nắm đấm của đối phương.
Lâm Quân lui nhẹ hai bước, trong cổ họng ngòn ngọt máu tươi nhưng cố nén lại, hai tay chụp vào cái hộp vàng trên mặt đất.
Lâm Quân rất nhanh, nhưng con rồng còn nhanh hơn, đổi tay thành chân, như sấm sét đá vào ngực Lâm Quân.
“ Ầm “.
Cảm giác như một ngọn núi đụng vào ngực, Lâm Quân không kịp biến chiêu mà văng ra ngoài, bàn tay vẫn ngoan cố nắm chặt vào thùng nhưng tiếc là không được, mấy ngón tay vì dùng sức mà gần như gãy lìa.
“ Từ bỏ đi cậu nhóc, không được đâu “.
Rồng cái, hay cũng có thể gọi là Lương Nhi cười nói, nàng lúc này đã mặc một bộ áo giáp ngắn màu đỏ tươi, chỉ che những chỗ cần che, còn những chỗ khác vẫn là da thịt sáng loáng đỏ hồng, ngực t·ấn c·ông, mông phòng thủ, nước nôi đầy đủ.
Lâm Quân nhìn cũng muốn phun máu nhưng cơn đau ở ngực và tay lại làm cho cậu ta phải nhíu mày.
Sức mạnh sắp sửa biến mất, sau đó Lâm Quân phải rơi vào trạng thái hư nhược trong vòng một tháng trời, chừng đó thời gian cũng đủ để cậu bị chà đạp.
Nhíu mày nhăn mặt suy nghĩ đối sách, Lâm Quân có chút không biết làm sao.
Dưới thực lực tuyệt đối, mọi mưu kế đều vô dụng.
Lương Nhi chỉ nghiền ngẫm nhìn Lâm Quân, dường như cảm thấy thú vị.
“ Cậu trai, đang nghĩ gì vậy, cậu không muốn tỷ tỷ sao? “.
Ánh mắt nàng chớp chớp ra vẻ nũng nịu, làm như người vừa đ·ánh đ·ập Lâm Quân không phải là nàng.
Lâm Quân không nói mà chỉ cắn răng nhìn Lương Nhi, ánh mắt không phải ham muốn mà giống như bất lực và chịu đựng hơn.
Lương Nhi thấy vậy cũng cười, nàng vươn tay ra muốn ... thì chỉ thấy Lâm Quân niệm chú.
“ Dùng 10 năm tuổi thọ của ta, khóa lại ham muốn và chức năng xxoo của cơ thể cho tới khi ta ra khỏi đây, Vô Song Huyết Tế khởi động “.
Lập tức một huyết ấn lại xuất hiện tại bụng dưới của Lâm Quân, khóa lại thằng em đang ngẩng đầu hùng dũng, mọi ham muốn trong cơ thể lập tức biến mất.
Lâm Quân nhìn Lương Nhi cười đểu nói:
“ Giờ sao ? Ta hết hứng với cô rồi “.
Lương Nhi tỏ ra khá bất ngờ vì hành động kiên quyết của Lâm Quân, nhưng nàng lập tức cười.
“ Hahaha thật thú vị, lần đầu ta gặp người thú vị như vậy đó, thà thiến chứ không muốn leo lên ta “.
Nàng ôm bụng cười phá lên, cười tới chảy cả nước mắt.
Riêng Lâm Quân chả thấy có gì hài hước ở đây, hắn chỉ trầm mặt nhìn Lương Nhi.
Sau một chút xíu xiu, Lâm Quân biết cái sự hài hước ở đây là gì rồi.
Chỉ thấy Lương Nhi cười tà ác, sau đó từ giữa hai chân nàng mọc ra một con “ Tiểu Long “ màu đen tà ác, dài gần 30cm, nó ngẩng đầu xuyên thủng cả váy, dùng một con mắt chính giữa nhìn chằm chằm Lâm Quân.
“ Thì ra em trai muốn nằm dưới “.
Lương Nhi tà tà cười, giọng nói đã chuyển sang trung tính, vừa nhẹ nhàng của nữ, vừa trầm thấp của nam.
Lâm Quân ngẩn ngơ há mồm nhìn, hắn có chút không ngờ con rồng này ăn tạp như vậy, ăn cả nam lẫn nữ.
Cúc hoa có chút co thắt, Lâm Quân rất là không cam tâm.
.....
Quay lại mười lăm phút về trước, tại Phong Tỏa Bí Cảnh.
“ Ting, đoàn trưởng Chính Nghĩa Quân Đoàn gặp nguy hiểm, mở ra nhiệm vụ giải cứu đoàn trưởng ”.
Trong đầu toàn bộ thành viên Quân Đoàn đồng thời đều vang lên một giọng nói, ngay lập tức mọi thành viên đều bay lên, phóng về một phương hướng duy nhất.
Là chỗ của Nobita.
Sau khi Lâm Quân rời khỏi thì mọi việc đều là Nobita quản lý, dù rằng thực lực cậu ta không cao nhưng dựa vào thủ đoạn và những bảo bối quái lạ thì không ai dám phản đối một câu nào.
Thêm nữa là đa số nhân vật chủ chốt đều ủng hộ Nobita, đơn cử như Tiêu Viêm hoặc Gao Bạc. Nói tóm lại địa vị của Nobita trong quân đoàn chỉ dưới một mình Lâm Quân.
“ Nobita, chúng ta nên làm gì ? “.
Gao Bạc hỏi, trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta cũng không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.
“ Mọi người hãy bình tĩnh, dù có vội thì hiện tại chúng ta cũng không giúp được đoàn trưởng “.
“ Nhưng có cách nào không ? “.
“ Có thì cũng có “.
Nobita bình tĩnh đáp, sau đó cậu ta lấy trong người ra một cái tủ điện thoại màu đỏ đen, bên trong có một cái điện thoại bàn quay số cũ kỹ, từ đó bốc lên mấy làn khói trắng.
“ Cái này có thể giúp được “.
Quan sát các thành viên trong quân đoàn, Nobita nói tiếp:
“ Thứ này có thể truyền tin ra ngoài, nhưng vấn đề là tất cả chúng ta đều phải hợp sức, và mỗi người sẽ hao tốn 10 năm tuổi thọ cho hành động này, có ai muốn rút lui không ? “.
Mọi người đồng thời liếc mắt nhìn nhau, ngoài Gao Bạc, Quan Sách, Kim Chấn Vân, Gao Hunter, Thương Lang Lục Sí, La Vân, còn có thêm mười ba nhân vật mới từ các Minh mới gia nhập. Những nhân vật này đều là do Nobita chiêu mộ được, thực lực tuy rằng đều không cao cấp lắm, nhưng ai nấy điểm thiện ác đều trên 90.
Mọi người đều im lặng một chút rồi nói:
“ Đoàn trưởng nguy nan, chúng ta trợ giúp là dĩ nhiên “.
Nobita gật đầu.
“ Được, vậy chúng ta cần tiến lên, ta sẽ liên hệ với thành viên duy nhất của quân đoàn ở bên ngoài là Lê Minh Vũ, người đoàn trưởng chiêu mộ sau khi ra ngoài, có lẽ hắn sẽ biết đoàn trưởng ở đâu và giúp đỡ được đoàn trưởng “.
“ Khoan đã! Chúng ta có nhiệm vụ thì hắn cũng phải có chứ, có khi nào hắn đang giúp đoàn trưởng thì sao ? “.
Một thành viên mới thắc mắc hỏi làm ai nấy đều quanh qua nhìn chòng chọc.
Tên này thuộc Hổ Tộc nhưng lúc nhỏ bị một nhà sư giáo hóa nên ăn chay trường, pháp danh Thích Hoa Cỏ nên điểm thiện ác mới cao như vậy. Hắn thấy mọi người nhìn mình thì chỉ cúi đầu ngựng ngùng, giống như mình đã nói sai điều gì.
“ Được rồi, trải qua ta tính toán, hắn muốn giúp đoàn trưởng nhưng không biết phải giúp thế nào, vì thế cái chúng ra truyền tin cho hắn chính là phương pháp hỗ trợ, đã hiểu chưa ? “.
Nobita xua tay nói, Thích Hoa Cỏ chỉ gật đầu ngựng ngùng.
“ Tốt rồi, nếu không ai có ý kiến thì chúng ta lên “.
......
Tống Quan quốc, Hỏa Long Thành.
Lê Minh Vũ nhíu mày đi qua đi lại trong đại điện, trong lòng lo lắng kèm theo không biết phải làm sao.
Hắn rất rõ Lâm Quân đã tham gia Vô Song truyền thừa tại Vô Song Học Viện do Trương Quan đã truyền tin về, nhưng hiện tại hắn cũng không biết làm sao để giúp cho Lâm Quân.
Trước kia Lê Minh Vũ cũng ao ước về nó nên đã điều tra rất rõ, dựa theo tính cách của người lập ra truyền thừa thì độ nguy hiểm sẽ rất thấp, không đến mức mà quân đoàn phải phát cả nhiệm vụ cứu Lâm Quân.
Lê Minh Vũ nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết phải làm sao, chợt một lỗ đen xuất hiện trước mặt hắn, từ đó rơi xuống một buồng điện thoại màu đỏ đen.
Lê Minh Vũ không biết đây là thứ gì, hắn tò mò bước vào buồng điện thoại, chỉ thấy trong đó là một giá đỡ bằng gỗ, trên đó đặt một cái hộp cũng màu đỏ nốt, phía trên hộp còn có cả khói bốc lên.
“ Reng! Reng! Reng! “.
Cái hộp kêu to, trên đầu hộp còn gắng một cái ống rung lên từng hồi.
Tò mò, Lê Minh Vũ khẽ nhấc ống lên, đang xem xét thì từ một đầu của cái ống đó vang lên tiếng nói.
“ Có phải Lê Minh Vũ đó không ? “.
“ Đúng, ngươi là ai ? “.
Lê Minh Vũ thầm hô thần kỳ, nháy mắt hắn đã nhận ra thứ này giống như một loại trận pháp truyền tin, một thứ có vẻ đơn giản hơn trận pháp rất nhiều, thậm chí còn không cần dùng nguyên khí thì đã liên lạc được.
“ Thời gian có hạn, chúng ta chỉ nói một lần thôi, muốn cứu đoàn trưởng thì liên lạc với hai sinh linh mạnh mẽ bên cạnh đoàn trưởng, sau đó nói cho bọn hắn, cửa vào ở góc 4 giờ, nháy mắt khi mặt trời sắp tắt, trận pháp sẽ có sơ hở .... tít... tít... tít “.
Giọng nói vang lên hết câu rồi đột ngột dừng, ngay sau đó cái buồng điện thoại cũng biến mất như chưa từng xuất hiện .
Lê Minh Vũ ghi nhớ từng câu chữ, nhìn sắc trời sắp tối, hắn vội lấy trong người ra một hòn đá, sau đó niệm chú.
Hòn đá bốc lên một làn khói trắng rồi biến mất.
“ Hy vọng suy đoán của ta là chính xác, hai sinh linh mạnh mẽ bên cạnh đoàn trưởng, có lẽ chính là hai tảng đá quái dị mà Trương Lão đã nói “.
......
Phía bên Vô Song Học Viện, Trương Quan cũng đi qua đi lại, phía trước lão chính là hai hòn đá đang bay, lúc này cả bọn chúng cũng có cảm giác nóng ruột. Bởi vì ngay chỉ vừa mới thôi, nhờ vào dự cảm siêu cường của mình mà hai tảng đá đều có cảm giác Lâm Quân gặp nguy hiểm, bọn chúng đều không muốn chủ nhân vừa gặp mặt này tèo mất nên cũng đã suy nghĩ cách cứu giúp.
Chỉ có điều, chỉ dựa vào cảm ứng thì không thể nào tìm ra Lâm Quân, xung quanh Vô Song Học Viện có hơn một nghìn không gian chồng chất với nhau tạo thành một trận pháp, không biết cái tác phẩm đó là của ai, nhưng muốn tìm Lâm Quân thì không khác gì là người si nói mộng.
Chợt trong người Trương Quan, một tảng đá bay ra khỏi người lão phiêu phù tại không trung.
Sau đó, hòn đá bỗng nhiên phân giải, biến thành những làn khói trắng, sau đó sắp xếp thành một hàng chữ:
“ Hướng 4 giờ, nháy mắt khi mặt trời sắp tắt, sẽ có sơ hở “.
“ Hai vị, là bệ hạ nhà ta truyền tin tới “.
Trương Quan mừng rỡ nói, còn hai hòn đá vội bay ra bên ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, bọn hắn đã xác định được vị trí 4 giờ, mắt thấy mặt trời đã sắp tắt, bọn hắn vội vàng tìm kiếm sơ hở.
“ Thiên Sứ, tao thấy rồi, đi thôi “.
Đá Ma Thần nói rồi lao đi, Đá Thiên Sứ thấy thế cũng vội bám theo.