"Nốt ruồi đen? Nốt ruồi đen gì?" Đoan Trạch dừng lại bước chân, tựa hồ không hiểu anh đang nói cái gì.
"Tôi... Tôi vừa nãy rõ ràng thấy được..."
Yến Thù Thanh nỗ lực khống chế thanh âm của mình, không muốn để cho bản thân thất thố, một đôi mắt chăm chú nhìn gò má Đoan Trạch, muốn dựa vào nét mặt của hắn nhìn ra được kẽ hở dù chỉ là một chút.
Thế nhưng thần sắc Đoan Trạch trước sau vẫn rất bình tĩnh, một đôi mắt thậm chí không có nửa điểm chập trùng, "Chắc là cậu nhìn lầm rồi đi, trời mưa xuống tầm mắt khẳng định không tốt, từ nhỏ đến lớn phía sau lỗ tai của tôi chưa từng có nốt ruồi, cậu hỏi cái này để làm gì?"
Yến Thù Thanh không hé răng, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên xông tới một ngọn lửa, lập tức bị dập tắt, đột nhiên mất đi nhiệt độ, anh hít vào một hơi, cắn chặt đôi môi, qua rất lâu mới xì cười một tiếng, "Không có gì, chính là tùy tiện hỏi một chút."
Miệng hơi cười, thế nhưng đồng tử lại đang lay động.
Qua rất lâu anh mới ở trong lòng phủ nhận, Yến Thù Thanh, mày đến cùng đang chờ mong chờ cái gì đây?
Mày dựa vào cái gì cảm thấy Cận Hằng sẽ không ngại cực khổ, thật xa chạy đến nơi chim không thèm đẻ trứng này tìm mày? Sự xuất hiện của mày đã đảo loạn tương lai tốt đẹp ở quân bộ của hắn, mà mày đối với tình cảm của hắn căn bản không có trả giá bao nhiêu.
Mày cùng hắn kết hôn là vì tránh né Vương Trọng Sơn chèn ép, trong lúc mày cùng hắn đăng ký kết hôn, trong lòng còn nghĩ đến người khác, dăm ba câu nói của mày có thể khiến hắn vui vẻ, cho nên hắn giống như động vật cỡ lớn dính người, tự tay giúp mày xây dựng một gia đình, kiến tạo cho mày một tương lai tốt đẹp, chỉ chờ mày đi cùng hắn đồng thời thực hiện.
Thế nhưng mày lại chạy trốn, chỉ là vì một giấc mộng quân nhân buồn cười, hơn nữa còn bỏ trốn không vẻ vang như vậy, thậm chí không nói gì, cứ như vậy biến mất sạch sành sanh, đối với hắn mà nói khả năng mày đã là chết người, tại sao còn phải ở chỗ này đòi hỏi hắn sẽ tới tìm mày?
Mày coi bản thân là ai? Hắn dựa vào cái gì phải yêu mày? Mày có gì đáng giá để hắn phải trả giá?
Yến Thù Thanh không nghĩ tiếp được nữa, ngực đau nhói giống như bị một vật sắc bén đâu vào, mày đi tới ngày hôm nay, kỳ thực đã bằng với việc mày từ bỏ Cận Hằng, hết thảy đều là do mày gieo gió gặt bão, là mày quá tưởng bở, là mày quá tham lam.
Hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời đen nhánh, nước mưa đánh vào trên mặt, tròng lên nước mắt của anh.
"Anh thả ta xuống đây đi."
"Trời mưa quá lớn, chúng ta phải tìm một chỗ trước tiên tránh mưa." Đoan Trạch không có nghe anh nói, dùng một tư thế cực kỳ cẩn thận, tránh né vết thương đầu gối của anh, phi thường rắn chắc cõng anh ở trên lưng.
"Tôi nói thả tôi xuống dưới."
"Phía trước thật giống như có cái sơn động, cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc."
Lần này Yến Thù Thanh căn bản không muốn cùng hắn phí lời, trực tiếp tránh hắn ra liền muốn nhảy xuống, Đoan Trạch không buông tay, chặt chẽ nhíu mày quay đầu lại nói, "Chớ lộn xộn, cậu còn muốn dùng chân hay không!"
Thế nhưng Yến Thù Thanh lại như giống như không nghe thấy, vẫn cứ giãy dụa, người này không phải Cận Hằng, cho nên anh không thể ỷ lại hắn.
Chỉ là đơn giản băng bó qua đầu gối chảy máu, màu sắc đỏ tươi đâm vào đồng tử Đoan Trạch, hắn không còn dám ngăn cản, tùy ý để Yến Thù Thanh từ trên lưng hắn nhảy xuống.
"Ngày mưa đường trượt, tôi tự mình đi cũng được, chúng ta trước đi thăm dò sơn động, nếu có thể nhóm lửa càng tốt."
Yến Thù Thanh lại giống như vừa nãy cái gì cũng chưa từng xảy ra, trên mặt một mảnh bình thản, lặng thinh không đề cập tới chuyện nốt ruồi phía sau tai, nhẫn nhịn đầu gối đau nhức cắn răng đi từng bước về phía trước.
Đoan Trạch không nhìn nổi, nắm lấy cổ tay anh một cái, "Chân cậu bị thương thành như vậy còn đi kiểu gì, tôi cõng cậu, vết thương này của cậu phải băng bó một lần nữa."
Yến Thù Thanh gạt tay hắn ra, cười cười nói, "Đều là binh lính, bị thương một chút tính là gì, anh đừng quên đây là đang sát hạch, chúng ta vẫn là đối thủ cạnh tranh, một chút thương tổn ấy cũng không cần anh quan tâm."
Nói xong anh không nhiều lời nữa, trực tiếp đi về phía trước, lồng ngực Đoan Trạch kịch liệt chập trùng, mấy lần muốn tiến lên trực tiếp đem Yến Thù Thanh khiêng lên cho nhanh, thế nhưng vẫn nhẫn nhịn không có động thủ, muốn giơ tay đỡ lấy đối phương, cũng bị Yến Thù Thanh bỏ qua, cuối cùng Yến Thù Thanh cứ như vậy kéo lê cái chân đẫm máu đi về phía trước.
Hai người hi vọng hang núi này có thể sâu một chút, như vậy có thể nhóm lửa sưởi ấm không cần sợ sệt bị phục binh phát hiện, thế nhưng hang núi này cũng chỉ đủ tránh mưa, đi ra ngoài vài bước có thể bị nước xối xuống.
Hai người bôn ba đúng một ngày, bị đồng đội ám hại, bị tay đánh lén mai phục, dọc theo đường đi gian nguy khó lường, nguy cơ bốn phía, tinh thần cùng thân thể đã uể oải tới cực điểm, thế nhưng từ sớm đến tối, hai người chỉ uống dịch dinh dưỡng cầm cự.
Giờ khắc này đêm khuya giáng lâm, hai người đói bụng cồn cào, đầu váng mắt hoa, nhưng trên người rốt cuộc không còn đồ ăn dư thừa.
Đầu gối Yến Thù Thanh thương tổn rất lợi hại, một miếng thịt tựa hồ bị nứt ra, Đoan Trạch từ bên trong trang bị tìm được thuốc cấp cứu, muốn băng bó cho Yến Thù Thanh, Yến Thù Thanh đau đến mạnh mẽ rút chân ra, cắn chặt răng, tay nắm chặt thành nắm đấm, cổ họng vẫn không phát ra một tiếng.
Trong lúc Đoan Trạch băng bó cho anh, trong đôi mắt tất cả đều là tơ máu, thậm chí ngón tay đều có chút phát run, thế nhưng Yến Thù Thanh bởi vì mất máu quá nhiều, vẫn luôn nhắm mắt lại, cũng không có phát hiện.
Trong sơn động gió lạnh vèo vèo thổi vào bên trong, hai người vừa đói vừa rét ai cũng không nói gì, không biết qua bao lâu Yến Thù Thanh đột nhiên trầm thấp nở nụ cười một tiếng, nhẹ giọng nói, "...Trước khi tôi được mười tuổi vẫn chưa từng một lần được ăn no, khi đó thực sự là rất sợ sẽ phải chết vì đói, sau này lớn rồi tôi cho là bản thân sẽ không phải chịu cảnh đói bụng, ai nghĩ đến bây giờ lại phải chịu đựng hoàn cảnh này."
"Đừng nói chuyện, giữ chút thể lực, tôi đi tìm chút gì ăn."
Đoan Trạch đem áo khoác trên người cởi ra che ở trên người Yến Thù Thanh, lại bị anh đẩy về, "Đêm hôm khuya khoắt anh đi đâu tìm đồ ăn? Không sợ vừa xuất hiện liền bị phục kích?"
"Yên tâm trong lòng tôi nắm chắc, cậu mất máu quá nhiều không nên lộn xộn, tôi lập tức trở lại."
Đoan Trạch nói xong không chờ Yến Thù Thanh nói chuyện, liền để trần nửa người trên đi vào trong màn mưa lớn, Yến Thù Thanh vào lúc này cũng không có khí lực lại nói thêm gì nữa, ít đi một người nhiệt độ trong sơn động càng thêm thấp xuống, anh cũng không biết là bị thương hay là nguyên nhân quá mức mệt mỏi, cả người đều có chút choáng váng, dựa vào trên vách động ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, anh bị người nào đó nhẹ nhàng lay tỉnh, bên trong động tối tăm, chỉ có thể xuyên thấu qua một tia ánh trăng ảm đảm bên ngoài thấy rõ đôi mắt màu xanh lam của người trước mặt.
Cả người Đoan Trạch lại giống như trong nước mới vớt ra, đôi môi cóng đến có chút biến sắc, nhét vào trong tay Yến Thù Thanh hai quả dại, "Bên ngoài quá đen, không có nhiều đồ vật, thế nhưng vật này tôi đã nếm thử, không có độc, cậu ăn nhanh lên một chút."
Yến Thù Thanh tỉnh táo thêm một chút, giọng khàn khàn nói câu "Cảm ơn", nhét trái cây vào miệng, trong nháy mắt vị chua ngọt tràn ngập toàn bộ khoang miệng, anh cảm giác mình cuối cùng cũng coi như tỉnh táo thêm một chút.
Vừa ngẩng đầu, nhìn Đoan Trạch đang cúi đầu dùng lá cây bọc cái gì đó, không nhịn được mở miệng hỏi, "Anh ăn cái gì?"
Ngón tay Đoan Trạch dừng lại, bàn tay che ở mặt trên lá cây, "Giống cậu!"
"Vậy bây giờ anh đang làm gì?"
"Xử lý chút lá cây, xem lá cây có thể sưởi ấm hay không?"
Vài miếng lá cây như vậy cũng có thể sưởi ấm? Yến Thù Thanh nhíu lông mày, đột nhiên dịch người về phía trước, cướp đi lá cây trong tay hắn, bên trong dĩ nhiên có rất nhiều loài sâu cổ quái, hơn nữa còn đang không ngừng ngọ nguậy.
Lúc này sắc mặt của anh liền thay đổi, "Anh ăn cái này? Anh đem trái cây cho tôi, còn mình lại ăn những thứ này."
"Tôi cứu anh là cam tâm tình nguyện, cũng không phải báo ơn anh, anh làm như vậy có ý tứ gì!"
"Cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ là quá đói, trái cây không đủ ăn mới tìm thứ khác ăn thử." Đoan Trạch trầm giọng mở miệng, đôi môi mím thật chặt.
"Được, trái cây cho anh, tôi cũng ăn thứ đồ này."
Nói xong lời này, Yến Thù Thanh trực tiếp đem lá cây bọc lấy mấy con sâu kia nhét vào trong miệng, món đồ này vào bên trong còn có thể động, một luồng mùi tanh xông lên mũi, hoàn toàn không có cách nào so với trái cây vừa nãy, chỉ là nhét vào trong miệng, Yến Thù Thanh liền muốn ói ra, anh quả thực không dám tưởng tượng lúc trước Đoan Trạch làm thế nào mặt không hề cảm xúc đem vật này nuốt vào bụng.
"Mau phun ra! Cậu điên rồi!"
Đoan Trạch tiến lên nắm cằm của anh, thế nhưng Yến Thù Thanh đã kiên trì đem sâu nuốt vào, nhịn xuống cảm giác buồn nôn quỷ dị, nửa ngày anh mới nghẹn ra một câu nói, "... Nếu như anh không ăn trái cây, hai chúng ta cũng có thể cùng ăn sâu, đại ca anh thật đúng là tráng sĩ...vật này mà anh cũng ăn được..."
Thời khắc này anh thật sự bắt đầu tin tưởng, người đàn ông trước mắt này khả năng thật không phải là Cận Hằng, dù sao tên kia thích sạch sẽ xoi mói như vậy, còn là một quý công tử ngậm lấy thìa vàng lớn lên, làm gì có chuyện chịu ăn đồ ăn kinh dị như vậy.
Đoan Trạch bị hành động cố chấp của Yến Thù Thanh làm cho gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch, nhìn đối phương nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ cầm lấy trái cây còn dư lại, "Trái cây tôi có thể ăn, thế nhưng cậu phải phủ thêm áo vào."
Nói xong hắn lấy áo khoác đắp lên cho Yến Thù Thanh, Yến Thù Thanh thấy hắn rốt cục ăn đồ ăn nhân loại, thở một hơi dài nhẹ nhõm, vì mất máu làm cho anh liên tục phát run, vì vậy anh không có tiếp tục kiên trì, cầm lấy áo của Đoan Trạch trùm lên người.
Hai người tạm thời đạt thành hòa giải, Yến Thù Thanh chỉ là nói mấy câu cảm giác đã tiêu hao hết khí lực toàn thân, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Đoan Trạch đứng tại chỗ nhìn Yến Thù Thanh hồi lâu, xác định đối phương thật sự ngủ sau, không tiếng động dựa vào bên cạnh đối phương, giơ tay nhẹ nhàng kéo người vào trong ngực, dùng nhiệt độ của hắn giúp Yến Thù Thanh sưởi ấm, mãi đến tận khi dùng quần áo bao trùm toàn thân đối phương, hắn mới yên lòng dựa lưng vào vách tường nhắm mắt lại.
Người trong ngực không còn hoàn toàn lạnh lẽo, dần dần có nhiệt độ, điều này làm cho hắn an tâm mấy phần, thế nhưng qua không bao lâu, người trong lồng ngực nhiệt độ càng ngày càng nóng, lại như một chậu nước đặt ở trên lò không ngừng đun nóng, cuối cùng nóng đến mức cơ hồ phỏng tay.
Nhiệt độ nóng bỏng khiến Đoan Trạch lập tức mở mắt ra, giờ khắc này Yến Thù Thanh dựa vào trong lồng ngực của hắn, cả khuôn mặt đỏ hù người, hắn giơ tay sờ trán đối phương, dĩ nhiên sốt rất cao.
Đồng tử Đoan Trạch đột nhiên co rụt lại, dùng quần áo bao chặt lấy Yến Thù Thanh, cúi đầu kiểm tra một chút vết thương của đối phương, dĩ nhiên máu còn đang thấm ra bên ngoài.
Hắn như một con thú hoang nôn nóng ở trong sơn động đi vài bước, trầm ngâm chốc lát, bắt đầu cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Âm thanh này khiến Yến Thù Thanh mở rộng tầm mắt, trước mắt hết thảy đều mông lung, phí hết nửa ngày mới nhìn thấy rõ Đoan Trạch, giọng khàn khàn hỏi, "Anh... Đây là đang làm gì?"
Đoan Trạch sững người lại, con mắt sắc bén quay đầu lại nhìn Yến Thù Thanh, tiếp tiếp tục cúi đầu thu thập trang bị của hai người.
Nhìn thấy hắn ngay cả đồ vật của anh cũng bọc lại, Yến Thù Thanh rốt cục ý thức được không đúng, chống đỡ thân thể ngồi xuống, "Anh đến cùng đang làm gì, tại sao muốn lấy trang bị của tôi?"
"Thư Yến, buông tha đi, trận sát hạch này đừng tiếp tục nữa."
Vừa nghe lời này, đồng tử Yến Thù Thanh đột nhiên co rụt lại, "Anh có ý gì?"
Hết chương 49- phần 2