"Phía sau lỗ tai của anh..."
Trái tim của Yến Thù Thanh ầm ầm nhảy lên, âm thanh cũng trở nên khàn khàn, không chờ Đoan Trạch quay đầu, giơ tay muốn sờ phía sau tai của hắn.
Lúc này Đoan Trạch xoay người một cái, nắm lấy cổ tay Yến Thù Thanh, mái tóc màu đỏ phía sau tai cũng buông xuống che mất nốt ruồi đen kia.
Yến Thù Thanh tâm loạn như ma, trong đầu vang lên ong ong, đột nhiên hất tay của hắn, tựa như điên nhào tới, chiêu nào chiêu nấy đều rơi vào bên tai của hắn.
Anh chỉ muốn nhìn chỗ đó, dù cho liếc mắt một cái cũng được, anh không tin hai người có thể tương tự đến mức ngay cả nốt ruồi đen phía sau tai cũng có thể giống nhau như đúc.
Cho nên người này rốt cuộc có phải là Cận Hằng hay không!?
Nghi hoặc đã sớm chôn ở trong lòng trong phút chốc từ dưới đất chui lên, anh đột nhiên nhào tới, hận không thể trực tiếp đem Đoan Trạch ấn ngã xuống đất, xé ra lớp ngụy trang sau cùng của hắn.
Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, công kích cũng càng ngày càng liên lục, anh không có nói rõ mục đích của chính mình, hết thảy đều che giấu bên trong cuộc đánh nhau này, mà Đoan Trạch tựa hồ cũng ý thức được cái gì, không chỉ không có vì công kích mãnh liệt mà lùi bước, trái lại so với vừa nãy càng thêm khó đối phó, mặc dù Yến Thù Thanh toàn lực đánh ra, nhất thời cũng không có cách nào đến gần hắn, càng không cần phải nói muốn vén lên phần tóc ở phía sau tai của hắn.
Lúc này Đoan Trạch nhảy dựng lên, giơ tay khóa lại hai tay Yến Thù Thanh, Yến Thù Thanh dựa vào xảo kình vươn mình một cái tránh khỏi trói buộc, giơ tay nắm tóc của hắn, trong nháy mắt đầu ngón tay sắp chạm được tóc của hắn, một tiếng súng "ầm" đột nhiên vang lên bên tai.
Đoan Trạch nhanh chóng đè lại đầu của Yến Thù Thanh, lăn khỏi chỗ, ba phát súng "Ầm ầm ầm" vang lên rơi vào vị trí hai người vừa nãy đứng.
Hai người ngã xuống đất, nước bùn bắn lên mặt, liếc nhìn nhau, thần sắc đột nhiên căng thẳng.
"Là binh lính công kích, bọn họ đuổi theo chúng ta tới đây." Đoan Trạch nằm ở trên người Yến Thù Thanh, đôi mắt lập tức híp lại.
Yến Thù Thanh trong lòng ầm ầm nhảy lên, vừa ngẩng đầu liền đối mặt một đôi mắt màu xanh lam gần trong gang tấc, mồ hôi trên trán chảy xuống, cũng không biết là bởi vì giờ khắc này khoảng cách giữa hai người quá mức gần nhau, hay là do lần phục kích đột nhiên xuất hiện này.
Lúc này tiếng súng lại vang lên, không kịp nghĩ quá nhiều, hai người cấp tốc rút đi, tiếng súng "ầm ầm" ở phía sau liên tục vang lên giống như bùa đòi mạng, lúc này một viên đạn bay ra, Đoan Trạch thả người nhảy một cái vào trong bụi cỏ phía xa, đạn bắn vào mũi giầy của hắn, chỉ cần lên một cm liền bắn trúng vào cổ chân hắn.
"Bọn họ dùng chính là đạn thật!"
Đoan Trạch lôi ra gót giày bị đạn bắt trúng, ném cho Yến Thù Thanh, trong nháy mắt sắc mặt hai người đồng thời đổi sắc.
Đoạn đường này đi tới, bọn họ không phải là không gặp được phục kích, thế nhưng những người công kích lúc trước rõ ràng không có ý muốn đuổi cùng giết tận, hơn nữa bọn họ vẫn luôn dùng đạn giả, đánh vào người mặc dù sẽ bị thương, thế nhưng tuyệt đối không cần mạng người, mà bây giờ bọn họ trực tiếp mai phục ở trong bụi rậm, dùng tới súng thật đạn thật, chuyện này không chỉ mang ý nghĩa sát hạch này rất khó thăng cấp, cũng có nghĩa nếu như bọn họ hơi bất cẩn một chút, khả năng ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.
Yến Thù Thanh chà xát đi mồ hôi trên đầu, không nhịn được khẽ mắng một câu, "Mẹ nó, đám người Liệp Ưng thật biết chơi, nhìn điệu bộ này của bọn họ có vẻ như muốn đuổi cùng giết tận."
Hai người ẩn giấu ở trong rừng, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, mưa rơi xuống càng nhanh, tiếng mưa rơi ào ào khiến tất cả âm thanh xung quanh đều trở nên khủng bố lên, bóng đêm vốn là âm trầm giờ khắc này đưa tay không thấy được năm ngón, hai người cho dù đối diện đứng cạnh nhau, thậm chí cũng không cách nào thấy rõ biểu tình trên mặt đối phương.
Bởi vì không tìm được vị trí kẻ đánh lén, hai người không dám tùy tiện hành động, mà thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ không có thời gian vẫn luôn hao tổn như vậy nữa.
Lúc này Yến Thù Thanh ngẩng đầu lên, sâu sắc nhìn Đoan Trạch liếc mắt một cái, cũng không đoái hoài suy nghĩ tới nốt ruồi phía sau tai hắn, hạ thấp giọng hỏi, "Anh có ý kiến gì? Chúng ta không thể ở đây ngồi chờ chết."
"Bọn họ tự nhiên mai phục ở xung quanh đây, khẳng định không chỉ có một người, địa thế nơi này chỗ trũng, bọn họ ở trong tối chúng ta ở ngoài chỗ sáng, cứng đối cứng căn bản không có phần thắng."
Âm thanh Đoan Trạch khàn khàn vang lên, Yến Thù Thanh gật gật đầu, ý kiến của hai người không hẹn mà gặp, "Cứng đối cứng khẳng định không được, mà nếu như chúng ta có thể tìm ra vị trí của tay đánh lén, như vậy sẽ có cơ hội thoát khỏi chỗ này."
Đoan Trạch không tiếng động gật gật đầu, hai đôi mắt ở trong bóng đêm đụng vào nhau.
"Cậu còn có mấy viên đạn?"
"Anh còn có mấy viên đạn?"
Hai người đồng thời mở miệng, Đoan Trạch xì cười một tiếng, lấy ra súng bên hông, "Không hơn không kém chỉ có một viên thôi, còn cậu?"
Yến Thù Thanh vừa định cười nói "Hai ta giống nhau", kết quả một câu còn chưa nói ra, ánh mắt đột nhiên liếc về bụi cây lắc lư mấy lần sau lưng Đoan Trạch, anh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp giơ tay bắn một súng.
Một tiếng "ầm" vang lên, có người ngã xuống đất, một tia khói trắng bốc lên, một tay đánh lén bại lộ vị trí.
Lòng bàn tay Yến Thù Thanh toát ra mồ hôi hột, vừa nãy nếu như anh chậm một giây, vào lúc này Đoan Trạch khả năng đã trúng đạn, đè nén tâm lý kinh hoàng, anh kéo kéo khóe miệng, "Được, nếu như tiếp tục lãng phí, trực tiếp biến thành zêrô."
Đoan Trạch thật sâu liếc Yến Thù Thanh một cái, đeo túi trang bị của bản thân, đem súng của mình nhét vào trong tay Yến Thù Thanh, "Nhìn thấy sườn núi kia không, một hồi tôi sẽ đem ba lô ném đi, thu hút sự chú ý của tên đánh lén kia, sau đó sẽ chạy đến phía sau tảng đá kia, khoảng thời gian này cậu có hai giây động thủ, thủ tiêu bọn họ, nếu như thuận lợi chúng ta sẽ cùng ở chỗ đó."
Nói xong hắn đứng dậy muốn đi ra ngoài, Yến Thù Thanh kéo hắn lại, "Anh điên rồi! Nơi này ít nhất còn có hai tay đánh lén, anh có thể trốn một lần, có thể bảo đảm né tránh lần thứ hai! Huống chi chỉ có hai giây, ngay cả chính tôi cũng không xác định có thể bắn trúng hay không, nếu như anh trúng đạn làm sao bây giờ!"
"Nếu như tôi trúng đạn, không phải cậu vừa vặn biến thành người thứ nhất?" Đoan Trạch không sao cả cười cười, "Tin tưởng mình, vừa nãy cậu cứu tôi không phải bắn rất chuẩn sao, hiện tại coi như tôi biết thời biết thế trả lại nhân tình này cho cậu."
Nói xong lời này, hắn trực tiếp đứng dậy, không đợi Yến Thù Thanh nắm lấy hắn, đã bay nhào một cái xông ra ngoài.
Trong đêm mưa, hắn giống như một tia chớp xuất hiện ở bên trong tầm nhìn kẻ đánh lén, hạt mưa lớn chừng hạt đậu dính ướt quần áo của hắn, lại hoàn toàn không có ảnh hưởng tốc độ của hắn, tất cả xảy ra ở trong nháy mắt, thế nhưng vào giờ phút này, trong mắt Yến Thù Thah toàn bộ thế giới phảng phất chỉ có thân ảnh người kia.
Giọt mưa chậm rãi rơi vào ngọn cây, vỡ vụn thành vô số bọt nước, trong nháy mắt lá cây rung lên, một khẩu súng nhắm ngay vào ba lô Đoan Trạch ném ra lướt qua bầu trời đêm tạo thành một đường vòng cung, Đoan Trạch vào thời khắc này đột nhiên chạy ngược sang hướng khác, nòng súng lay động, cấp tốc dời đi phương hướng nhắm ngay thân ảnh Đoan Trạch, đồng thời cũng kinh động lá cây bốn phía.
Trong tiếng mưa rào ầm ĩ, một cái lá cây lay động bị phóng đại vô số lần, trong nháy mắt tiến vào lỗ tai Yến Thù Thanh, anh không kịp hô hấp, thay đổi nòng súng, hướng về phía tay đánh lén bắn ra viên đạn cuối cùng.
Đạn cắt phá trời cao, bổ ra màn mưa, trong không khí tiếng ma sát sắc bén vang lên, vững vàng mà bắn trúng đầu ngón tay của tay đánh lén sắp bóp cò súng!
Khói súng bốc lên, thân ảnh Đoan Trạch an toàn biến mất ở trong màn đêm, Yến Thù Thanh nhếch miệng lên, cấp tốc lăn khỏi chỗ, sau đó hai tiếng "Ầm ầm" vang lên, tên đánh lén bắn hai phát súng vào sát góc áo của Yến Thù Thanh.
Tên đánh lén cuối cùng một khi nổ súng chẳng khác nào bại lộ vị trí, trong lúc nhất thời không có hành động lại, Yến Thù Thanh nhanh chóng chạy về phía sườn núi xa xa, lúc này Đoan Trạch đã ngồi ở chỗ đó chờ hắn.
"Hô..." Anh đặt mông ngồi dưới đất, lau mồ hôi trên đầu, giơ tay cho Đoan Trạch một quyền, "Tiểu tử anh chạy trốn cũng nhanh thật, vừa nãy đột nhiên chạy trốn ra ngoài, suýt chút nữa doạ tim tôi ngừng đập luôn rồi."
Mắng xong, anh liền cầm lấy quần áo Đoan Trạch, đánh giá trên dưới, "Trên người anh có thương tổn hay không, lần sau làm quyết định có thể trước tiên bàn bạc kỹ với tôi được không —— "
Lời anh còn chưa nói hết, một cái tay đột nhiên sờ sờ đầu của anh, "Tôi nghĩ đến cậu vừa nãy sẽ trực tiếp rời đi."
"... Cái gì?" Yến Thù Thanh lập tức ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên hỏi ra một câu nói như vậy.
"Mục đích cậu đến nơi này không phải là trở thành thành viên chiến đội Liệp Ưng sao, vừa nãy tôi đem súng cùng cơ hội cho cậu, chỉ cần cậu thừa dịp trong lúc tôi thu hút sự chú ý của tay đánh lén, cấp tốc rút đi, hiện tại cậu đã là người thứ nhất, ở trường quân đội cậu đã học được những gì vậy, trưởng quan không dạy cậu sao..."
Quân nhân phải biết nắm lấy cơ hội.Yến Thù Thanh yên lặng ở trong lòng lặp lại một lần, đối diện con mắt trầm tĩnh của Đoan Trạch, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ.
Rõ ràng anh biết rõ trận sát hạch này phải có người chết, mặc dù có phân tổ có hợp tác, những người này đều là đối thủ của mình, nhưng anh chưa từng nghĩa tới rời bỏ Đoan Trạch, thậm chí trong lúc vừa nãy suýt chút nữa hắn bị đánh lén, trái tim anh khẩn trương so với chuyện bản thân bị thương còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng chuyện này là tại sao...
Bởi vì thân hình hắn tương tự Cận Hằng, hay là bởi vì đến nay không có tận mắt xác định nốt ruồi đen sau lỗ tai kia?
Anh hít sâu một hơi, đối diện đôi mắt thâm thuý Đoan Trạch, không trả lời mà hỏi lại, "Đoan Trạch, anh tựa hồ hoàn toàn không đem trận này sát hạch để ở trong lòng, vừa nãy anh thậm chí đem cơ hội nhường cho tôi, nếu anh đối với chiến đội Liệp Ưng không có ngóng trông, đến nơi này là vì cái gì?"
Một câu nói khiến hô hấp Đoan Trạch đột nhiên cứng lại, trong mưa đêm, con mắt màu xanh lục của Yến Thù Thanh cơ hồ cùng bóng đêm hòa làm một thể, ánh mắt nóng rực như vậy, khiến Đoan Trạch di chuyển tầm mắt, hầu kết lăn mấy lần, giơ tay đeo lên trang bị, "Thời gian không còn sớm, chúng ta phải lên đường."
Nói xong lời này, hắn đứng dậy muốn đi, thái độ như vậy khiến trái tim Yến Thù Thanh không khống chế được run lên, nhấc tay nắm lấy cổ tay hắn, "Chờ đã, anh vẫn không trả lời vấn đề của tôi, anh đến cùng..."
Lời anh còn chưa nói hết, một tiếng "ầm" vang lên thật lớn nổ tung bên cạnh bọn họ, tay đánh lén lần thứ hai phát hiện bọn họ!
"Chết tiệt!"
Yến Thù Thanh mắng to một tiếng, hai người khiêng lên trang bị, cấp tốc qua lại ở trong bụi rậm, tay đánh lén tựa hồ theo dõi bọn họ, một đường đi theo, vừa bắt đầu bị vướng bởi khả năng hai người còn có súng, nên gã vẫn còn nằm vùng ở trong rừng rậm, tình cờ bắn ra hai phát súng, thế nhưng sau đó phát hiện hai người chỉ là tránh né chưa bao giờ đáp trả, lập tức ý thức được hai người đã không còn đạn.
Sau một khắc, đột nhiên hỏa lực càng lúc càng lớn kéo tới hai người, giống như một cái lưới lớn dày đặc đạn, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể bắn chết bọn họ..
"Chúng ta không thể đồng thời hành động, tôi đi thu hút sự chú ý của hắn, cậu chạy về phía đông!"
Nói xong lời này, Đoan Trạch cấp tốc quay người, quả nhiên cường đại hỏa lực cấp tốc đi theo, Yến Thù Thanh mắt thấy hắn lại một lần không cùng anh thương lượng nói đi là đi, tức giận đến ngứa răng, nhưng còn không chờ đuổi tới, thân ảnh Đoan Trạch đã biến mất ở trong mưa đêm.
Chạy gấp rút ở trong rừng rậm, bên tai vang vọng tiếng gió vù vù, thân ảnh Đoan Trạch xuất quỷ nhập thần, mắt thấy liền muốn xông ra khu rừng mưa dễ phục kích nhất, tay đánh lén nhìn chằm chằm thân ảnh màu đen phía xa kia, móc ra đạn tụ năng.
Đồ chơi này so với lựu đạn uy lực còn lớn hơn, một khi nổ sẽ khiến cho phạm vi lớn nổ tung, mà trong nháy mắt gã kéo chốt, một cái tay đột nhiên từ phía sau ghìm lại cổ của gã, tay đánh lén vừa quay đầu lại thình lình thấy được Yến Thù Thanh đã đi rồi quay lại.
Yến Thù Thanh nhanh nhẹn ra quyền vật tay đánh lén xuống đất, trong nháy mắt hai người lao vào đánh nhau.
Động tác Yến Thù Thanh tàn nhẫn ác liệt, tay đánh lén không hề phòng bị, bị đánh liên tục lui bước, "Cậu không ngăn hắn, đào thải chính là cậu!"
"Lão tử coi như bị đào thải cũng phải trước tiên đánh chết mày!"
Một cước đánh vào huyệt thái dương, tay đánh lén hôn mê tại chỗ, Yến Thù Thanh thấy được Đoan Trạch từ xa chạy tới, muốn nhảy xuống sườn núi tiến lên nghênh tiếp, ai nghĩ tới lúc này phía sau đột nhiên vang lên âm thanh súng ống, anh đột nhiên lăn khỏi chỗ, đạn "Ầm" một tiếng đánh tới, tuy rằng mất đi sự chính xác, không có trực tiếp đánh ở trên người anh, thế nhưng năng lượng cực lớn vẫn khiến cho anh lập tức từ trên sườn núi lăn xuống.
Sườn núi không cao lắm không tới mười mét, lại phủ kín đá vụn, đầu gối Yến Thù Thanh tàn nhẫn mà đập vào trên một tảng đá, máu tươi chảy ròng ròng.
Yến Thù Thanh cố gắng cầm súng chuẩn bị bắn kẻ tập kích cuối cùng vẫn là không chống đỡ được, một đầu ngã xuống đất, Đoan Trạch cách quá xa, trơ mắt nhìn Yến Thù Thanh từ chỗ cao như vậy té xuống, nhìn đến mức muốn rách cả mí mắt.
"Thư Yến!"
Hắn đỡ Yến Thù Thanh lên, Yến Thù Thanh đau đến đôi môi trắng bệch, nhưng vẫn là giật nhẹ khóe miệng, "Cuối cùng cũng coi như giải quyết được bọn họ, nếu như vẫn bị đuổi đến tận cùng không buông như thế, hai cái mạng nhỏ này của chúng ta có lẽ không chơi nổi."
"Không phải nói cậu đi sao, cậu có phải điếc hay không!"
Bên trong con mắt xanh lam của Đoạn Trạch nhấc lên mưa to gió lớn, vết sẹo trên mặt đặc biệt chói mắt, Yến Thù Thanh liếc nhìn hắn một cái, "Nếu như tôi nghe lời anh, hiện tại khả năng lăn xuống sườn núi chính là anh, tôi mới vừa rồi không bỏ đi, hiện tại càng không bỏ đi."
Lồng ngực Đoan Trạch kịch liệt chập trùng mấy lần, chỉ vào mũi Yến Thù Thanh tựa hồ có vô số lời muốn nói, cuối cùng lời còn lại tất cả đều nuốt vào trong bụng, "Loại sát hạch này cậu tự chiếu cố mình tốt là đủ rồi, tôi không cần cậu cứu!"
"Dù sao cứu cũng đã cứu, anh có thể đừng lớn tiếng như vậy hay không, đầu tôi đau lắm."
Yến Thù Thanh bật cười lườm hắn một cái, khập khễnh đi về phía trước, kết quả chân vừa hạ xuống, đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng anh vẫn giống như lúc trước che giấu rất tốt, vẫn cứ như không có chuyện gì xảy ra vác lên trang bị, ai biết lúc này tay Đoạn Trạch lại đè tay anh xuống, sau đó một tấm lưng cường tráng xuất hiện ở trước mặt anh."
"Tới, tôi cõng cậu đi."
Yến Thù Thanh vốn muốn cự tuyệt, mà không biết nghĩ tới điều gì, vẫn là hướng phía trước dựa vào một chút nằm ở trên lưng của hắn.
Mưa to càng rơi xuống càng nhanh, đường dưới chân một mảnh lầy lội, ở trong rừng rậm tối tăm, thậm chí có một loại ảo giác bọn họ sẽ chết ở chỗ này, chạy không cũng thoát, mưa lạnh như băng thuận theo hai má lướt xuống, chỉ có da dẻ dính chặt vào nhau mới có thể sưởi ấm lẫn nhau.
Yến Thù Thanh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt này, bờ vai hắn rắn chắc mạnh mẽ, mỗi một bắp thịt đường nét đều quen thuộc như vậy, thậm chí ngay cả nhiệt độ dường như cũng giống Cận Hằng, khiến người ta không nhịn được nghĩ muốn tới gần.
Anh theo dõi mái tóc màu đỏ phía sau tai, tim đập đến nỗi mất đi quy luật.
Cõi đời này không có nhiều trùng hợp như vậy, trùng hợp thân hình, trùng hợp phong cách xử sự, thậm chí ngay cả vị trí nốt ruồi đen phía sau tai đại khái cũng giống nhau... Mặc dù là sinh đôi cũng không thể giống như đúc ở nơi tư mật như thế.
Cho nên người đàn ông này vẫn luôn ở bên cạnh anh, như có như không bảo vệ anh, có thể thật sự chính là Cận Hằng hay không...
Tim đập gần như sắp rơi ra cuống họng, anh nhìn chằm chằm Đoan Trạch, rốt cuộc không kiềm chế nổi, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra sợi tóc đỏ phía sau tai hắn.
Thế nhưng nơi đó da dẻ lại một mảnh bóng loáng, căn bản cũng không có nốt ruồi đen anh muốn tìm.
Chỉ một thoáng, anh không nhúc nhích nổi, căn bản không thể tin được con mắt của mình cũng không đoái hoài tới Đoan Trạch có thể cảm giác được hay không, không ngừng mà đùa bỡn tóc của hắn, thế nhưng nốt ruồi đen anh mới vừa mới nhìn thấy thật sự biến mất.
Phút chốc, Yến Thù Thanh chặt chẽ mím môi, lông mi kịch liệt run rẩy mấy lần, một âm thanh cũng không phát ra được.
"Cậu đang tìm cái gì?"
"Nốt ruồi đen phía sau tai của anh đâu?"
Hết chương 49-phần 1.