Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả

Chương 20




"A Thần, anh đừng như vậy có được không? Từ trước tới giờ là em luôn nghĩ cách trốn đi, nhưng em đã thông suốt rồi. Anh đều dành những thứ tốt nhất cho em, yêu thương em, tức giận như vậy cũng là vì em không ngoan. Cho em một cơ hội được không, em muốn chân chính ở bên cạnh anh."
Ánh mắt long lanh của cô đối diện trực tiếp với hắn, trong mắt mang theo tia thành khẩn khiến hắn cũng không đành lòng.
Tư Đồ Thần nắm lấy cằm cô, dí sát mặt lại: "Làm sao em đản bảo được rằng em không lừa tôi?"
Cô dùng cả hai bàn tay bao lấy bàn tay đang sờ lên mặt mình, giọng nói vô cùng chắc chắn: "Thời gian sẽ giúp em chứng minh, cho nên, tin em có được không?"
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng lại không nhìn ra sơ hở, không tìm thấy bất kì một cảm xúc dư thừa nào. Hắn trước giờ đều không biết mình lại là người mềm lòng thế này, không ngờ chỉ một câu nói của cô, mà lại hận không thể cười lên vui vẻ.
Đáng ra hắn nên thẳng thừng gạt bỏ suy nghĩ đó của cô, dù sao tất cả cũng đều là những trò trẻ con cô bày ra để lừa hắn, muốn rời khỏi hắn.
Thế nhưng hắn lại không nỡ. Không nỡ từ chối ánh mắt đó của cô, càng nhiều hơn chính là ôm chút hi vọng. Nếu cô nói là sự thật, sau này có phải hai người họ sẽ có thể sống rất vui vẻ hay không?
Hắn không biết sao bản thân lại có một mặt tham lam như vậy.
"Được..." Mộc Miên, nếu như em đang lừa anh, vậy hãy đảm bảo có thể lừa anh cả một đời, nếu không, anh nhất định sẽ khiến em sống- không- bằng- chết!
Nghe được đáp án của hắn, Mộc Miên thậm chí không dám tin vào tai mình. Ánh mắt của hắn lúc đáp ứng cô cứ lạnh căm như vậy, làm cho cô có cảm giác mình vừa bước qua một hồi sinh tử trong gang tấc. Nhưng dù thế nào, cô cũng đã có được sự chấp thuận của hắn, chỉ cần thêm một cơ hội nữa thôi...
-------------------------------------------------
Dưới sự theo dõi của hắn, mỗi ngày cô được ra ngoài ba tiếng. Dần dà, giới hạn thời gian đó cũng không còn hiêu lực. Cô đã đoán đúng, chỉ cần ngoan ngoãn ở cạnh hắn, hắn liền có thể dung túng cho cô mọi thứ cô muốn.
Nhưng điều kiện tiên quyết, đó là khôn được đụng đến giới hạn của hắn. Không được phép ở ngoài sau 8 giờ tối, không cho phép chống đối hắn, không được quá thân cận gần gũi với bất kì ai, không cho phép có tâm tư riêng...
--------------------------------------------------
Khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi tai mắt của hắn, cô không do dự chần chờ mà cạy thẳng tới điểm hẹn.
"Miên Miên, em tới rồi."
Mộc Miên ngồi xuống đối diện Hạ Tử Hiên. Cô vội bưng ly nước lên uống một ngụm, nhìn xung quanh rồi mới quay ra: "Anh Tử Hiên, anh thật sự có thể giúp em sao?"
"Chỉ cần em tin tưởng anh."
Cứ một mình một ngựa, cô không thể thoát khỏi bàn tay hắn được. Điều duy nhất cô cần làm bây giờ, là tìm một người có thể giúp đỡ mình. Mà có thể tin tưởng, chắc chỉ có Hạ Tử Hiên này thôi.
---------------------------------------------------
Lúc cô trở về, Tư Đồ Thần đã ngồi trên ghế phòng khách.
Tuy trên gương mặt vẫn là vẻ lạnh băng như thường ngày, nhưng cô lại cảm nhận được áp lực vô hình trong không khí. Thâm tâm cô bỗng có dự cảm chẳng lành. Không phải hắn đã biết chuyện cô đi gặp Hạ Tử Hiên rồi đó chứ.
Những điều mà cô lo sợ cuối cùng vẫn không xảy ra, hắn không biểu tình gì cả, chỉ nhẽ bẫng nói một câu: "Chuẩn bị một chút, cùng anh đi dự tiệc xa giao."
"Được, anh đợi em một lát."
Chờ bóng dáng nhỏ nhắn của cô biến mất, ly trà trên tay hắn bị ném mạnh xuống đất, vỡ vụn, nước trà văng tung tóe khắp nơi. Hắn đưa tay lên che con mắt đang nổi lên những tia ngoan độc, nghiến chặt răng: "Mộc-Miên!"
----------------------------------------------------
"Xem kìa, Tư Đồ thiếu gia , là xe của Tư Đồ thiếu gia!"
"Thật sự có thể gặp được ngài ấy ở đây sao? Mấy người xem hôm nay có phải tôi trang điểm quá nhạt rồi không!"
...
Tư Đồ Thần mở cửa bước xuống xe, không ít tiếng kinh hô từ đám đông vang lên: "Trời ơi, soái quá đi mất!"
"Aaaaa, ta ngất rồi, sao trên đời lại có người vừa đẹp trai vừa tài giỏi như vậy chứ."
Dưới những con mắt tò mò, hắn không đi ngay vò trong, mà quay người đi qua phía bên kia của xe, mở cửa đưa tay ra, giống như một người thị vệ, cung cung kính kính đỡ lấy công chúa bước ra.
Một bàn tay trắng nõn xinh đẹp đặt vào lòng bàn tay hắn. Từ trong bóng tối, một gương mặt xinh đẹp tuyệt luân dần dần lộ rõ.
Cô gái ngũ quan thanh tuyệt, đôi mắt trong sạch như làn nước mùa thu, mái tóc đen dài như thác, làn da trắng như dương chi bạch ngọc, đẹp đến khiến người ta hít thở không thông.
Làn váy màu đỏ rực rỡ nhẹ nhàng bao lấy thân thể yêu kiều, lay động theo từng bước chân nhịp nhàng như đang nhảy trên phím đàn của cô.
Cô gái có dung mạo kinh diễm, vận bộ cánh cao quý, đứng bên cạnh hắn lại yêu lặng như một bông tuyết trắng thanh thuần, vô cùng xứng đôi.
Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, lãnh đạm đi vào trong. Mọi người giống như phản xạ vô điều kiện, đều đồng loạt rẽ ra, tạo thành một con đường.
Người qua đường Giáp: "Cô gái xinh đẹp kia là ai vậy?"
Người qua đường Ất: "Đẹp quá đi, Tư Đồ thiếu gia đúng là có mắt nhìn người..."