"A Thần, anh gọi món trước đi, em vào nhà vệ sinh một lát đã."
Nói xong, cô thấy hắn không nói gì, nghĩa là đã ngầm cho phép thì chạy ngay đi. Nhưng cô không ngờ tới, tại đây sẽ gặp được anh ta...
"Miên... Miên Miên?!"
Nghe tên mình được gọi ra, cô ngẩng lên người mình vừa đụng trúng: "Anh Tử Hiên...?"
"Là anh. Miên Miên, thời gian qua em đã ở đâu vậy? Sau khi hai bác mất tích, anh vẫn luôn tìm kiếm em. Anh còn tưởng là em đã gặp chuyện rồi. Em theo anh về nhà họ Hạ đi, anh đang tìm kiếm tung tích của cha mẹ em."
Mộc Miên khó xử nhìn Hạ Tử Hiên: "Em... xin lỗi đã để mọi người lo lắng, nhưng chắc là... em không đi được."
Hạ Tử Hiên: "Sao lại không đi được? Em bây giờ một thân một mình..."
Anh nương theo ánh mắt e sợ của cô, nhìn về phía một chiếc bàn ăn trong đại sảnh nhà hàng. Hình ảnh người đàn ông mỹ mạo vô song, quanh người tỏa ra hàn ý mãnh liệt được thu trọn vào trong mắt.
"Kia là... Tư Đồ Thần? Em sợ hắn sao?"
Cô cúi thấp đầu trầm mặc, hai bàn tay cứ xoắn vào nhau. Nhìn cảnh này, sao anh ta không hiểu ra vấn đề cơ chứ: "Hắn... ép buộc em?"
Mộc Miên khe khẽ gật đầu một cái: "Phải... "
Anh nhíu mày, tại sao hắn lại ép buộc cô?
Quan hệ giữa Mộc Miên và Tư Đồ Thần anh không phải không biết, chỉ là trong hoàn cảnh cô ấy cô đơn thế này, chỉ cần ở cạnh cô là được, cớ gì lại ép buộc cô, rõ ràng cô cũng thích hắn. Trừ phi...
"Không phải hắn có liên quan tới chuyện ba mẹ em mất tích đó chứ?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt đã đỏ ửng. Cảnh này làm anh đau lòng không thôi: "Anh có thể đưa em đi."
Mộc Miên lắc đầu, lau nước mắt đi: "Không thể, anh ta nổi điên lên rất đáng sợ, em không muốn liên lụy mọi người. Em phải đi rồi, nếu Tư Đồ Thần thấy em đi lâu quá sẽ nghi ngờ."
Xong, cô đẩy anh ra vội vàng chạy đi.
Cô vừa ngồi xuống ghế đối diện hắn, lập tức cảm nhận được ánh mắt hắn đặt trên người mình mang theo hơi lạnh, giọng nói không nghe ra chuyện gì bất thường vang lên: "Đi lâu như vậy là làm gì?"
Cô bình tĩnh cầm dao nĩa lên: "Trong đó có người tranh chấp chuyện gì đó nên hơi bất tiện."
Đầu ngón tay lạnh toát chạm vào bọng mắt cô: "Mắt em làm sao lại đỏ?"
Tâm cô đánh hoảng một cái, vội vội vàng vàng nghĩ lấy một cái lí do:" Em rửa mặt, nước ơi vào trong mắt cho nên mới bị vậy, không sao đâu."
Tư Đồ Thần nghi ngờ nhìn cô một cái rồi thôi, không có ý định tra hỏi đến cùng. Cô mừng thầm, may mà hắn không có gặng hỏi, nếu không công sức của cô trong thời gian qua sẽ đổ sông đổ bể hết.
Ăn cơm xong, hắn giữ lời hứa đem cô đi dạo hết nơi này đến nơi khác, để cô thoải mái chọn thứ cô thích, còn mình đi đằng sau phụ trách quẹt thẻ, gương mặt lạnh băng còn mang theo nét hài lòng.
Buổi tối, hắn đang tắm thì nghe được tiếng động rất nhở, cửa nhà tắm bị ai đó mở ra, kế đó là tiếng nhòn chân nhẹ nhàng trên sàn nhà lênh láng nước.
Cơ thể non mềm thơm ngọt của cô gái áp lên lưng hắn, nhẹ nhàng cọ sát.
Tư Đồ Thần giữ lấy bàn tay đang làm loạn của cô gái, giữ nguyên tư thế: "Em lại bày trò gì đây?"
Đáp lại hắn là một tiếng gọi êm ái nũng nịu của cô: "A Thần, em muốn..."
Ánh mắt của hắn cơ hồ trở nên sâu hun hút. Cùng lúc đó, bàn tay còn lại của cô đã chạm tới nơi nào đó đang căng cứng, khẽ vuốt lên xuống.
Mộc Miên bị nhấc bổng lên, đè trên bức tường lát hoa lạnh lẽo, nước ấm xối lên khiến bộ đồ ngủ mỏng tang trở nên trong suốt, dính hết vào cơ thể cô, phác họa những đường cong quyến rũ, hình ảnh này còn dụ hoặc hơn cô không mặc đồ gấp ngàn lần.
Bàn tay to lớn thô ráp du tẩu trên da thịt trắng nõn, bờ môi lạnh áp lên bầu ngực tròn trịa, hết hôn rồi lại cắn, lưu lại những dấu vết ái muội.
Không khí trong căn phòng dần nóng lên, hơi nước bao phủ che đi hình ảnh kiều diễm bên trong, không gian vang vọng tiếng rên rỉ yêu kiều...
----------------------------------------
Sau khi để hắn thỏa mãn, cô mệt mỏi nằm rạp xuống giường.
Mộc Miên nhìn người nam nhân đang ôm mình, cẩn thân thăm dò: "A Thần..."
"Hửm?"
Chất giọng vốn trong trẻo lạnh lẽo mê người, giờ lại hơi khàn đi, nhiễm lên tia sắc dục, khiến nam nhân trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.
"Chúng ta nghiêm túc nói chuyện một lát được không?"
Hắn nghe vậy, cúi xuống nhìn người con gái nằm trong lòng mình.
Hắn thấy được mí mắt đỏ ửng vì khóc của cô, trông thấy gương mặt hồng hào, thấy bờ môi anh đào đỏ mọng, thấy thân thể kiều mị in đầy dấu vết hoan ái... thấy được sự quyết tâm.
"Em nói đi."
Không khí im lặng mất một lát, sau đó tiếng nói của cô vang lên:" Anh... đừng nhốt em ở đây nữa có được không?"
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng cô cảm nhận được nhiệt độ đang hạ xuống một cánh nhanh chóng, áp lực đè trên người cũng ngày một tăng lên.
Mộc Miên sợ hắn phát tác, lập tức bổ sung: "Em... ý em không phải muốn rời khỏi anh, chỉ là em muốn được tự do hoạt động một chút, em sẽ nghe lời anh, sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh mà, chỉ cần anh để cho em được tự do ra vào..."
Ánh mắt lạnh căm của hắn đặt trên gương mặt sốt sắng của cô, lạnh lùng nói: "Lúc nãy em chủ động cũng là vì muốn nói cái này?"