Lại là giàn nho ấy, lại là buổi chiều nắng trong trẻo ấy. Bóng đen im lặng lại xuất hiện.
Anh đang gào thét với cái bóng đen đó. Nội tâm sốt sắng, nhưng bóng lưng ấy vẫn dửng dưng, tựa người canh gác nho được tạc thành từ đá, không có khả năng ngoái đầu.
Hoàn toàn không phù hợp với logic, nho căng tròn trĩu nặng trên giàn biến thành từng cái đầu người tròn vo, tranh nhau rơi xuống đất, đổ xô về phía bóng lưng màu đen đó như châu chấu, cứ như chó dại tranh giành thức ăn, chúng bao vây cắn xé người canh gác im lặng.
Anh trơ mắt nhìn bóng lưng bị xé thành trăm nghìn mảnh, nhưng cơ thể bị nhốt tại chỗ không thể động đậy.
Anh vừa đau thương tột độ vừa phẫn nộ mãnh liệt. Cảm xúc cuồn cuộn không ngừng kéo anh ra khỏi giấc mơ.
Ngoài cửa sổ là màu u ám, ánh sáng tinh mơ bị trói buộc bởi tầng mây xám xịt, giãy giụa muốn đâm thủng tấm chắn u ám ấy.
Lê Chỉ ngồi bật dậy trên giường, cảm xúc tiêu cực tột bậc trong mơ vẫn còn sót trong lồng ngực, tắc nghẽn và đau âm ỉ. Cũng đau âm ỉ như thế là mé bên phải cổ, anh muốn xuống giường đi tới chỗ gương để tìm hiểu đầu đuôi sự việc.
Khoảnh khắc lòng bàn chân chạm phải thảm lót sàn mềm mại, dường như toàn bộ lối đi tới cơn đau đều được khơi thông, mệt nhọc, nhức mỏi, đau đớn. Anh gắng gượng đi tới chỗ gương lớn, chàng trai trong đó nom vừa tiều tuỵ vừa mệt lử.
Quả nhiên, một vết máu bầm vắt ngang mé phải cổ anh. Nhưng vệt đỏ xung quanh xương quai xanh thì không hiểu ở đâu ra.
Lê Chỉ lùi lại, tung mình về giường, nhìn chằm chằm vào một điểm không tồn tại trong hư không, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm hôm qua.
Du Phùng cũng bị ảnh hưởng bởi thứ khí ngòn ngọt đấy ư?
Anh nhớ tới lực Du Phùng giam cầm cổ tay mình, bèn xoay cổ tay, dường như cảm giác tiếp xúc đêm hôm qua vẫn còn dính trên da thịt.
“Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, lực rất mạnh, còn giục mạng hơn cả tiếng chuông báo giờ cơm tối hôm qua.
Lê Chỉ lết cơ thể mệt mỏi mở cửa, “Tôi biết cậu rất mệt,” Vưu Thụ đứng ngoài cửa nóng nảy đi thẳng vào vấn đề, hình như vừa chạy thục mạng, “Nhưng cậu nên đến đại sảnh đi.”
Lê Chỉ xốc lại quần áo đã ngủ cả đêm, “Sao thế?”
Gân xanh ở huyệt thái dương Vưu Thụ đang giần giật, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, “Lại có thêm người chết.”
“Tách.”
Tấm thảm Ba Tư xa xỉ đã ướt sũng, ẩm ướt mà lạnh tanh, còn có máu nhỏ tí tách từ trên đèn thủy tinh xuống. Trong ánh đèn tù mù, bóng người treo ngược rọi trên thảm, to lớn mà quái dị, sự âm u chết chóc bao trùm trong sảnh.
Đèn thủy tinh trong đại sảnh có sáu nhánh kim loại cong lên, đầu nhọn mỗi nhánh đều có một quả cầu thủy tinh trong suốt rực rỡ. Mà lúc này, cầu thủy tinh trên hai nhánh trong đó đã bị gỡ, thay thế bằng mắt cá chân người. Đỉnh nhọn xuyên thủng mắt cá chân đầm đìa máu, treo cứng người đó trên đèn thủy tinh.
Lúc Lê Chỉ đến đại sảnh, anh tình cờ nhìn thấy Du Phùng, hắn đứng trước mặt cái xác treo ngược đó, quan sát mặt thi thể ở khoảng cách gần mà chẳng kiêng dè.
“Một nhát chí mạng?” Lê Chỉ đi vòng ra trước mặt thi thể.
“Phải, cổ họng bị cắt đứt, ra tay vừa nhanh vừa ác.” Du Phùng chẳng buồn ngoái đầu, nhìn chằm chằm vào quần áo của cái xác, “Bộ Âu phục màu xanh này… là Tề Hạo Hiên à?”
Lê Chỉ nhớ được Tề Hạo Hiên, là người mặc Âu phục màu xanh thẫm kết hợp với kính viền vàng, đứng cùng người trung niên trong buổi vũ hội nhạt nhẽo tối hôm qua.
Lê Chỉ: “Một nhát chí mạng cứa cổ họng cũng hợp lẽ thường tình, nhưng khuôn mặt này…”
Mặt cái xác đúng là quái dị, khóe miệng bị dao sắc rạch rộng tới tận mang tai, đường cong tròn trịa hướng xuống dưới, chỉ xuống đất, như cảm thấy buồn phiền vì cái chết bất ngờ của mình, tuy nhiên đây không phải là điều kỳ lạ nhất.
Việc khiến dịch dạ dày người ta cuộn trào hơn là bên trái mặt Tề Hạo Hiên, nửa lớp da mặt màu nâu đỏ trùm trên đó, đường kim tỉ mỉ tinh tế may chặt lớp da không thuộc về ông ta trên nửa mặt trái.
“Không phải cái xác trong lò nướng bị lột da đấy à? Hung thủ tận dụng đồ bỏ đi, đổi nửa khuôn mặt cho Tề Hạo Hiên.” Du Phùng nói.
Khuôn mặt đó đang bị quay ngược, khóe miệng hướng xuống đất cứ khiến người ta cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Lê Chỉ cong cần cổ, muốn nhìn vẻ mặt của thi thể ở góc độ bình thường, cơn đau khi máu bầm bị kéo căng ập tới, Lê Chỉ duỗi thẳng cổ theo phản xạ có điều kiện, cắn bờ môi không còn sắc máu chờ dịu bớt, rồi mới nói: “Thực ra vết dao rạch là đường cong mỉm cười nhỉ.”
Chưa dứt lời, Lê Chỉ lại ngập ngừng, bỗng nhớ ra điều gì.
“Mảnh báo trong căn phòng bí mật tối hôm qua… Kẻ giết người hàng loạt đó, trong báo nhắc đến việc y thích rạch khóe miệng,” ký ức tối hôm qua rất kỳ lạ, anh cố gắng tìm kiếm trong đầu, “Còn nhắc đến bút lông quạ…”
“Ở đây,” tay phải Du Phùng cầm một cái bút lông đen sì, “Rút ra từ trong tay Tề Hạo Hiên.”
“Gần như giống y hệt cách gây án của Quạ Đen, chỉ thiếu một bức thư tuyệt mệnh.” Du Phùng vẫn đang ngồi xổm, Lê Chỉ đành khom lưng ngắm nghía cây bút lông quạ trong tay hắn, “Bút khô cong, chỉ có đầu bút dính máu.”
Du Phùng nghe, ngoái đầu ra sau, vừa định đáp lại thì tình cờ rơi vào đáy mắt Lê Chỉ mà không kịp đề phòng.
Cặp đồng tử mắt bằng chất vô cơ đó đêm hôm qua sống động ra sao, nhiệt độ bùng lên do hỗn loạn và khát vọng, giờ đều trở về im lìm.
Du Phùng đờ đẫn một giây, lời nói mắc kẹt trong cổ họng, va phải sự gượng gạo đột ngột ập tới, “Khụ khụ… Vậy nên chắc hẳn có để lại thư tuyệt mệnh trước khi chết, tìm thử xem.”
Lê Chỉ nhìn biểu cảm phức tạp của Du Phùng, vỡ lẽ điều hắn đang nghĩ chỉ trong nháy mắt, anh gật đầu, sắc mặt vẫn như thường, “Nhưng suy cho cùng thì có một tên sát nhân hàng loạt đang ẩn nấp trong tòa nhà, có phải nên nhắc nhở những người khác không.”
Anh tỏ vẻ không phát hiện ra, cầm lấy cây bút lông quạ, ngắm nghía.
Vũ hội tối hôm qua kết thúc, Vưu Thụ bèn về phòng ngủ đến khi trời sáng, nhất thời không hiểu bầu không khí giữa hai người, nhưng trực giác mách bảo anh ta không nên nán lại lâu, “Thế… tôi đi tìm họ nhé?”
Lê Chỉ vừa dời ánh mắt khỏi cây bút, ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy cậu bé người hầu đứng sau lưng Vưu Thụ, lặng lẽ im lìm, ba người trong sảnh đều không phát hiện ra nó xuất hiện lúc nào.
“Chỗ này không sạch sẽ lắm…” Tiếng thở dài sinh động, cậu bé đỡ cằm tỏ vẻ muộn phiền, “Phải dọn dẹp ngay.” Dứt lời nó bèn quay người đi ra ngoài sảnh.
Vưu Thụ biết nó định đi lấy đồ vệ sinh quét dọn hiện trường, vội chạy ra trước cậu bé định ngăn cản, “Đợi đã, tạm giữ hiện trường này được không?”
Cậu bé vòng qua Vưu Thụ như thể không có ai bên cạnh, đi ra cửa phòng, miệng lặp lại máy móc, “Dọn dẹp sạch sẽ.”
Tốc độ mang đồ vệ sinh quay lại của nó nhanh bất ngờ, lúc dọn dẹp hiện trường vụ án, nom nó vừa nhẹ nhàng vừa dễ chịu, khuôn mặt ngây thơ tràn ngập tươi cười đáng yêu, thậm chí còn ngâm nga khúc đồng dao du dương vui vẻ.
Lê Chỉ cảm thấy khúc hát đó cực kỳ quen thuộc, chú ý lắng nghe, cậu bé nhả chữ chậm rãi khác thường, hơn nữa còn lặp đi lặp lại cùng một bài đồng dao, chẳng cần cố tình tập trung nghe, lời bài hát cũng rất rõ ràng:
“Chú Nick sống sâu trong rừng,
Lặng lẽ xây một ngôi nhà bằng kẹo,
Sói làm từ khúc gỗ ngồi bên trong,
Cầm bút chì chơi ghép tranh.”