Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Sự chú ý của Lê Chỉ lập tức tập trung cao độ, tốc độ thời gian trôi trong cảm nhận bắt đầu trở nên chậm chạp.
Anh rút một con dao găm từ thắt lưng ra, vừa nãy lúc lục soát bàn đọc sách, anh lén lấy đi từ bên dưới tầng tầng sách báo che đậy.
Tiếng bước chân dinh dính đó càng lúc càng gần, Lê Chỉ khẽ khàng rút dao găm ra khỏi vỏ.
Raman bên kia giơ cái ghế gỗ lên.
“Cạch”, là tiếng cửa bị mở ra.
Lê Chỉ nín thở, trong khoảnh khắc đó tri giác của anh được phóng đại vô tận, tiếng gió bên tai bỗng trở nên dữ dội, cắt qua má đau nhói.
Người ngoài cửa vừa bước một chân vào phòng, sát khí sắc bén khi lưỡi dao xé toạc không khí ập tới, hắn nghiêng người né mau lẹ, dao găm không đâm trúng chỗ hiểm, tốc độ của Lê Chỉ cực nhanh, nhưng lực không đủ, chỉ cắt rách ống tay áo phải.
“Dừng tay. Là tôi đây.”
Lê Chỉ hãm bàn tay đang chém ngang, nhìn rõ mặt người tới, áo đen mắt đen, và biểu cảm dửng dưng đó, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Raman bên kia giơ cái ghế gỗ trợn mắt há mồm, “Du Phùng, anh làm tôi sợ chết khiếp…”
“Thấy hai người đêm hôm thậm thà thậm thụt không biết định làm gì, tôi bèn đi theo xem thử.” Du Phùng xoè tay, chẳng hề coi việc bám theo người khác ra gì.
Không còn trạng thái kích động cao độ vừa rồi, chứng khó ở trên cơ thể Lê Chỉ quay lại, buồn nôn choáng váng, trước mắt anh dần xuất hiện ba Du Phùng.
“Cậu sao thế!” Du Phùng vội vã đỡ Lê Chỉ rõ ràng bắt đầu lảo đảo bên cạnh mình.
“Mùi ở đây…” Lê Chỉ lắc đầu muốn giữ tỉnh táo mà vô ích, “Khó ngửi quá.” Dứt lời, cảm giác mất trọng lực tích tụ bùng nổ, Lê Chỉ hoàn toàn không kiểm soát được, loạng choạng bước tới nửa bước, Du Phùng đỡ được anh, vòng eo thon gầy khoẻ khoắn rơi vào tay hắn.
“Đêm nay đến đây thôi. Tôi thấy cậu ấy không gắng được nữa rồi.”
Hai người dìu Lê Chỉ ra cửa lối đi bí mật, cẩn thận đóng cửa vào, rồi trải phẳng tấm thảm lót sàn.
Raman nắm cánh tay phải của Lê Chỉ đang mất tỉnh táo một cách sốt sắng, mắt nhìn Du Phùng chằm chằm, “Tôi đưa cậu ấy về, anh về nghỉ ngơi trước đi.”
Du Phùng vòng cánh tay trái của Lê Chỉ lên cổ mình, tay phải đỡ anh, ra dáng đỡ người tiết kiệm sức, nói hơi bối rối, “Để tôi cho, tôi ở đối diện phòng cậu ấy.”
Raman ngập ngừng, bướng bỉnh kéo một tay Lê Chỉ không buông.
Nhìn dáng vẻ của Lê Chỉ, Du Phùng nhận ra điểm khác thường trong biểu cảm của Raman, hắn thầm vỡ lẽ, suy nghĩ chế giễu bò lên khoé mắt đuôi mày không hề che giấu, hắn nở nụ cười ác ý với Raman: “Anh nghĩ gì đấy?”
Lê Chỉ còn sót chút tỉnh táo, giãy cánh tay phải, chỉ sang Du Phùng. Raman hiểu ý anh, đành phải bỏ cuộc. Nhìn theo bóng hai người dìu nhau đi mất, y vừa chán nản bởi lựa chọn của Lê Chỉ, vừa không cam lòng bị Du Phùng nhìn thấu.
Thực ra tình hình của Lê Chỉ rất tệ, Du Phùng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng dưới lớp áo sơ mi của anh, hơi thở của anh đã rối loạn rõ ràng, khuôn mặt tái nhợt không có sức sống giờ nhuốm màu đỏ bệnh tật.
“Lê Chỉ, Lê Chỉ, cậu còn tỉnh táo không?” Con ngươi màu xám dưới hàng mi khép hờ của Lê Chỉ tối tăm không rõ, Du Phùng không thể không cất tiếng xác nhận.
Bỗng nhiên, hắn ngửi thấy thứ mùi ngòn ngọt như có như không đó.
“Chắc hẳn y đặt trên người tôi…” Giọng Lê Chỉ rất khẽ.
“Đặt ở đâu?” Du Phùng bắt đầu lục lọi túi quần áo của anh, kích thích li ti do vải quần áo ma sát với da thịt mang tới khiến Lê Chỉ cảm thấy khó chịu khác thường.
“Không có.” Cứ như lây nhiễm, Du Phùng cảm thấy choáng váng vô cớ, “Y có đưa cậu cái gì không?”
Lê Chỉ ra sức xoay chuyển đầu óc đình trệ, nhớ mang máng một khả năng mơ hồ, “Dao găm, tôi đã… lấy một con dao găm trên bàn trong căn phòng bí mật.” Dường như anh rất ghét âm cuối kéo dài của mình, muốn ép mình tỏ ra bình thường.
Du Phùng nghe xong bèn nhìn lướt toàn thân Lê Chỉ, sau đó giơ tay vén gấu áo sơ mi trắng của anh, một đoạn eo thon lộ ra, ánh đèn màu vàng như nhuốm thêm nhiệt độ cho làn da vốn trắng nhợt, giắt bên cạnh đường cong eo là thứ vũ khí lạnh đó, vỏ dao lạnh lẽo làm bằng kim loại men theo vòng eo, cắm một nửa trong quần.
Hơi thở của Du Phùng thoáng ngừng, điểm chú ý lệch hoàn toàn.
Phát hiện ra Lê Chỉ đang run lẩy bẩy, hắn mới như tỉnh mộng. Tưởng là Lê Chỉ thấy lạnh, hắn lập tức rút dao găm ra, cho gấu áo trở về chỗ cũ, nhưng chút màu trắng bắt mắt ấy vẫn còn in trong đầu.
Du Phùng lại gần, dùng tay phẩy dao găm, ngửi làn gió tạo ra, quả nhiên một thứ mùi ngòn ngọt xộc vào khoang mũi. Hắn đi tới chỗ cửa sổ, đặt dao găm lên bậu cửa sổ, rồi đóng cửa sổ vào. Lúc này mối hoạ tiềm tàng trong phòng ngủ đã được loại trừ, chỉ còn lại ánh nến vàng võ, đồng hồ kêu tích tắc, và Lê Chỉ hơi thở không đều đặn nằm trên giường.
Du Phùng nhớ tới trên đường dìu Lê Chỉ về, cách sơ mi hắn cảm nhận được đoạn cổ tay mình nắm trong bàn tay trái, gầy guộc và nóng bỏng bệnh tật.
Du Phùng cảm thấy mình hơi choáng.
Hắn tạm thời chưa rõ tác dụng của chất khí vị ngọt không màu ấy là gì, nhưng từ lông mày nhíu chặt và lớp mồ hôi mỏng úa ra trên trán Lê Chỉ, có thể là không dễ chịu.
Hắn từ từ lại gần giường, muốn ngồi xuống để xoa dịu cảm giác mất trọng lực khó chịu, nhưng khoảnh khắc nhìn rõ vẻ mặt Lê Chỉ, hắn nín thở.
Người này thở dốc không ngừng, khoé mắt ửng đỏ, vô thức dụi ga giường màu đỏ thẫm, hàng mi ươn ướt liếc nhìn sang phía Du Phùng đang đứng.
Chỉ một cái liếc nhìn.
Chứa cám dỗ vô hạn, tựa một kẽ nứt li ti toạc ra trên tấm mặt nạ hoàn hảo của Lê Chỉ, trong đó là kịch độc ngấm vào xương ngọt ngào.
Đầu Du Phùng nổ “ong” một tiếng. Lý trí đang bị cắn nuốt.
Cuối cùng nước mắt trên lông mi Lê Chỉ cũng rơi xuống, ga giường màu đỏ thẫm bị nhuộm ướt một giọt.
Lúc Du Phùng hôn lên bờ môi nhạt màu của Lê Chỉ, cảm giác lành lạnh đó mới gọi về chút tỉnh táo đáng thương.
Đáng sợ quá.
Lý trí bị bản năng chiếm lấy hoàn toàn.
Hôn càng quấn quýt càng sâu, mạnh đến mức gần như cắn xé, hàm trên trong khoang miệng nhạy cảm tột bậc bị liếm thăm dò, lập tức khơi gợi cơn rùng mình từ sâu thẳm trong linh hồn.
Du Phùng hơi mất kiểm soát, nỗi thôi thúc thiêu đốt khả năng tự chủ của hắn. Tay hắn mò xuống dưới, túm chặt eo Lê Chỉ, dường như chất khí ngòn ngọt đó đã phóng đại cả dục vọng ác dâm của hắn, bàn tay vuốt ve rất mạnh, để lại vô số vệt đỏ mờ ám trên làn da trắng nhợt.
Cơn rùng mình không biết là sợ hãi hay tình dục gợi lên, làn da ửng đỏ của Lê Chỉ run rẩy nhè nhẹ dưới lòng bàn tay Du Phùng. Hắn nhìn Lê Chỉ, chân tóc ướt mồ hôi, tóc tai rối tung, lúc nhìn thấy cặp mắt tao nhã lãnh đạm đó, cuối cùng Du Phùng cũng tìm thấy một chút hiện thực trong cơn tình dục cuộn trào.
Đồng tử mắt Lê Chỉ hơi giãn nở, hoàn toàn rời rạc.
Anh lầm bầm khe khẽ gì đó với vẻ mặt máy móc, Du Phùng nghiêng tai ghé sát môi anh mới nghe rõ, “Xin lỗi… xin lỗi…”
Giọng anh chứa cảm giác yếu đuối chạm cái là vỡ, cuối cùng sau vô số câu xin lỗi lặp lại không ngừng là hai chữ bất lực…
“Cứu tôi…”
Câu nói mớ của Lê Chỉ bé như muỗi kêu, run lẩy bẩy, nhưng lại nổ vang bên tai Du Phùng như sét đánh.
Như bừng tỉnh từ trong giấc mộng đẹp, hắn lặng người chốc lát, rồi thở dài, nhiệt độ trong hơi thở của cả hai vẫn nóng bỏng, nhưng cặp đồng tử mắt rời rạc đó khiến hắn rời khỏi người Lê Chỉ đang mê man một cách nhếch nhác.
Hắn hít sâu một hơi, ép mình dằn nỗi thôi thúc, duỗi thẳng bàn tay chém gọn một phát lên mé cổ Lê Chỉ. Thứ thuốc này có tác dụng trực tiếp đến thần kinh đại não, không biết cách làm dịu, đành khiến Lê Chỉ mất hẳn ý thức tạm thời.
Cuối cùng tiếng rên rỉ hỗn loạn cũng dừng lại, Du Phùng đứng cạnh giường nhìn người đang hôn mê trong im lặng, áo đen mắt đen gần như hoà làm một với màn đêm im lìm.