Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 34




Tình thế lập tức trở nên tồi tệ, trong căn phòng tù túng, bị lọ thuỷ tinh và rêu đỏ máu bao vây, không có bất cứ thứ gì cứu vãn được.

Có lẽ kể từ giây phút bước chân vào trang viên này, họ đã nằm trong địa ngục.

“Két…”

Bản lề cửa gỉ sét, bị đẩy ra chầm chậm.

Thứ Lê Chỉ nhìn thấy trước tiên là gấu váy mỏng tang đó, trong ánh sáng tù mù, nhũ sáng tinh xảo trong vải voan vẫn lấp lánh.

Người đến cầm một thứ màu đen dạng dài trong tay, ánh sáng xanh chưa tắt.

Trên nữa là xương quai xanh tinh tế, lọn tóc màu lanh nhạt ngoan ngoãn nằm trên đó.

Trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, cô nhìn hình chiếu ba chiều của Raman, “Anh lắm chuyện thế, cuối cùng Quạ Đen sẽ không giữ anh đâu.”

“Đừng lo cho tôi,” Raman cười ha hả, “Dù sao thì bây giờ các người cũng không có cách giả vờ như không có việc gì nữa, chi bằng ra tay sớm đi.”

“Chỗ này tốt biết bao, lát nữa đặt thi thể cũng tiện.” Raman vỗ tay màu mè, rõ ràng là hơi hài hước trong bầu không khí cứng nhắc đang chờ đợi.

“Lề mề.” Vẻ bực bội trên mặt Nhạc Nhan vụt loé.

Cô ta quay sang Du Phùng, khi cất tiếng lần nữa, cảm xúc tiêu cực đã được giấu kĩ không còn chút nào, tỏ ra đứng đắn như đang xử lý thủ tục.

“Cảnh sát Du, có những việc vẫn cần nói rõ ràng. Hy vọng anh có thể giao nộp đoạn mã hoá bị chặn vào ngày 24 tháng 5 – tức là một tháng trước.”

“Nếu rò rỉ ra ngoài,” cô ta dừng lại, cố tình nhả chữ rõ ràng, trong lời lẽ là lịch sự và đe doạ song song, “Anh chính là trọng phạm rò rỉ bí mật quốc gia.”

“Cần phải giải thích cho kẻ sắp chết chắc?” Raman trước nay ngứa mắt với kiểu hình thức này, trong lúc lạnh lùng đứng xem, cái miệng đáng ghét đó vẫn không ngừng.

Nhạc Nhan chẳng buồn ngoái đầu, “Không liên quan đến anh.”

Du Phùng bên cạnh không cho là đúng, “Nói như thể tôi giao nộp thì các người sẽ tha cho tôi vậy.”

Nhạc Nhan tỏ vẻ kiên nhẫn cực kỳ giả tạo, “Hợp tác thì có thể cho anh chết ra dáng, nếu không thì…”

Du Phùng cười khẩy: “Nếu không?”

“Nếu không thì sự tồn tại của anh sẽ bị xoá thẳng.” Nhạc Nhan nói.

Du Phùng nghe, vẻ lạnh lẽo thoáng bốc lên trong mắt, “Tôi sắp chết rồi, ai còn quan tâm trên thế giới có ai nhớ đến mình nữa.”

Hắn xoè tay, miệng bắt đầu ăn nói vô lại: “Giờ không thể cho các người được, mã nằm trong thiết bị đầu cuối cá nhân của tôi, e rằng nó đang nằm ở chỗ Quạ Đen.”

Hắn đặt chân xuống, chân giẫm lên mặt sàn dinh dính, cơ thể ngả về phía trước, trên mặt toàn là sự chân thành giả tạo.

“Các người đòi hắn đi.”

“…”

Cặp môi mỏng của Nhạc Nhan mím chặt, chẳng nói chẳng rằng.

Du Phùng không ngại rách việc, “Biểu cảm này là thế nào? Không phải các người là đồng nghiệp với hắn à? Đồng nghiệp lên tiếng đòi đồ ngại thế cơ à?”

“Không thân.” Tây Trì nói, cảm giác mềm mại khi kéo dài âm cuối đó đã biến mất, “Chúng tôi không thân với hắn, thậm chí chưa bao giờ thấy mặt hắn.”

Việc này nằm ngoài dự đoán của Du Phùng, “Không phải các người cùng một tổ chức ư?”

“Phải.” Vẻ mặt Tây Trì trở nên phức tạp trong một giây, “Nhưng hắn là nhân vật hàng đầu trong tổ chức, chúng tôi chưa đủ tư cách tiếp xúc với hắn.”

E rằng không chỉ là không đủ tư cách, hai người này đến dự tiệc đã là nằm trong danh sách tử vong của Quạ Đen rồi.

Nhạc Nhan lặp lại cứng nhắc: “Nên phải làm phiền cảnh sát Du.”

“Còn chưa chắc có thoát khỏi nơi quái quỷ này được hay không, không cần yêu nghề thế đâu.” Chỉ dăm câu Du Phùng lại muốn đánh trống lảng.

Sắc mặt Nhạc Nhan bỗng tối sầm, “Anh không hợp tác, thế thì xin lỗi.”

Vừa dứt lời, tiếng mở chốt an toàn của súng đột ngột vang lên, tựa điềm báo lưỡi hái tử thần chém gió lao tới.

“Dùng súng trong căn phòng bé tí thế này! Các người điên rồi à?!” Raman trong hình chiếu kêu lên cường điệu.

Giây phút đó, Du Phùng bỗng nhảy bật khỏi ghế gỗ, động tác nhanh đến mức không nhìn rõ, xuất hiện cạnh Tây Trì trong chớp mắt.

Gần như cùng lúc, Lê Chỉ tóm con dao gọt hoa quả trên bàn gỗ lên, bật lưỡi dao tỳ lên cổ Tây Trì.

Một cú chặt nhanh gọn của Du Phùng cướp mất súng trong tay Tây Trì, “Còn một câu hỏi nữa.”

Tây Trì đã đề phòng trước, lập tức lách người né tránh, “Anh không còn mạng mà hỏi nữa rồi.”

Nhưng giây tiếp theo cậu ta đã bị hạn chế hành động bởi lưỡi dao cùn trên động mạch cổ.

Du Phùng tranh thủ cơ hội, mạnh mẽ chống lại quán tính giữa chừng, thay đổi quỹ đạo, chuyển sang túm cổ tay Tây Trì, tiện đà bẻ mạnh.

Tiếng xương trật khớp giòn tan vang lên.

Bắp tay Tây Trì thõng xuống mềm oặt.

Cơn đau ở cánh tay khiến mặt Tây Trì vặn vẹo chốc lát, giây tiếp theo cậu ta nối lại cánh tay mà không hề chần chừ.

Nhưng đã muộn.

Nòng súng lạnh lẽo đã tỳ lên trán cậu ta.

“Ngôn Dương đang ở đâu?” Du Phùng nhìn cậu ta âm u.

Tây Trì hung dữ nghiến quai hàm, trên mặt vừa đau đớn vừa điên dại, rít lên một câu khàn khàn, “Chết từ lâu rồi.”

“Nói thật đi!” Du Phùng mở chốt an toàn, nhìn chằm chằm vào Tây Trì.

“Chết từ lâu rồi.” Tây Trì ngước mắt lên nhìn vào mắt Du Phùng.

“Chết từ năm năm trước rồi.” Nhạc Nhan lãnh đạm bổ sung.

Lê Chỉ đã đoán được trước, gáy bị vật lạnh dí vào.

Là họng súng.

“Thả cậu ta ra.”

Chất giọng êm tai của Nhạc Nhan vang lên sau lưng Lê Chỉ.

Lúc này Lê Chỉ mới phát hiện, giọng Nhạc Nhan nghiêng về trong trẻo, trầm hơn con gái bình thường, còn mang chút khàn không thể phát hiện ra.

“Nhạt nhẽo thật.” Du Phùng nói, từ từ hạ súng.

Nhạc Nhan đằng sau đẩy mạnh Lê Chỉ một phát, anh loạng choạng vài bước, lùi đến cạnh Du Phùng.

Du Phùng đỡ được Lê Chỉ, tay lại chẳng dừng lấy một giây, Lê Chỉ không nhìn rõ hắn móc ra cái gì, chỉ thấy được là vật dạng ống, hắn nghiêng sang phía Tây Trì và Nhạc Nhan.

“Lát gặp lại.”

Nhắm vật dạng ống, giơ tay nổ một phát súng.

Vụ nổ khổng lồ đột ngột quét sạch cả căn phòng bí mật.

Toàn bộ lọ thủy tinh đều bị vỡ tan, mùi Formalin và mùi protein bị cháy trở nên nồng nặc trong nháy mắt, lửa cuốn sạch báo trên bàn gỗ, tội ác ghi chép trên chất giấy mỏng manh bị lửa nuốt chửng ngay tức khắc.

Đám rêu màu đỏ thẫm ẩn nấp trong kẽ hở và mảnh xác rải rác trên giá cũng bị cháy rụi theo.

Lê Chỉ bị Du Phùng lôi theo, chạy ra khỏi phòng bí mật, anh vẫn đang ho sặc sụa, “Khụ khụ khụ… Vừa rồi là gì thế?”

“Chất tẩy rửa,” chân Du Phùng không dừng bước, họ càng ngày càng gần phòng đọc sách, “Lấy trộm trong bếp.”

Vụ nổ vừa rồi chỉ có thể giữ chân Nhạc Nhan và Tây Trì tạm thời.

Loại người như chúng không chết dễ thế đâu.

“Anh đã phá hủy kệ thành tựu của Quạ Đen, hắn sẽ nhớ thù đấy.” Lê Chỉ nói.

“Thế thì bảo hắn đến gặp tôi đi.” Du Phùng ngoái đầu liếc nhìn Lê Chỉ, cặp mắt đen từng nhuộm lửa và máu sáng long lanh, đẹp chí mạng.

Hắn giơ tay phải lên, khẩu súng lục vừa cướp được xoay một vòng tuyệt đẹp quanh ngón trỏ.

“Tiện thể tính nợ trực tiếp.”