Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 33




Ánh sáng trong lối đi tù mù, gió thổi vào, dấy lên mùi máu tanh ẩm ướt, tiện thể thổi rối cả tóc trước trán của Du Phùng. Lê Chỉ nhìn hắn thong thả đi tới.

Tây Trì sau lưng Lê Chỉ trợn mắt lắp bắp: “Nhiều cú lai rắn thế, anh…”

Du Phùng bước vào căn phòng bí mật, tiện tay khép kín cửa sắt. Hắn ngồi xuống chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng, “Cậu nghĩ gì vậy, nhiều thế làm sao giết hết được. Tôi vừa chạy ra khỏi phòng tranh là nhìn thấy quản gia.”

Hắn chau mày, “Nó xua hết cú lai rắn đi.”

Lê Chỉ vừa nghe bèn cảm thấy không đúng.

“Hình như quản gia không bị kiểm soát bởi quyền hạn điện tử của Raman.” Du Phùng nói.

Không ngờ hành động của trí tuệ nhân tạo mô phỏng sinh học của dinh thự này lại làm trái ý muốn của Raman, lúc Raman chỉ huy cú lai rắn tấn công Du Phùng, ngược lại quản gia lại chỉ huy chúng bỏ đi.

Lê Chỉ nhớ lúc bị cú lai rắn tấn công dưới tầng hầm, quản gia cũng xuất hiện kịp thời, kiểm soát đám quái vật đó, giọng điệu làm nũng đó anh cũng nhớ rõ rành rành, động cơ lúc ấy của thằng bé là để Quạ Đen giữ lại con mồi, nghĩ như thế thì…

“Raman không phải Quạ Đen.” Lê Chỉ vô thức thốt lên. Suy đoán này khiến anh cảm thấy linh hồn như bị va đập một cú.

Tây Trì vừa nghe hai chữ này bèn rùng mình theo phản xạ có điều kiện, “Anh bảo gì cơ?”

Lê Chỉ và Du Phùng nhìn nhau, thấy cùng một thứ trong mắt đối phương – hy vọng đang chìm xuống, anh rời ánh mắt, rũ mí mắt nói tiếp, “Nếu y là Quạ Đen, quản gia sẽ không ngăn cản cú lai rắn giết Du Phùng.”

Tây Trì vẫn còn ngờ vực, “Thế… y không phải Quạ Đen, tại sao lại có quyền hạn điện tử?”

“Tòng phạm.” Du Phùng nói.

Hắn gập lưỡi dao đã cùn của con dao gọt hoa quả, tiện tay vứt lên bàn gỗ loang lổ, chất gỗ và kim loại va đập phát ra một tiếng trầm đục nặng nề, trái tim Lê Chỉ cũng giật bắn mình theo.

“Hơn nữa… còn là tòng phạm không nghe lời.”

Du Phùng nhìn bầu trời bên ngoài qua lỗ thủng trên cửa sổ.

Không biết khi nào mưa tạnh.

Sắc trời âm u chiếu trên mặt hắn, dát thêm một tầng chết chóc mơ hồ trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt. Lê Chỉ nhìn vết máu chưa lau khô trên má hắn, hơi lo sẽ dây ra sơ mi.

Có điều hình như cái sơ mi đó đã sũng máu. Cũng chẳng quan trọng nữa.

Trong căn phòng chật hẹp tù túng không ai nói gì, chỉ có con mắt trơ trọi của cục trưởng Cao ngâm trong Formalin, lặng lẽ quan sát tất thảy trong phòng.

Bỗng nhiên, rất đột ngột, Du Phùng cất tiếng.

“Quạ Đen rất thận trọng đúng không? Quyền hạn điện tử cho mày cũng bị giới hạn.”

Mày? Lê Chỉ ngây người, mới nhận ra Du Phùng không phải đang nói với anh và Tây Trì.

“Hoặc phải nói là trong mắt hắn, mày còn không được coi là tòng phạm.” Du Phùng cong một chân giẫm trên ghế gỗ, gác cánh tay lên đầu gối của mình, mắt nhắm hờ uể oải.

“Chỉ là một con chó sai vặt mà thôi.”

Lại thế, nói những lời chối tai tột độ bằng giọng dửng dưng.

“Nói đủ chưa?”

Một giọng nói vang lên đột ngột, chứa âm thanh điện tử thấp thoáng, vọng tới từ khắp nơi.

Là giọng Raman.

Lê Chỉ có thể nghe được cơn thịnh nộ đang kiềm chế của thầy hướng dẫn.

“Nhìn cho rõ tình hình hiện tại đi! Cảnh sát Du, cậu có ngông cuồng đến mấy thì cũng chẳng có lấy một vũ khí ra hồn, tôi khuyên cậu nên thận trọng lời nói và cử chỉ.” Giả vờ giả vịt thao túng lý trí.

Du Phùng chẳng buồn ngước nhìn, cười khẩy thành tiếng.

Raman bên kia rõ ràng là nghe thấy, tiếng cười này nghe rất chối tai, đến mức đâm thủng bề mặt bình tĩnh của y ngay tức khắc, vạch trần mảng oán hận tích tụ ẩn giấu.

“Mạng mày đang nằm trong tay tao! Mày lấy đâu ra gan mà khiêu khích?!”

“Vì mày cơ bản là không giết được tao.” Du Phùng nhếch khoé môi, tựa nụ cười qua loa, “Chẳng phải mày vừa thử nghiệm rồi sao?”

“Không có sự cho phép của Quạ Đen, mày cơ bản là không thể giết bất cứ ai có mặt ở đây.”

“Mày,” hắn bật cười thật lòng, nhả chữ chậm rãi và rõ ràng, “Cứ ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.”

Du Phùng vừa dứt lời, một bóng người sáng bừng, ngay trước mặt ba người, bằng kích cỡ người thật. Khuôn mặt căng cứng quay về phía Du Phùng, vẻ mặt kiềm chế mà Lê Chỉ dự đoán.

Là hình chiếu ba chiều của Raman.

Y như bị chọc đúng điểm yếu, nhưng toàn bộ cơn giận dữ không thể kiềm chế đều được dồn vào lời nói, khuôn mặt sâu hoắm như dao khắc vẫn tỏ ra ung dung tao nhã như một quý ông.

“Thực ra đáng lẽ mày phải bị xử lý từ năm năm trước rồi, không biết tại sao còn để đến hiện tại.”

“Xử lý?” Du Phùng như vừa nghe chuyện cười, “Xử lý thế nào? Huỷ hồ sơ của tao? Xoá thông tin của tao? Sau đó thao túng ký ức của mọi người, xoá mất sự tồn tại của tao?”

Hắn ngước mắt lên nhìn vào cặp mắt màu xanh thẫm trong hình chiếu ba chiều, ánh mắt va chạm toé ra lửa.

“Xem ra mày hiểu rất rõ, nói cũng đầy đủ lắm, nhưng thiếu mất một bước.” Raman cố tình dừng lại như treo mồi nhử.

Y nhìn Du Phùng, ánh sáng hưng phấn nhảy múa trong mắt. Lê Chỉ chưa bao giờ nhìn thấy y như thế.

“Lấy mạng mày.”

Y mỉm cười, dường như vừa tuyên bố một thông tin chấn động, niềm vui trên mặt y vẫn đang mở rộng không ngừng.

“Vì lần này rốt cuộc cảnh sát Du cũng gặp phải thứ khó nhằn rồi.”

“Vậy nên có hai chuyên gia đến tận nơi phục vụ, một tháng trước họ đã nhận được chỉ thị.”

“Có điều do nguyên nhân đặc thù, mãi vẫn chưa phục vụ được cảnh sát Du.”

Y nói bằng chất giọng tiếc nuối, thành công khiến Lê Chỉ thấy căng thẳng, “chuyên gia”, “hai”, có việc đang xoáy tròn trồi lên mặt nước.

Ánh sáng của hình chiếu ba chiều lúc này hơi chói mắt, Raman trong ảnh ảo nói tiếp.

“Bây giờ là cơ hội tốt.”

Sau khi y dứt lời, trong phòng im bặt. Dây thần kinh Lê Chỉ tựa dây cung kéo căng, đã căng đến hết cỡ, chờ đợi giây phút bật phóng bất ngờ.

Nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra.

“Không ra tay ư?” Raman lấy làm lạ, sau đó lại thản nhiên nhếch mày.

“Thế thì tao quyết một phát sống mái nhé.”

Chỉ thấy y cúi đầu, lướt nhanh trên thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay phải vài phát, cuối cùng ngón trỏ khoe khoang giơ cao lên, gõ một phát.

Gần như cùng lúc.

“Tít…”

Là tiếng thông báo tin nhắn của thiết bị đầu cuối cá nhân.

Vang lên bên cạnh Lê Chỉ.

Lê Chỉ từ từ ngoái đầu, nhìn sang Tây Trì.

Ở cổ tay áo Âu phục màu xanh thẫm của Tây Trì, vươn dài vào trong là mảng tối, tiếng tin nhắn của thiết bị đầu cuối cá nhân vọng ra từ bên trong đó.

Ánh mắt Lê Chỉ từ từ chuyển sang mặt Tây Trì, hai người nhìn thẳng vào nhau.

Biểu cảm toàn vâng vâng dạ dạ của kẻ đó đã biến mất, vẻ nhu nhược yếu đuối giả tạo đó bốc hơi sạch sẽ, khoé môi nhếch hờ, tạo thành nụ cười mỉm y hệt Raman trong hình chiếu.

Lê Chỉ vừa nảy ra ý nghĩ bèn định tấn công Tây Trì.

“Tít…”

Lại là một thông báo tin nhắn.

Không phải vọng tới từ trên người Tây Trì trước mặt.

Mà là sau lưng.

Nói chính xác thì là đằng sau cánh cửa sắt của căn phòng bí mật.