Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 29




Mười mấy chiếc xe bay của cảnh sát đỗ dưới toà nhà, vỏ ngoài bóng loáng hai màu bạc và lam nổi bần bật trong khu phố lụp xụp. Hai người đi vòng qua đám xe bay, bước lên con phố đọng đầy vũng nước.

Vừa bị Vưu Thụ đuổi khỏi hiện trường không hề nể nang gì, Du Phùng lại tỏ ra không để bụng, uể oải đi trên phố.

Lê Chỉ nhìn hướng hắn đi, lên tiếng nhắc nhở: “Đường về cục cảnh sát không phải hướng đó.”

“Tôi biết mà, về làm gì? Chán lắm, đều là đợi thôi, chi bằng kiếm chỗ hay hơn mà đợi.” Du Phùng nhấc chân tránh một vũng nước đọng, “Tôi mời cậu uống một ly nhé.”

“Bây giờ?” Lê Chỉ lấy làm lạ, ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù xám xịt nhưng vẫn còn sáng, “Giờ mới sáu giờ.”

“Sáu giờ vừa khéo, trời sắp tối rồi.”

“Chỗ hay hơn” mà Du Phùng bảo rất gần hiện trường phát hiện ra án mạng, ở ngay khu phố Đồng Hoa, băng qua vài con hẻm loằng ngoằng bẩn thỉu, một quán rượu biển hiệu cũ nát xuất hiện trước mặt Lê Chỉ, trời còn chưa tối đã mở đèn biển hiệu, đèn LED màu tím móc thành hàng chữ xiêu vẹo: Rừng Tebet.

Lê Chỉ vừa bước vào, đã bị hoa mắt bởi ánh đèn laser trong Rừng Tebet, bên trong quán rượu rất hỗn loạn, nhịp trống điện tử mê hoặc như đang giẫm trên dây thần kinh của người ta, ánh đèn màu xanh tím dát niềm vui giả tạo lên từng khuôn mặt.

Anh phát hiện ra người bên trong đông bất ngờ, có thể cuộc vui về đêm không còn thời gian đặc thù nữa.

Mặc dù trước khi tốt nghiệp, Lê Chỉ đã bước vào đám đông phức tạp trong xã hội, nhưng chung quy thì vẻ trong sạch kiểu học viện trên người vẫn chưa gột sạch được.

Trai gái loè loẹt trước mặt, vài tiếng thở dốc khó nghe, vẻ mặt say mê trong góc, tạo thành một thế giới lạ tách rời hiện thực.

Du Phùng kéo anh băng qua sàn nhảy thác loạn, quá nhiều ánh mắt trần trụi liếm Lê Chỉ từ đầu đến chân, nhưng âm nhạc đinh tai và ánh đèn mờ ảo khiến cảm nhận của anh trở nên chậm chạp, chỉ bám theo Du Phùng một cách ngoan ngoãn, không phát hiện ra.

Họ dừng lại ở quầy bar.

Du Phùng gọi bừa vài câu với người pha chế rượu trong quầy, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Lê Chỉ chỉ nhìn thấy môi Du Phùng mấp máy.

Sau khi hai người ngồi xuống băng ghế trong góc, chẳng mấy chốc hai ly chất lỏng màu đỏ tía đã được bưng ra, bong bóng vắt trên mép ly, biến hoá khôn lường dưới ánh đèn nhấp nháy.

Du Phùng không gọi Lê Chỉ, tự bưng cốc uống thong thả, Lê Chỉ nhìn cổ họng hắn chuyển động lên xuống, nghĩ đến dáng vẻ say bí tỉ của Du Phùng hôm nay, có thể sáng mai hắn sẽ lại mặc sơ mi nhàu nhĩ.

Ngón tay thon dài của Du Phùng đặt trên cốc thuỷ tinh, một tay khác chống má ngắm nhìn sàn nhảy, vẻ thản nhiên kết hợp với khuôn mặt tuấn tú, Lê Chỉ không thể không thừa nhận Du Phùng là kiểu có thể khiến người ta dễ dàng rung động.

Dường như Du Phùng phát hiện ra, hắn liếc nhìn, tình cờ đụng phải ánh mắt Lê Chỉ đang quan sát mình.

Lê Chỉ hấp tấp cúi đầu, uống một ngụm rượu đỏ tía để che giấu, lập tức bị cay xè đến mức co rúm cả mặt. Vị thứ rượu này dở ẹc, là thứ cồn rẻ tiền, cực mạnh, chắc là thứ thuốc tốt nhất để tê liệt cuộc sống cho người nghèo.

“Mặc dù thời gian ở hiện trường của chúng ta rất ngắn ngủi, nhưng thông tin thì cũng hòm hòm.” Lê Chỉ ép mình chú ý vào vụ án.

Du Phùng lún vào sofa, trong âm nhạc xập xình không nghe rõ lời Lê Chỉ nói, chỉ có thể đọc được láng máng những từ như “vụ án”, “thông tin” từ môi anh.

Hắn đứng dậy đi vòng qua bàn kính hình vuông, đi tới chỗ ghế bên Lê Chỉ, ngồi xuống cạnh anh, rồi mới nói: “Chuỗi vụ án năm năm trước, thân phận và nghề nghiệp của các nạn nhân đều khác nhau, giữa họ không có bất cứ mối liên hệ nào, vậy nên hung thủ bị xác định là gây án ngẫu nhiên. Nhưng cách năm năm, hắn vừa xuất hiện lại nhắm vào nhân vật quan trọng thế này.”

“Cứ cảm thấy lần này hơi lạ. Tại sao? Hắn coi vụ mưu sát này là sân khấu cho màn quay lại của minh tinh ư…”

Âm nhạc ồn quá, Lê Chỉ đành ra sức ghé tai về phía Du Phùng. Thực ra Du Phùng giống đang độc thoại hơn, trong lúc suy nghĩ cốc rượu trong tay hắn đã cạn, hắn lại gọi thêm vài ly.

Lê Chỉ nhớ tới cây bút lông quạ trong kẽ gương, “Thứ mang vẻ cổ điển như bút lông, không có tính thực dụng, giờ giá trị sưu tầm cao hơn, chắc hắn là một kẻ có tính nghi thức rất mạnh. Mỗi hiện trường Quạ Đen đều làm trò bí ẩn thế này à?”

Du Phùng nhấp một ngụm rượu mới được bưng lên, “Mọi hiện trường đều vậy. Còn cả thư tuyệt mệnh của nạn nhân nữa.”

Không biết điều gì khiến hắn vui, mắt và khoé môi cong tít, “Buồn cười không? Sắp giết người khác rồi, mà còn giả vờ cho nạn nhân vĩnh biệt thế giới.”

Lê Chỉ chẳng cảm thấy buồn cười, chỉ tiếp nối suy đoán của Du Phùng: “Cũng chưa chắc là giả vờ. Cũng có thể là quan sát, có thể là coi thường, cũng có thể chỉ là thuần tuý thấy vui mà thôi.”

Du Phùng gật đầu, công nhận suy đoán của Lê Chỉ, “Thế cậu nghĩ nụ cười bị rạch bởi đồ nhọn có nghĩa là gì?”

Lê Chỉ cũng khó hiểu: “Theo lý thì cũng là một biểu hiện của tính nghi thức. Có điều hắn làm giả biểu cảm tươi cười cho nạn nhân sau khi chết, có thể là muốn bày tỏ người bị hại “chết rất vui” chăng?”

Ánh mắt Du Phùng bị mất tiêu cự, hắn chống má, ngoái đầu nhìn Lê Chỉ bên cạnh, “Suy đoán này rất thú vị, tôi…”

“Tinh…”

Là báo cáo hiện trường Vưu Thụ gửi tới. Tiếng thông báo tin nhắn rõ ràng rất bé nhỏ trong tiếng ồn ào.

Đường Đồng Hoa nơi xảy ra vụ án, thiết bị công cộng quá cũ, mang lại rất nhiều tiện lợi cho tên tội phạm giết người này, ánh sáng khoa học công nghệ phát triển hoàn toàn chưa chiếu rọi khu phố nghèo đói này, chỉ có hệ thống giám sát cơ bản từ bảy mươi tám mươi năm trước qua loa cho xong chuyện, hơn nữa ngoại trừ bảo trì định kỳ cơ sở hạ tầng đường cái thì hơn 80% thiết bị giám sát đang trong tình trạng cũ kỹ.

Vẫn chưa tìm thấy cơ thể. Phản ứng Luminol cho thấy rất nhiều vết máu ở hiện trường đã được rửa sạch, toàn bộ kết quả xét nghiệm ADN trong máu đều là của bản thân Tư Bác, như thế thì xem ra căn hộ đó chính là hiện trường gây án đầu tiên.

Quả nhiên là thủ đoạn điển hình của Quạ Đen. Tính nghi thức, thủ đoạn giết người màu mè và hiện trường sạch sẽ đến mức gần như không có bất cứ manh mối nào có ích.

Lê Chỉ tiếp tục lướt nhanh báo cáo hiện trường, nghi vấn chồng chất: Thân thể biến mất, hung thủ cùng ăn bữa tối với nạn nhân, truyền thuyết đô thị trở lại…

Đợi đã.

Trong lời đồn về bút lông quạ màu máu, không phải thư tuyệt mệnh mà nạn nhân tự viết cũng đóng vai trò quan trọng sao?

Thế mà hiện trường lần này lại không có bất cứ báo cáo nào về thư tuyệt mệnh.

“Chưa tìm thấy cơ thể ư?” Du Phùng lẩm bẩm.

Lê Chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nghe thấy Du Phùng nói mới đột nhiên hoàn hồn.

Lại nghe hắn bật cười trầm, “Quả nhiên là hắn.”

Trong cuộc thảo luận ngắn ngủi về vụ án, tay Du Phùng đổi cốc không ngừng, Lê Chỉ cứ thế nhìn cồn bị hắn nhấp từng ngụm một, trong lúc ngỡ ngàng cảm giác như hắn đang hít oxy.

Dường như anh đã nhìn thoáng qua từng đêm dài cô độc một mình của Du Phùng.

“Cuối cùng hắn cũng xuất hiện lại,” rõ ràng Du Phùng đã say bí tỉ, lưỡi xoắn vào nhau, “Tôi đã tìm hắn bao lâu, cuối cùng hắn cũng xuất hiện lại!”

Du Phùng hiện tại không bình thường chút nào. Lê Chỉ nghĩ. Trong giọng hắn nhuốm một nỗi hưng phấn quái dị.

“Tại… tại sao anh lại tìm hắn?”Lê Chỉ thăm dò.

“Cậu muốn biết à?” Du Phùng nhếch một bên lông mày, trong thần thái toát lên vẻ cợt nhả không thốt thành lời, “Không kể cho cậu biết…” Hắn vốn ở ngay bên tai Lê Chỉ, lúc này mùi rượu phả hết lên dái tai Lê Chỉ.

Lê Chỉ quay ngoắt đầu như phải bỏng.

Gương mặt sặc mùi rượu của Du Phùng ở ngay trước mặt, chớp mắt cũng có thể vướng lông mi vào nhau, gần đến mức Lê Chỉ có thể nhìn rõ đáy mắt tối đen của hắn, trong đó có anh be bé.

“Gần quá…” Lê Chỉ vô thức thì thầm.

“Gì cơ?”

“Anh lại gần quá…”