Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 28




Đường Đồng Hoa là khu phố bẩn thỉu đổ nát nhất thành phố Cass, là tụ điểm nghèo khó và tội ác, cặn bã, khốn đốn và chết chóc là mảnh đất nuôi dưỡng chúng, đám người khốn khổ hỗn loạn cũng cung cấp chỗ ẩn náu tuyệt vời.

Trung tâm thành phố rõ ràng toát lên cảm giác tiến bộ về công nghệ, còn nơi đây là chốn mà ánh nắng chưa từng rủ lòng thương xót.

Du Phùng đi trên đường, tóc tai rối bù, trên người là chiếc sơ mi chưa kịp thay.

Eo hắn giắt một khẩu súng lục cỡ nhỏ, biết rõ quy tắc tự bảo vệ mình trên đường Đồng Hoa.

Mặt đường lồi lõm không bằng phẳng, hôm qua mưa phùn, mặt đất đọng nước không ít, đục ngầu ngả xanh. Con phố bị ngập nặng nhất dẫn thẳng đến một căn nhà thuê lụp xụp, tổng bí thư đế quốc đã chết ở đó.

Du Phùng đi đầu, Lê Chỉ và Hall đi tít xa đằng sau, anh nhìn bóng lưng cao ráo của Du Phùng, bước chân chếnh choáng không vững, kết hợp với khẩu súng ở thắt lưng, không giống một cảnh sát, ngược lại giống một phần tử nguy hiểm tiềm tàng hơn.

Trước khi gặp mặt Du Phùng, Lê Chỉ đã từng nghe quá nhiều lời ong tiếng ve về hắn, từ thiếu niên nổi tiếng đến khi ngã khỏi bệ thờ, tin đồn được thêm mắm dặm muối đã dát cho người này một lớp sắc thái huyền thoại.

Một là thần đồng tài năng phi phàm, hai là cảnh sát giết người coi rẻ tính mạng, những lời lẽ cường điệu này khiến Lê Chỉ tò mò vô cùng.

Tuy nhiên hiện tại xem ra người đàn ông bước đi lảo đảo trước mặt cùng lắm chỉ là một tên ma men say ngật ngưỡng mà thôi.

Trong lúc ngẫm nghĩ, họ đã đến tòa nhà xảy ra vụ án, rất nhiều người hóng hớt đang tụ tập trong lối đi, cứ như ruồi nhặng tháng sáu, ngửi thấy mùi xác thối là bu lại.

Du Phùng lách qua đám đông, mở cánh cửa chống trộm đang khép hờ, cảnh trong phòng hiện ra trước mắt Lê Chỉ.

Trong căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách rộng tám mươi mét vuông, ảo ảnh yên bình – ghế sofa bằng da đệm lò xo đã hỏng, viền ren của khăn trải bàn màu be hơi ố vàng, bã trà trong thùng rác, cơm còn thừa từ tối hôm qua, hơi thở cuộc sống tràn ngập trong không gian bình thường này, dường như tất thảy đều không thể bình thường hơn.

Ngoại trừ mùi máu tanh trong không khí, nồng nặc đến độ gay mũi.

Theo mùi máu tươi, Lê Chỉ tìm thấy thi thể.

Ở trong phòng tắm.

Lê Chỉ nhìn tổng bí thư quyền lực của đế quốc bị treo trong phòng tắm, nói chính xác thì là đầu của ông ta bị treo trong phòng tắm, mặt cắt ở cổ bằng phẳng gọn gàng, hoàn hảo đến mức dựng tóc gáy.

Hệ thống lọc khí phòng tắm trong căn hộ rẻ tiền vẫn đang hoạt động, mùi máu tươi không nồng nặc đến thế, ngược lại là một mùi thơm của chất tạo mùi lấp đầy không gian hôi thối này.

Lê Chỉ buồn nôn, nhưng anh phải nhịn, anh ra sức di chuyển hai chân đi tới gần hơn.

“Hai mắt trợn tròn, hai bên bị rạch từ khóe môi, kéo dài miệng tạo thành vòng cung hướng lên trên,” Lê Chỉ đoán, “Đây là… một nụ cười?”

Liên tưởng của Lê Chỉ khiến Hall đằng sau cứng đờ, cái đầu trơ trọi đó như có ý thức, trợn mắt mỉm cười nhìn cậu ta, thấp thoáng tỏa ra sự tà ác trống rỗng.

Hall thở hắt ra, tự an ủi rằng mình không ở đây một mình. Tiếng thở của cậu ta to quá, đến nỗi Lê Chỉ ngoái đầu nhìn cậu ta.

Hall nhìn khuôn mặt hơi ngoái lại đằng trước, là vẻ đẹp khiến người khác chỉ cần nhìn một lần là không quên nổi. Thường thì người ưa nhìn luôn khiến người khác muốn lại gần, nhưng Lê Chỉ lại toàn khiến người ta cảm thấy anh xa cách.

Không phải là vẻ mặt anh lạnh nhạt, ngược lại, mọi biểu cảm và giọng điệu của Lê Chỉ trong mọi tình huống đều phù hợp vừa phải.

Chính vì sự “phù hợp vừa phải” đó làm người khác cảm thấy không có sức sống.

Dường như dưới vỏ bọc hoàn hảo đó là bên trong trống rỗng.

Dù cho ưa nhìn cách mấy thì cũng chỉ là máy móc tinh xảo vô cơ mà thôi.

Ánh mắt của Hall quanh quẩn từ xương sọ của nạn nhân đến gương mặt của Lê Chỉ, trong nháy mắt lưng càng vã mồ hôi.

Dường như mùi chất tạo hương trong phòng tắm càng nồng hơn, đó là một thứ mùi thơm chất lượng kém, Hall muốn thoát khỏi phòng tắm, ra ngoài thở, vừa ngoái đầu bèn đập mạnh phải vai người đằng sau.

Nỗi sợ hãi vừa tích tụ đã sắp vượt ra ngoài ngưỡng chịu đựng của Hall, cú va đập đột ngột lúc này khiến cậu ta buột tiếng hét bị kìm trong cổ họng ra ngoài theo phản xạ có điều kiện, người đó tinh mắt nhanh tay bịt miệng Hall, nhanh nhẹn ngăn cản tiếng hét đó.

“Kêu gì mà kêu, ồn chết đi được.” Du Phùng buông miệng Hall ra, trở tay chùi nước bọt dính trên đó lên đồng phục cảnh sát của Hall, “Này, trả cậu.”

Hall: “Cảnh… cảnh sát Du!”

Lê Chỉ có thể nghe được trong giọng Hall có nỗi mừng rỡ khi yên tâm, và cả… căng thẳng?

Lê Chỉ đoán được đại khái tại sao Hall lại căng thẳng. Anh và Hall nhậm chức cùng đợt, trao đổi riêng cũng khá dày đặc, cậu nhóc tóc xoăn này toàn lải nhải trước mặt anh về các vụ án Du Phùng từng phá, Lê Chỉ cũng luôn kiên nhẫn lắng nghe, vì anh thấy lạ, suy cho cùng thì người có thái độ như Hall rất hiếm gặp, nhắc đến Du Phùng, phần lớn đều là khuôn mặt căng cứng chán ghét.

Du Phùng lại gần, trong mùi thảo mộc ngây ngấy đó hòa lẫn chút mùi rượu, bất ngờ xoa dịu cơn đau đầu của Lê Chỉ.

Du Phùng sặc mùi rượu, đứng trước cái đầu bị treo lơ lửng, vừa quan sát vừa nói: “Mặt cắt bén ngọt, khóe miệng rạch hướng lên trên, lại là những đặc điểm này… Vẫn còn thiếu một thứ.”

Dường như hắn còn chưa hết say, thân mình lảo đảo mấy lần liền. Hall dụi mắt, xác nhận mình không phải nhìn nhầm, bước tới luống cuống đỡ sĩ quan cảnh sát Du, miệng cũng hấp tấp hỏi: “Thiếu cái gì?”

“Tôi chưa say đến mức đó, khỏi phải đỡ tôi.” Người hắn lảo đảo, nhưng giọng nói thì điềm tĩnh bất ngờ.

“… Ờ.” Hall gượng gạo rụt tay về.

Lê Chỉ đứng bên cạnh nhìn, cảm giác con người Du Phùng chẳng biết cảm kích gì cả.

“Một cây bút lông. Kiểu rặt một màu đen ấy.” Du Phùng phớt lờ phản ứng ngượng ngùng của người khác, cặp mắt nồng hơi rượu tìm tòi phòng tắm ố vàng, lúc tầm mắt đến chỗ cái gương, ánh mắt hắn tập trung ngay lập tức.

“Ở kia.”

Lê Chỉ nhìn theo ánh mắt của Du Phùng, đi tới, quả nhiên trong kẽ hở bé tí giữa tấm gương phòng tắm và bức tường có một cây bút lông màu đen thò ra, ngòi bút lông đỏ thẫm, nom như vết máu khô.

Hall là người bản địa thành phố Cass, rõ ràng quen thuộc lời đồn địa phương hơn hẳn Lê Chỉ, cậu ta tức khắc nghĩ đến điều gì, vất vả cất tiếng: “Bút lông quạ nhuốm máu… đây là…”

“Quạ Đen.” Du Phòng thốt ra cái tên mắc kẹt trong cổ họng thay Hall, “Đúng thế, tay sát nhân hàng loạt nổi tiếng đó.”

Hall đã hoàn toàn ngây người, cầm cây bút lông quạ đó, lẩm bẩm: “Nhưng Quạ Đen đã mai danh ẩn tích năm năm rồi, cảnh sát không bắt được hắn, hắn cũng chưa từng xuất hiện. Nhưng lần này…”

Dường như cậu ta sợ thốt ra kết luận dễ thấy đó – “Quạ Đen đã trở lại.”

Ác mộng của thành phố Cass đã trở lại.

Lê Chỉ lúc đó còn chưa biết Quạ Đen đồng nghĩa với điều gì trong mắt người dân thành phố Cass. Giờ anh đã biết, đó là tiếng tù và của cái chết.

Sự im lìm trong phòng tắm như có thực thể, ánh mắt như cầu cứu của Hall nhìn sang Du Phùng, “Vậy nên những tin đồn đó đều là thật ư?”

Du Phùng nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu thực tập sinh, dường như nghĩ tới chuyện gì, giọng hắn thoáng dừng, “Cũng không phải là thật toàn bộ. Cậu biết đấy, truyền miệng khó tránh khỏi thêm mắm dặm muối.”

Hall không đáp, vẫn nhìn hắn đăm đăm.

Ánh mắt cậu ta lúc này lại pha thêm một tầng chất vấn.

Lê Chỉ cất tiếng, hòng phá vỡ sự im lặng bất thình lình này, “Cũng chưa chắc là Quạ Đen trở lại. Không loại trừ khả năng là có kẻ bắt chước gây án.”

Hall vẫn không nói gì.

Rõ ràng Du Phùng hiểu cảm xúc chất vấn dư thừa của Hall có nghĩa gì.

Dường như hắn đã mất kiên nhẫn, quay người định rời khỏi phòng tắm, đi quan sát các phòng khác, hắn vừa bước ra khỏi phòng tắm, một tràng tiếng bước chân hỗn loạn đã vọng tới từ bên ngoài căn hộ.

Là các thám tử do cục cảnh sát triệu tập khẩn cấp chạy tới.

Thám tử bước vào đầu tiên chính là Vưu Thụ, anh ta mặt rất nghiêm nghị, mặc đồng phục cảnh sát kín như bưng, khuôn mặt vuông vắn, mặt mày chính trực, là hình tượng cảnh sát tốt trong lòng mọi người.

Anh ta chau mày nhìn Du Phùng sặc mùi rượu cạnh cửa – sơ mi nhàu nhĩ, tóc tai vểnh lung tung, một tay thọc chéo vào túi quần bò nom rất lông bông, ai không biết còn tưởng hắn đang đi xuống tầng đổ rác.

Vưu Thụ: “Cậu về đi, chỗ này không cần cậu nữa.”

Dứt lời, Vưu Thụ rời ánh mắt, vẻ mặt lạnh tanh, đi vòng qua Du Phùng bước vào căn hộ, các thám tử đằng sau cũng nối đuôi nhau đi vào theo, ai nấy đều lãnh đạm đi vòng qua Du Phùng.

Cùng là đồng nghiệp trong cục cảnh sát, họ làm như không hề trông thấy hắn, dường như chỉ là đi vòng qua một bức tường bằng không khí, mặt toát lên sự chán ghét hiểu ngầm, không dễ phát hiện.

Sau đó, các thám tử bắt đầu hỏi chi tiết từ Hall, một căn hộ chung cư bé tí, trở nên chật chội và hỗn loạn. Toàn bộ bầu không khí đều thản nhiên tẩy chay Du Phùng.

Lê Chỉ đứng trong đám cảnh sát, nhìn Hall thoắt cái biến thành một thành phần trong đó, thầm nghĩ Hall là người tôn sùng Du Phùng đến mức khó hiểu, mà còn chẳng thể nào ngang nhiên làm trái số đông, cứ thế im lặng hoà vào.

Lại thấy Du Phùng cạnh cửa cười lặng lẽ, giơ chân rời khỏi căn hộ mà chẳng ngoái đầu.

Lúc đó Lê Chỉ chẳng biết mình làm sao, thấy Du Phùng ngược đám đông đi ra ngoài, bóng lưng đó thu hút anh đi theo như ma xui quỷ khiến.

“Cậu Lê, cậu đi đâu đấy?” Vưu Thụ vội vã gọi anh lại, “Công việc ở đây…”

Lê Chỉ quay người nhìn Vưu Thụ, nhưng chân không dừng bước, đi lùi theo phía Du Phùng đi mất, “Tôi đã xem hiện trường rồi, các thông tin cần phân tích còn lại chỉ chờ báo cáo hiện trường thôi.”

Lê Chỉ biết việc này không thích hợp lắm, nhưng giờ anh chỉ muốn đuổi theo bóng người đó, chẳng suy nghĩ được nhiều.

Giọng Vưu Thụ bị anh vứt bỏ sau lưng, lúc đóng cửa căn hộ, anh phát hiện ra đám đông xung quanh đã bị dọn sạch, cuối hành lang chỉ có Du Phùng đang đợi.

Lê Chỉ rảo bước đi mau tới.

“Tại sao?” Du Phùng cười nói.

“Tại sao cái gì?” Câu hỏi chẳng có đầu đuôi khiến Lê Chỉ bối rối.

Du Phùng: “Cậu không thấy mọi người có thái độ gì với tôi à?”

Lê Chỉ gật đầu: “Tất nhiên là thấy.”

Du Phùng: “Thế cậu chưa bao giờ nghe những lời đồn đó à?”

Lê Chỉ: “Cũng có nghe.”

Du Phùng: “Thế thì tại sao?”

Lê Chỉ: “…”

Câu hỏi này đúng là làm anh sững sờ.

“Tôi đã xem hiện trường rồi, các thông tin cần phân tích còn lại chỉ chờ báo cáo hiện trường thôi.”

Nhất thời không nghĩ ra gì, Lê Chỉ bèn lặp lại câu vừa dùng để chặn họng Vưu Thụ.

“Vậy nên tôi không cần nán lại đây nữa.”

Miệng Lê Chỉ thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn ngờ vực. Không biết làm sao, anh lại nhớ đến cái liếc nhìn ở phòng họp lần đầu gặp mặt, trong sự thăm dò tối tăm pha trộn vẻ bất cần đời không thể phát hiện.

Đối với anh mà nói có một sức hấp dẫn vô cớ.