Sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Văn Tự khác với trước đây, vừa mới mẻ vừa kích thích, bọn Hứa Gia Đình và Châu Vận Thần chơi cùng nhau cứ như trẻ con chưa trưởng thành, chơi không biết điểm dừng.
Lý Quần Thanh cảnh cáo Văn Tự rất nhiều lần, bảo họ không được quấy rầy mình. Lý Quần Thanh lúc nào cũng làm việc, Văn Tự nhịn mấy lần liền muốn ngang ngược bế anh lên bảo không cho anh làm việc nữa, em nuôi anh vân vân, cậu thật sự rất ghét công việc, công việc đã cướp mất Lý Quần Thanh của cậu.
Chơi đến giữa chừng nghỉ ngơi, bọn Hứa Gia Đình nhao nhao cảm thán năm đó, nghi hoặc tại sao cuối cùng Lý Quần Thanh lại yêu Văn Tự, mặc dù người anh em của họ chẳng thiếu cái gì, muốn gì có nấy, nhưng bắt đầu từ khi hai người họ gặp nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy Lý Quần Thanh sẽ không thích cậu.
Văn Tự cười không nói gì, chỉ bảo là Lý Quần Thanh thương hại mình. Đang nói thì trên đầu cậu có thêm một bàn tay, cậu ngửa đầu lên nhìn, Lý Quần Thanh xoa tóc cậu, Nhạc Tây biết điều tránh ra, Văn Tự không ngờ Lý Quần Thanh lại xuống, vẻ mặt bất ngờ mừng rỡ của cậu khiến bọn Hứa Gia Đình nhìn mà nghĩ, người anh em của họ si mê mấy năm chẳng khác nào một ngày.
“Anh xuống làm gì thế? Không phải anh không thích chỗ ồn ào thế này sao?” Văn Tự vui đến mức không biết mình đang ở đâu, sấn tới mặt Lý Quần Thanh định hôn.
Lý Quần Thanh cầm một miếng bánh ngọt lên ăn: “Ăn bánh ngọt, vẫn có thời gian nói câu chúc mừng sinh nhật với em mà.”
“Em biết anh thương em nhất mà,” Văn Tự mặc kệ có ai nhìn mình hay không, sấn tới định hôn Lý Quần Thanh, “Vợ em tốt nhất.”
“…” Bọn Hứa Gia Đình nhìn nhau.
Văn Tự trước mặt Lý Quần Thanh và trước mặt họ phải gọi là thay đổi 180 độ.
Ngồi nói chuyện một lúc với Văn Loan Thần, ở cùng Văn Tự qua mười hai giờ, nói chúc mừng sinh nhật cậu xong, anh cho Văn Tự ôm hôn một lúc, rồi định lên.
Vừa lên cầu thang, Lý Quần Thanh bèn nghe thấy có người gọi mình, anh quay người, là Nhạc Tây trước giờ đi theo bọn Hứa Gia Đình, rất kiệm lời.
Nhạc Tây nhìn Lý Quần Thanh bèn cảm thấy xấu hổ, quả thật cậu ta không nghĩ ra được cảnh một người đàn ông nom có vẻ cấm dục như Lý Quần Thanh sẽ thế nào trên giường của Văn Tự, cậu ta cũng nghĩ Lý Quần Thanh nhu cầu thấp, khác với đám người phàm tục bọn họ, nhưng dấu hôn vĩnh viễn không phai mờ trên cổ Lý Quần Thanh lúc nào cũng nhắc nhở cậu ta rằng Văn Tự thích thể hiện Lý Quần Thanh thuộc về mình cỡ nào.
“Có chuyện gì à?” Lý Quần Thanh đi xuống, nhìn Nhạc Tây đang xấu hổ.
Nhạc Tây đặt cái túi giấu đằng sau lưng vào tay Lý Quần Thanh, hắng giọng nói: “Bọn anh em của tôi bảo, là sinh nhật Văn Tự, thì anh phải thể hiện một chút, một câu chúc mừng sinh nhật nhẹ nhàng không được đâu, Văn Tự vui nhưng bọn tôi không vui, người anh em của tôi đáng được hơn thế, chỗ quần áo này là mấy đứa bọn tôi mua tặng anh, để anh mặc cho Văn Tự ngắm, anh tự lo liệu đi!”
“…”
Lý Quần Thanh nhận túi, còn chưa thốt được câu nào, Nhạc Tây đã chạy mất, cậu ta không thể ở thêm với Lý Quần Thanh một giây nào, cậu ta sợ khí chất sạch sẽ thanh đạm của anh, trong đầu cậu ta toàn là những thứ bậy bạ, thêm lát nữa thì suy nghĩ của cậu ta sẽ vấy bẩn Lý Quần Thanh mất.
Họ đều nghĩ anh không tốt với Văn Tự sao? Lý Quần Thanh quay đầu liếc nhìn Văn Tự đang cười rạng rỡ trong đám đông, trong lòng thấy hơi khó chịu. Quà anh mua cho Văn Tự vẫn còn trong phòng, anh muốn lát nữa chỉ có hai người họ mới tặng, nhưng so sánh với bạn bè của cậu, đúng là anh hơi keo kiệt, nhưng quả thật anh không giỏi chọn quà tặng người khác lắm, trước đây anh cũng không làm sinh nhật to, lúc hẹn hò với Tưởng Quân, hắn muốn tiết kiệm, càng làm qua loa.
Chẳng mấy chốc cảm giác áy náy này đã tan thành mây khói, anh về phòng mở túi ra, cứ lấy ra một món là sắc mặt anh đen thêm một phần, càng lấy ra anh càng mất kiên nhẫn, cầm túi lên xóc, đủ thứ đồ chơi tình dục trong đó khiến anh mất mặt, đây toàn là những cái gì vậy!
Anh đỏ mặt nhét hết đồ vào túi, xách túi đi tới phòng chứa quần áo vứt vào góc, lúc này anh phát hiện ra trong đống quần áo của Văn Tự có một cái túi màu hồng phấn, anh xách cái túi trong góc lên nhìn, giống y hệt nhau!
Anh đi tới cầm lên mở ra xem, đồ chơi tình dục trong đó khiến anh càng đỏ mặt tía tai, anh ném túi về chỗ cũ, rảo bước về phòng đọc.
Văn Tự này, lúc nào cũng không chịu yên!
Nhạc Tây trở về chỗ ngồi bèn hung dữ thụi Văn Tự mấy phát đấm, nói: “Lần sau chuyện này đừng để tao đi nữa, kiểu người như Lý Quần Thanh phải đứng trên bục giảng đạo lý cho mày, không phải ngủ trên giường mày!”
“Ấy cái thằng này! Vợ tao không ngủ giường tao thì ngủ đâu?” Mưu kế của Văn Tự thực hiện trót lọt, vui vẻ đong đưa chai bia, nhướn mày nói, “Chúng mày cứ ngưỡng mộ đi.”
Văn Tự huýt sáo một tiếng, bia bắn bọt trong không trung, bầu không khí đạt đến cao trào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc xộc vào phòng ngủ, rượu uống không hết bị Lý Quần Thanh làm đổ, anh phải giữ tỉnh táo, phải dũng cảm, Văn Tự có ý đồ, việc này khiến anh vô cùng không vui.
Đám người dự tiệc ra về, Văn Tự bèn vui vẻ lên tầng tắm rửa. Đương nhiên phải thơm tho đi gặp vợ xinh rồi. Vợ mềm lòng thế, nhất định sẽ ngoan ngoãn mặc váy gợi cảm chờ mình.
Thích thú bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Lý Quần Thanh ăn mặc chỉnh tề ngồi ở mép giường ngửi hoa hồng, tâm trạng cậu hơi sa sút, nhưng vẫn mỉm cười đi tới cạnh Lý Quần Thanh ôm chầm lấy anh, hôn lên mặt Lý Quần Thanh, ý đồ ve vãn không thể rõ ràng hơn.
“Anh uống rượu à?” Văn Tự hôn nhẹ lên môi Lý Quần Thanh.
Lý Quần Thanh ngoảnh đầu nhìn cậu, mỉm cười làm Văn Tự chẳng hiểu mô tê gì, “Uống mới trừng phạt được em, đồ hư hỏng.”
Văn Tự còn chưa hiểu được câu nói này của Lý Quần Thanh, anh đã kéo ghế tới, khoanh tay giơ chân giẫm lên ghế, nói, “Ngồi đây.”
Văn Tự khó hiểu ngồi xuống, nhìn gương mặt vô cảm của Lý Quần Thanh, cậu bỗng nhận ra, vợ cậu thông minh nhường nào, sao có thể bị lừa gạt bởi chút mánh vặt của mình.
“Lần sau em không mua nữa, vợ ngoan đừng giận được không?” Văn Tự chủ động nhận lỗi, cậu giơ tay muốn chạm vào Lý Quần Thanh, anh nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng khiến cậu chột dạ rụt tay về.
Lý Quần Thanh moi cái túi từ trong chăn ra, đổ hết đồ bên trong của Văn Tự ra ngoài, phen này Văn Tự không sốt ruột nữa, cậu nhìn ngón tay thon dài của Lý Quần Thanh lướt qua từng món đồ chơi một, tranh thủ lúc anh không chú ý, cậu giơ tay ấn đèn đầu giường, cậu đã nói chuyện với thợ sửa chữa, lắp riêng một cái đèn tím hồng mờ ám, chỉ có cậu biết chỉnh đèn ra sao.
“…”
Lý Quần Thanh cầm dây thừng màu đỏ lên, ngoảnh đầu nhìn Văn Tự đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Muốn dùng mấy thứ này lên người anh đúng không?”
Lý Quần Thanh cầm bịt miệng lên, đặt lên môi hôn một phát, chuyển sang nhét vào miệng Văn Tự, cậu cực kỳ phối hợp há miệng ra ngậm, anh cố định Văn Tự, rồi buộc dây thừng đỏ quanh người cậu, anh ngồi về giường, chân giẫm lên dương v*t phồng lên của cậu, “Văn Tự, em to gan thật đấy.”
Văn Tự ngậm bịt miệng không nói được, chỉ lắc đầu, trong lòng vui như mở cờ trong bụng. Cậu dứt khoát dạng chân ra rộng hơn, cho Lý Quần Thanh nắn mạnh hơn.
“Không cứng à,” Lý Quần Thanh cố tình cười nhạo Văn Tự, “Có phải em không làm được nữa không?”
Rõ ràng đã ngóc đầu dậy, Lý Quần Thanh giẫm lên tinh hoàn của cậu, trợn mắt nói dối. Văn Tự lắc đầu lia lịa, ai cũng có thể không làm được, nhưng người đàn ông trước mặt Lý Quần Thanh thì không thể.
Trong ánh đèn mờ ám, bàn chân trắng ngần nhẵn mịn quyến rũ tột cùng, Văn Tự nuốt nước bọt không ngừng, ưỡn háng lên chân Lý Quần Thanh.
“Không được nhúc nhích.”
Lý Quần Thanh giẫm hơi mạnh, Văn Tự co rúm lại. Lúc này anh đứng dậy, cởi áo ngủ bên ngoài, áo hai dây ren ngắn tũn và váy ngắn màu hồng phấn gợi cảm chỉ đủ che mông bên trong phơi bày toàn bộ trước mặt Văn Tự, cậu chẳng thèm nuốt nước miếng nữa, mặc cho chất lỏng trong suốt chảy ra khoé miệng.
Lý Quần Thanh khom lưng ghé sát mặt Văn Tự, trang sức bươm bướm trên cổ làm tôn thêm vẻ kiều diễm của anh, anh vươn ngón tay quệt nước bọt ở môi Văn Tự, kéo thành một sợi tơ lấp lánh, anh bật cười khẽ, khom người xích tới hôn môi Văn Tự, rồi thong thả thè lưỡi ra liếm chất lỏng đó, cười nói: “Mới thế thôi, chó đã chảy nước dãi rồi, đúng là thiếu nghị lực.”
Văn Tự ngả người về phía trước, muốn dán mặt vào mặt Lý Quần Thanh, cậu không chịu nổi nữa, hai tay bị trói gô siết thành nắm đấm.
“Em không ngoan.” Lý Quần Thanh vỗ mặt Văn Tự, giơ tay cởi quần ngủ của cậu, anh xoa quy đầu của Văn Tự, hôn nhẹ lên khoé môi cậu, cười nói, “Không nghe lời thì chỗ này sẽ bị tra tấn đấy.”
Dứt lời, anh bèn cầm khăn ướt cạnh giường lên, rút một tờ trùm lên quy đầu của Văn Tự, kéo phẳng rồi xoa nhẹ.
“Ưm…” dương v*t ngỏng cao của Văn Tự nhúc nhích, cậu không biết mình đang sung sướng hay đau khổ, cậu muốn tỳ dương v*t vào khăn giấy mà thúc, lại không nhịn được muốn co rúm người về sau.
“To thật đấy.” Lý Quần Thanh không kìm nổi lòng khen ngợi, anh giơ tay cầm dương v*t của Văn Tự vuốt lên vuốt xuống, nghe tiếng thở dốc của cậu, anh lại kéo phẳng khăn ướt, ma sát một lúc, quy đầu của Văn Tự đỏ kinh hồn, cậu cũng bắt đầu rên rỉ.
Lý Quần Thanh chơi không biết mệt, anh giơ tay sờ cơ bụng của Văn Tự, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, Văn Tự khó nhịn nổi rên rỉ khiến Lý Quần Thanh vui vẻ vô cùng, cậu sấn tới hôn Lý Quần Thanh, hôn mãi rồi anh bèn quấn lấy cậu, ngồi lên người cậu, cọ mông vào dương v*t của cậu.
Văn Tự thở hổn hển, ánh mắt nhìn Lý Quần Thanh như muốn nuốt chửng anh, Lý Quần Thanh kéo bịt miệng của cậu xuống, bịt miệng ẩm ướt treo trên cổ Văn Tự, như một cái vòng cổ chó. Lý Quần Thanh giơ tay hẩy, nói: “Ướt hết rồi.”
“Là anh ướt rồi.” Văn Tự sấn tới ngậm môi Lý Quần Thanh, hung hăng vừa nghiến vừa kéo, “Đặt dương v*t của em vào, em cầm nước giúp anh.”
“Quên rồi à?” Lý Quần Thanh bóp miệng Văn Tự, liếm môi nói, “Em phải gọi anh là chủ nhân, chủ nhân bảo em làm gì, em phải làm nấy, nhớ chưa?”
“…” Văn Tự tham lam nhìn Lý Quần Thanh, nhẫn nhịn dục vọng cuồn cuộn, cậu nói, “Nhớ rồi ạ, thưa chủ nhân.”
Chơi cùng anh trước đã, chơi sướng rồi bắt đầu làm mới sướng. Văn Tự nghĩ.
“Thế mới đúng.” Lý Quần Thanh xoa cặp mắt ham muốn của Văn Tự, cúi đầu hôn môi cậu, “Thế thì thưởng cho em chút gì đó.”
Lý Quần Thanh đỡ dương v*t của Văn Tự, chủ động ngồi xuống, cảm giác này khiến Văn Tự như một ngọn núi lửa, sôi sùng sục từ trong ra ngoài, dương v*t cũng phình to theo.
“Chủ nhân…” Văn Tự nhìn chằm chằm đầu v* màu hồng phấn gần ngay gang tấc, nói, “Cho chó bú sữa được không?”
Lý Quần Thanh nhét rất vất vả, anh sợ đau, Văn Tự nói thế cũng nhắc nhở anh, có thể phân tán bớt sự chú ý, anh vén áo hai dây lên, chủ động kề ngực vào miệng Văn Tự, nói: “Cho em bú.”
Văn Tự lập tức thè lưỡi ra liếm, sau đó ngậm trọn, vừa mút vừa liếm.
Lý Quần Thanh được liếm đến lâng lâng, ngồi một phát đến tận gốc, Văn Tự và anh đồng thời bật ra tiếng rên, Lý Quần Thanh uể oải vươn tay gác lên vai Văn Tự, anh bắt đầu di chuyển lên xuống, Văn Tự sướng đến mức da đầu tê rần, mút đầu v* khoẻ hơn hẳn, Lý Quần Thanh bị cậu cắn đau, hung dữ đẩy Văn Tự đang vùi vào lồng ngực mình về ghế, rên rỉ: “Bú thì bú, cắn chủ nhân cho bú là thế nào?”
“Bú bên kia…” Văn Tự nhìn bà xã xinh đẹp của mình, không nhẫn nhịn nổi, “Chủ nhân, bú bên kia được không?”
Lý Quần Thanh nhìn đầu v* hai bên to nhỏ không đồng đều, anh sờ gương mặt đỏ bừng của Văn Tự, nói, “Phải to bằng nhau, biết chưa?”
“Dạ, nhất định to bằng nhau.” Văn Tự khom lưng ngậm lấy, hơi thở nóng bỏng phả lên lồng ngực Lý Quần Thanh, cứ như thuốc kích dục, động tác của Lý Quần Thanh càng lúc càng mau.
Khoái cảm của Văn Tự sắp tới, nhịp thở của cậu càng lúc càng nặng nề, cảnh Lý Quần Thanh tự di chuyển tuần hoàn trong đầu cậu hết lần này đến lần khác, cậu không chịu nổi nữa.
“Muốn bắn à?” Bản thân Lý Quần Thanh cũng không chịu nổi nữa, anh ghé sát tai Văn Tự hỏi.
Văn Tự há miệng nhả đầu v* non mềm của Lý Quần Thanh ra, đáp một tiếng. Lý Quần Thanh cười, thè lưỡi liếm dái tai cậu, nói: “Thế thì bắn vào trong người chủ nhân, chủ nhân thích chó lắm.”
Không chịu nổi nữa, đúng là chết mất thôi. Văn Tự nghiêng đầu, hôn Lý Quần Thanh.
Đúng lúc cảm giác mãnh liệt nhất, Lý Quần Thanh đè Văn Tự xuống, đứng dậy khỏi người cậu, quần lót tuột xuống theo cặp chân thẳng tắp của anh, chất lỏng trong mông cũng chảy xuống dọc chân anh, hình ảnh này khiến người ta thèm thuồng chảy nước miếng.
Lý Quần Thanh bò lên giường, giơ tay vén váy, banh mông ra cho Văn Tự đang bị trói không nhúc nhích được nhìn lỗ huyệt đỏ ửng đang chảy nước đó, thở dài: “Chủ nhân hối hận rồi, đồ của chó to thế, sẽ đâm hỏng mất. Ngủ thôi, em cứ ngồi đó đi.”
“Không hỏng đâu.” Dục vọng trong mắt Văn Tự không kìm nén nổi, cậu nhìn chằm chằm hang động đỏ bừng, dương v*t hồng phấn đó, liếm môi, “Chó sẽ chỉ khiến chủ nhân sướng thôi, không hỏng đâu.”
Bàn tay cởi váy của Lý Quần Thanh chững lại, anh còn chưa ngoái đầu, người trên ghế đã cởi dây thừng, nhào tới chỗ anh.
“Anh chơi đủ rồi, đến lượt em.” Văn Tự vén chiếc váy đang che mất mông của Lý Quần Thanh lên, cầm dương v*t chướng đến đau nhói đó nhắm vào hang, đâm mạnh vào trong, “Vợ xinh thế này, không dính tinh dịch của chồng, không phải đáng tiếc lắm sao?”
Cậu thúc mạnh vào trong vài phát, Lý Quần Thanh bị chịch nhũn cả eo một cách dễ dàng, lúc này Văn Tự nhổm dậy, cầm lấy chai rượu quý trên tủ đầu giường, cậu bóp miệng Lý Quần Thanh, mặc kệ tất cả đổ thẳng vào.
Uống một nửa rớt một nửa, Văn Tự ném chai rỗng xuống đất, một tiếng choang cứ như phất cờ ra lệnh, cậu tách hai chân Lý Quần Thanh ra, lại nhét vào, vừa chịch vừa khom người liếm rượu trên cằm và hõm cổ của anh, thơm quá đỗi, rượu ngon cách mấy cũng không bì kịp rượu trên xương quai xanh của anh.
“Chậm thôi… chậm thôi…” Văn Tự toàn rất hung bạo, làm tình toàn vừa dữ vừa mạnh, Lý Quần Thanh không thể nói được là thích hay không thích.
Văn Tự tách môi lưỡi của anh, quấn quýt khuấy đảo: “Lát nữa chậm, sắp bắn rồi.”
“Ha…” Văn Tự bắn sướng rồi, nhìn gương mặt ngây ngất của Lý Quần Thanh, cậu cúi đầu hôn chóc một phát, rút dương v*t dính đầy tinh dịch ra chạm vào mặt và môi anh, ngoằn ngoèo xuống dưới, khiến trên người Lý Quần Thanh dính tinh dịch lốm đốm, cậu tỳ dương v*t vào đấu vú của anh thúc vài phát, nói, “Của em, của em hết.”
“Của em… là của em…” Men rượu khiến Lý Quần Thanh bắt đầu mơ hồ, lặp lại theo Văn Tự.
“Anh chơi trò mới mẻ, em cũng dẫn anh chơi trò mới mẻ.” Văn Tự đứng cạnh giường, bế Lý Quần Thanh mềm nhũn lên đặt trước cửa sổ sát sàn, để anh quỳ, cậu quỳ đằng sau lưng anh, hai chân tách cặp đùi khép chặt của anh, Lý Quần Thanh không chống đỡ nổi, ngồi phịch xuống, dương v*t thô to của Văn Tự bèn tiện đà cắm vào trong.
“Sâu quá… không được…” Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Sao mà không được?” Văn Tự bóp cằm Lý Quần Thanh, ép anh nhìn bóng người phản chiếu trên cửa sổ, “Anh sâu thế này bót thế này, ngậm được hết mà.”
Lý Quần Thanh nhìn bóng Văn Tự phản chiếu trên cửa kính, anh say rồi, ngơ ngẩn lên tiếng: “Sao em lại chạy lên trước anh rồi? Thế dương v*t đang chịch anh là của ai?”
“Đệt…”
Văn Tự sắp bị Lý Quần Thanh quyến rũ nổ tung cả dương v*t rồi, cậu vươn tay cầm tay anh, ấn lên cửa sổ siết chặt, “Không chịch nát anh thì có lỗi với việc anh đẹp thế này.”
Văn Tự không trả lời câu hỏi của anh, chỉ lo thúc vào trong, Lý Quần Thanh kiệt sức xụi lơ, chỉ có thể bị ép chấp nhận mây mưa mãnh liệt.
“Anh không muốn em… anh không muốn người khác chịch anh… ư…” Lý Quần Thanh mất tỉnh táo nói.
“Là chồng anh,” Văn Tự cúi đầu ngậm xương bả vai thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới áo hai dây, “Nói đi, là chồng.”
“Chồng… chồng…” Lý Quần Thanh lặp lại theo, anh hơi hé miệng, nước bọt không ngậm được chảy xuống, “Là dương v*t to của chồng… chịch Thanh Thanh sướng quá…”
“Ha…” Văn Tự giơ tay xoa hai vú dưới áo hai dây của Lý Quần Thanh, anh gọi chồng làm cậu rất vui, cậu càng ra sức thúc vào trong.
Lý Quần Thanh vịn cửa sổ, cần cổ không đỡ được anh, anh cúi đầu, mông bị chịch sưng tấy, vòng eo và cặp mông xinh đẹp tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, Văn Tự giơ tay vuốt ve, Lý Quần Thanh lại ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng Văn Tự trên cửa kính, anh vươn người tới, chạm vào mặt Văn Tự, hôn nhẹ một phát.
Văn Tự làm sao mà chịu nổi, cậu quay mặt Lý Quần Thanh lại, liều mạng cướp mất không khí trong miệng anh, nhìn Lý Quần Thanh long lanh quyến rũ, nhìn anh bị mình chịch đến chảy nước, cậu ôm chặt lấy Lý Quần Thanh, càng thở dốc dữ dội hơn.
“Sắp thủng rồi… Bụng sắp bị chồng đâm thủng rồi…” Lý Quần Thanh giơ tay sờ bụng mình, thì thầm.
Văn Tự vươn tay chạm vào tay anh, thúc vài phát, cảm nhận cậu gồ lên trong cơ thể Lý Quần Thanh, cậu vừa hôn mặt anh vừa nói: “Không đâm thủng đâu, đây là em bé mà vợ mang bầu cho chồng.”
“Đừng đâm em bé…”
“Đâm mất thì lại mang tiếp, vợ chịu giỏi thế này, có thể mang bầu cả trăm em bé cho chồng.”
“Không muốn…” Lý Quần Thanh giãy giụa muốn bò dậy, nhưng anh lấy đâu ra sức, chỉ bị Văn Tự làm sâu hơn, thúc đến khi dương v*t bắn tinh, mông chảy nước.
“To quá…. chồng to quá… sắp chịch chết vợ rồi…”
“Không nỡ chịch chết đâu, chỉ chịch làm vợ n*ng chảy nước thôi.” Văn Tự ngoạm cổ Lý Quần Thanh, làm rất mạnh, như muốn nuốt chửng anh vào bụng.
“Ưm ưm… Thanh Thanh n*ng rồi…” Lý Quần Thanh rên rỉ, nũng nịu chảy nước, “Muốn chồng chịch đến chảy nước… ướt rồi, chồng không chịch Thanh Thanh cũng ướt rồi…”
“Đúng là vợ ngoan của chồng, n*ng mà cũng đáng yêu thế này.” Văn Tự cảm thán, dương v*t càng ra sức xông lên.
Bụng Lý Quần Thanh chướng kinh khủng, anh ngoái đầu, đáng thương nhìn Văn Tự: “Muốn tè…”
“Không phải tè,” Văn Tự siết cằm Lý Quần Thanh, liếm môi anh, mút lưỡi anh, “Là bị chồng làm đến mức muốn xuất tinh nữ, quên rồi à? Lần trước chồng liếm sạch giúp vợ mà.”
“Thơm không?” Lý Quần Thanh thè lưỡi cho Văn Tự mút, “Em thích liếm à?”
“Thơm,” Văn Tự giơ tay nắm dương v*t Lý Quần Thanh, xoa mạnh vài phát, “Chồng thích liếm nhất.”
“Ưm… thế vợ tè… chồng ơi chồng ơi, chịch mạnh hơn nữa, chịch vào chỗ n*ng, sẽ bắn mất…”
“Đệt… bé lẳng lơ.” Gân xanh trên cánh tay Văn Tự ôm Lý Quần Thanh sắp nổ tung rồi, cậu mặt đỏ tía tai, như một con thú hoang, nhún eo không ngừng, “Vợ n*ng đến mức khiến dương v*t chồng cứng đến nổ tung.”
Thúc mạnh đúng chỗ vài chục phát, Lý Quần Thanh run rẩy rên bừa trong lòng cậu, dương v*t bắn ra một luồng chất lỏng trong veo, âm thanh tí tách khiến Văn Tự hưng phấn chết đi được, trong đầu cậu cũng xuất hiện một suy nghĩ cực kỳ ghê gớm, cậu ghé sát tai Lý Quần Thanh còn đang chìm trong dư âm lên đỉnh, chưa kịp hoàn hồn, trầm giọng dụ dỗ: “Vợ ơi, chồng cũng muốn tè.”
“Tè… đi tè…”
Văn Tự ma sát khá nông, huyệt thái dương giần giật: “Chồng muốn tè vào mông vợ, không vào nhà vệ sinh.”
“Bẩn…”
“Không bẩn, tè vào trong, người khác sẽ biết anh là của em,” Văn Tự suồng sã hôn Lý Quần Thanh, “Thanh Thanh không muốn là của em, là muốn người khác chịch anh à?”
“Không muốn người khác chịch… muốn chồng chịch cơ…” Lý Quần Thanh ngửa đầu trong lòng Văn Tự, giơ tay chạm vào mặt cậu, khuôn mặt gợi cảm đỏ ửng cả mảng, “Chồng chịch sướng nhất… Tè cho vợ đi, vợ là của chồng…”
“Vợ ngoan.”
Văn Tự lừa cá cắn câu, cậu đỡ Lý Quần Thanh lên, hôn cằm anh, cắn bươm bướm trên cổ anh, lại bắt đầu thúc mạnh, tiếng rên rỉ quấn quýt của Lý Quần Thanh khiến cậu sung sướng tột cùng, dương v*t cũng phình to giần giật trong ruột của Lý Quần Thanh, cậu nhấn mạnh vào điểm nhạy cảm của anh, Lý Quần Thanh hét thất thanh, cậu bế bổng anh lên, khiến anh không giãy ra được, chất lỏng nóng hổi mạnh mẽ bắn vào tuyến tiền liệt, Lý Quần Thanh bị ép lên đỉnh lần nữa, tinh dịch không chảy ra được, chỉ chảy nước không ngừng, nước tiểu cũng như bắn tinh, Văn Tự toàn phải mất rất nhiều thời gian, Lý Quần Thanh sướng chết đi sống lại, Văn Tự sướng đến thất thần, miệng lẩm bẩm: “Vợ ơi vợ ơi… vợ Thanh Thanh ơi…”
“Bắn cho vợ… bắn hết cho vợ…” Lý Quần Thanh rúc trong lòng Văn Tự, nói lung tung, “Chồng bắn hết cho vợ…”
“Bắn đầy rồi,” Văn Tự sờ bụng dưới hơi nhô lên của Lý Quần Thanh, vừa run vừa hôn môi anh, “Chồng bắn đầy bụng vợ rồi, vợ giỏi quá.”
“…” Lý Quần Thanh chìm trong cao trào rất lâu, khoái cảm tình dục mãi không tan biến, anh nhìn Văn Tự, “Sinh nhật vui vẻ, chúc chim chồng càng ngày càng to.”
Văn Tự chưa rút ra, cậu cứ thế bế Lý Quần Thanh đặt lên giường, thúc một phát bèn nghe thấy tiếng ùng ục, cậu gác chân anh lên vai, lại ưỡn eo: “Thế chồng cho vợ mượn một điều ước – Chúc vợ Thanh Thanh, có chim to của chồng chịch hằng ngày.”