Chim Hồng Hạc Côn Đồ - Trường Tri Oán

Chương 65




Một năm sau, Văn Tự được thăng chức.

Thành viên nhóm bảo gì cũng bắt Văn Tự mời họ ăn cơm, Văn Tự về nhà hỏi Lý Quần Thanh có được không, Lý Quần Thanh chẳng cần nghĩ đã đồng ý.

Văn Tự được chấp thuận bèn vui vẻ đi thay quần áo, cậu chuẩn bị tranh thủ hẹn bọn Hứa Gia Đình ra ngoài chơi một hôm. Cậu ở cùng Lý Quần Thanh bèn ăn mặc đơn giản hơn, ra ngoài chơi thì thích ăn diện tỉa tót, bề ngoài vốn đã hung dữ, lại thích phong cách ngầu lòi, khuyên tai phụ kiện không thiếu cái nào, mặc cả bộ vào, người khác nhìn phát biết ngay là tên nhóc nổi loạn.

Cậu đã đi phẫu thuật mắt, không cần đeo kính nữa, nhưng lúc làm việc bên cạnh Lý Quần Thanh, Văn Tự vẫn thích đeo một cặp kính không độ, như thế nom sẽ trưởng thành hơn.

Văn Tự thay quần áo, chỉnh tóc xong, lại đi tới cạnh bàn hôn Lý Quần Thanh một phát, hỏi: “Buổi tối em có thể về muộn được không?”

“Ừm.” Tối mai anh phải đi tham gia một hội nghị quan trọng, phải tranh thủ làm bản thảo, không có thời gian bầu bạn với Văn Tự, Văn Tự không để bụng, dù sao thì chỉ cần Lý Quần Thanh ở bên cậu thôi chính là lời chúc mừng tốt nhất rồi.

Văn Tự lưu luyến không rời, xích tới môi Lý Quần Thanh hôn anh, giờ anh mới phát hiện ra Văn Tự ăn mặc hoang dại cỡ nào, nói bằng lời của anh, chính là phong cách du côn. Có điều đúng là Văn Tự phù hợp với phong cách ăn mặc này hơn, nom bùng nổ hormone.

“Đẹp không?” Văn Tự lùi lại một bước, thể hiện cho Lý Quần Thanh.

Lý Quần Thanh khinh bỉ thu hồi ánh mắt khen ngợi, uể oải nói: “Tốt nhất là mặc cho anh ngắm, không phải mặc cho người khác ngắm.”

“Đương nhiên là mặc cho vợ ngắm rồi, vợ khen xong mới được ra ngoài chơi,” Văn Tự sung sướng giơ tay vuốt tóc Lý Quần Thanh, nói, “Vợ ngoan, chờ em về nhé.”

Dù nói Lý Quần Thanh đồng ý Văn Tự được về muộn, nhưng Văn Tự về quá muộn, Lý Quần Thanh đợi đến một giờ sáng mà không thấy người đâu, anh bắt đầu hơi giận, trẻ con đúng là trẻ con, đi chơi cái là quên cả trời đất.

Đang cơn tức giận, Văn Loan Thần gửi một video cho Lý Quần Thanh, là clip Văn Tự được cả trai lẫn gái bắt chuyện, Văn Loan Thần cắt đầu cắt đuôi, xoá mất hình ảnh Văn Tự sầm mặt từ chối, chỉ còn lại hình Văn Tự cười với người ta, Văn Tự còn đi đua xe với bọn Văn Loan Thần, Lý Quần Thanh nghe thấy có người kêu Văn Tự em yêu anh, còn có đủ loại tiếng gào thét, Văn Loan Thần còn thêm mắm dặm muối, bảo Văn Tự không biết giữ mình.

Khó lắm mới có người trị được thằng em họ đáng ghét của anh ta, đương nhiên anh ta phải trừng trị một phen, chắc đêm nay Văn Tự về sẽ phải quỳ bàn phím.

Đương nhiên Lý Quần Thanh cũng biết Văn Loan Thần muốn anh trị Văn Tự, mấy hôm trước ăn cơm cùng nhau, Văn Loan Thần uống say, chỉ cầm tay Lý Quần Thanh nói, bảo anh phải tẩn Văn Tự một trận, thằng nhóc xấu xa này khiến anh ta phải lo lắng rất nhiều.

Anh gửi tin nhắn theo mong muốn của Văn Loan Thần: “Đêm nay tôi sẽ nhốt em ấy ngoài cửa, cho đông lạnh cả đêm, xem em ấy còn ra ngoài trêu ong ghẹo bướm nữa không.”

“Được! Phải trị nó thế mới được!” Văn Loan Thần thấy bõ tức vô cùng.

Còn Văn Tự lúc này đang cầm một bó hoa hồng tươi chạy về nhà, có một bà xã chu đáo xinh đẹp đúng là tốt, tôn trọng sở thích đam mê của nhau, thi thoảng còn làm việc mình không giỏi cùng nhau, Lý Quần Thanh quả là tốt vô cùng! Cậu lên trời xuống đất cũng không tìm được vợ tốt như thế nữa!

Vui vẻ bước vào nhà, đèn trong phòng vẫn còn sáng, đi tới phòng đọc sách nhìn, Lý Quần Thanh vẫn đang ngồi trước máy tính, Văn Tự chẳng có chút cảm giác nguy hiểm nào, cậu ôm hoa đưa ra trước mặt anh như mọi khi, Lý Quần Thanh liếc nhìn cậu, nói: “Để đó đi.”

Sau đó anh bèn không để ý đến cậu nữa. Bầu không khí này lạnh đến mức Văn Tự trở nên khép nép ngay lập tức, cậu giơ tay ôm chầm lấy Lý Quần Thanh, hỏi: “Sao thế?”

Lý Quần Thanh lãnh đạm hất tay Văn Tự ra, chỉ ra ngoài cửa: “Đi tắm đi.”

Văn Tự muốn nói lại thôi, ngoan ngoãn đi tắm. Cậu thấp thỏm không yên tắm xong đi ra, Lý Quần Thanh đã tắt đèn phòng khách, vừa giơ tay tắt đèn trong phòng đọc sách, Văn Tự ôm chầm lấy anh, hôn cổ anh, hỏi: “Sao thế?”

“Chẳng sao cả.” Lý Quần Thanh sắp không giả vờ nổi nữa, Văn Tự luôn phát hiện được điểm bất thường ở anh một cách dễ dàng.

“Anh không nói làm sao, thế em sẽ ôm anh thế này lắc mãi đấy.” Văn Tự làm nũng, “Vợ không giận nữa được không?”

“Buông ra.”

“Không buông.”

“…”

Lý Quần Thanh bỗng nhớ đến video Văn Loan Thần gửi cho mình, anh tự thôi miên mình, giúp mình mau vào trạng thái, muốn giận dỗi hù doạ cậu, ai bảo cậu về muộn thế còn không gọi điện thoại cho anh. Nghĩ mãi bèn thấy giận thật, anh giằng ra khỏi vòng ôm của Văn Tự, hậm hực đi về phía phòng ngủ.

“Ơ Thanh Thanh…”

Còn chưa thốt nên lời, chân Lý Quần Thanh đã đè lên bức tường cạnh tai cậu, độ dẻo dai cơ thể này khiến cậu kinh ngạc không thôi, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã bị bắp chân trắng nõn thơm phức của Lý Quần Thanh thu hút sự chú ý, thơm quá, cậu bị mất tập trung.

“Anh gì ơi, cho em sờ chút được không?” Lý Quần Thanh bắt chước nam sinh thanh tú trong video đó, giơ tay định sờ lồng ngực Văn Tự, người trong video không sờ được, Lý Quần Thanh thì dễ dàng chạm vào mảng cơ bắp tuyệt đẹp đó.

Đầu Văn Tự nổ tung, thằng em cậu cũng chuẩn bị đứng thẳng tắp. Đây nào phải một câu anh gì ơi, đây chẳng khác nào mời gọi cậu chịch anh đi.

Lý Quần Thanh vỗ lồng ngực Văn Tự, khuôn mặt xinh đẹp ẩn trong bóng tối, anh cố tình hung dữ nói: “Lần sau có nhiều người bắt chuyện với em thế này, chân anh sẽ không đặt trên tường đâu, mà là trên lồng ngực em đấy.”

“Trên đâu cũng được.”

Văn Tự giữ cái chân định thu về của Lý Quần Thanh, cậu hôn lên trên dọc theo bắp chân anh, gập chân lại, quen đường hôn đến nốt ruồi mé trong đùi anh, hôn chưa thoả, cậu còn thè lưỡi ra liếm, liếm đến mức toàn thân Lý Quần Thanh run bần bật như bị giật điện, cậu bế bổng anh lên, đè xuống giường, lột phăng quần ngủ vướng víu trên người anh, cậu vùi vào giữa hai chân anh, liếm dương v*t anh cách lớp quần lót, “Đạp lên mặt em cũng được.”

“Ai thèm làm với em?” Lý Quần Thanh giẫm lên vai Văn Tự, chống người dậy nhìn cậu, “Anh không làm.”

“Tối nay ăn mừng em thăng chức mà anh không đi,” Văn Tự bò từ giữa chân Lý Quần Thanh lên người anh, hôn cánh môi anh để lấy lòng, “Động dục anh cũng mặc kệ, sao anh lại nhẫn tâm thế?”

“Em là động vật à?” Lý Quần Thanh bị từ động dục của cậu chọc cho hết cả hơi giận dỗi, “Còn động dục.”

“Ngoài chim hồng hạc ra thì vợ còn thích động vật nào nữa?” Văn Tự hôn nhẹ lên má Lý Quần Thanh, dịu giọng hỏi.

“Chó con,” Lý Quần Thanh giơ tay vuốt mái tóc ẩm của Văn Tự, “Chú chó con này.”

Văn Tự vươn tay vỗ mông Lý Quần Thanh, cười xấu xa: “Chó con này sắp giao phối với anh đấy, nhấc đuôi lên, em muốn liếm.”

“…” Lý Quần Thanh xấu hổ đến nghẹn lời. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thấy sắc mặt Lý Quần Thanh đỏ dần, cậu cũng biết điểm dừng, sấn tới môi anh hôn một phát, nói: “Không nói nữa, em bắt đầu đây.”

Quần lót sạch sẽ của Lý Quần Thanh bị liếm ướt cả một lỗ, nước bọt của Văn Tự và nước anh chảy ra cùng giở trò, khiến anh trở nên ướt nhẹp.

Văn Tự cởi quần lót của Lý Quần Thanh, giơ tay mò vào mở rộng, chỉ xoay tròn thôi, Lý Quần Thanh đã bắt đầu rên rỉ. Anh càng lúc càng nhạy cảm, càng lúc càng dễ bị Văn Tự dẫn dắt ham muốn, rõ ràng có lúc chỉ là hai người ôm nhau rúc trên trường kỷ xem phim tài liệu ở nhà, chưa xem được mấy phút, tay Văn Tự đã mò vào quần áo anh, vân vê đầu v* còn chưa hết sưng của anh, đùa nghịch dương v*t của anh, dùng ngón tay sàm sỡ lỗ huyệt của anh, chẳng xem lọt phim tài liệu nữa, Văn Tự chỉ xem một bộ phim tài liệu sắc xuân tên là Lý Quần Thanh.

“Giờ chỉ dùng ngón tay làm anh thôi, anh đã không chịu nổi rồi.” Văn Tự lau tinh dịch trên dương v*t Lý Quần Thanh, tinh dịch trắng đục từ kẽ ngón tay cậu rơi xuống bụng dưới bằng phẳng của anh, cậu khom eo ngậm đầu v* anh, lại nhét ngón tay vào trong, cắm rút nhanh chóng, “Vợ ơi, vợ nhạy cảm quá.”

“Ư… không muốn…” Lý Quần Thanh cắn chăn, mặc dù ngón tay thon mảnh, nhưng Văn Tự toàn chịch đúng tuyến tiền liệt của anh một cách chính xác, âm thanh ngón tay ra vào khiến anh chỉ muốn độn thổ.

“Không muốn ngón tay, thế anh muốn gì?”

Cặp đồng tử mắt màu nâu thẫm của Văn Tự đang cuồn cuộn ham muốn, dường như đã biến thành một ác quỷ quyến rũ, ngón tay cậu nhét vào sâu hơn, cắm vào khối thịt khép chặt đó mà ma sát, “Muốn dương v*t của em à?”

“…” Lý Quần Thanh không thể đáp lại những lời tục tĩu của Văn Tự, trong trạng thái tỉnh táo, anh chỉ cảm thấy Văn Tự háo sắc quá.

“Có muốn không?” Văn Tự ngoạm đầu v* của Lý Quần Thanh lôi ra, rồi cắn nhẹ, “Nếu anh không muốn, em sẽ dùng ngón tay làm đến khi anh xuất tinh nữ.”

Dùng ngón tay mà làm đến mức mất mặt như thế, đúng là khó chấp nhận nổi. Lý Quần Thanh nhắm mắt bấm bụng, nuốt nước bọt nói: “Muốn.”

“Muốn gì?”

Văn Tự nhìn Lý Quần Thanh không rời mắt, trái tim đập thình thịch. Anh đẹp quá, dưới ánh đèn vàng yếu ớt, gương mặt đỏ ửng tựa viên hồng ngọc không tỳ vết, đẹp đến mức giật mình.

Lý Quần Thanh mở mắt ra, chạm phải cặp mắt si tình nhấn chìm trong dục vọng của Văn Tự, anh nhấc chân lên quấn quanh eo cậu, giơ tay ôm cổ cậu, ngửa đầu hôn lên cặp môi gợi cảm của cậu: “Muốn dương v*t lớn của em. Chịch anh đi, chó con ngoan.”

Bàn tay chống bên cạnh eo Lý Quần Thanh không chống nổi nữa, chuyển sang tóm vòng eo mảnh mai vừa khéo của anh, dương v*t màu đỏ tía nhắm vào lỗ huyệt non mềm đó, chẳng chịu chờ thêm giây nào, đâm một phát lút cán.

Cảm giác chướng bụng đột ngột khiến Lý Quần Thanh như bị ngạt thở trong một tích tắc, lối đi chật hẹp chặt khít khiến Văn Tự không nén nổi cảm thán, cậu nằm sấp cạnh tai Lý Quần Thanh, đưa nhẹ vào trong vài phát, hôn lên má anh: “Đệt… vợ ơi vợ chặt quá, chồng sướng lắm…”

“Đừng gọi… vợ…” Lý Quần Thanh nhớ được chuyện này cả chục nghìn năm, mất mặt một lần là đủ lắm rồi, mất thêm lần nữa thì sao?

Nhưng Văn Tự chịch sướng quá, đâu còn để ý đến Lý Quần Thanh có mất mặt hay không, chỉ muốn nhìn anh buông thả dâm đãng bên dưới thân mình, cậu toàn thích chịch vừa mạnh vừa sâu, nghe tinh hoàn tròn lẳn của mình vỗ vào khe mông Lý Quần Thanh, kêu bạch bạch.

“Vợ Thanh Thanh ơi…” Văn Tự quấn lấy lưỡi Lý Quần Thanh vốn đã không được thở đều, nước bọt trào ra bên môi họ, “Anh sắp xuất tinh nữ chưa?”

“Anh không thế đâu…” Lý Quần Thanh siết chặt vai Văn Tự, cặp chân dài của anh bị xóc nảy đến mức rơi xuống liên tục, “Em trật tự đi.”

“Thế chứng tỏ chồng chưa cố gắng đủ,” Văn Tự siết chặt mông Lý Quần Thanh, chiếc lưỡi đỏ tươi liếm nước bọt bên khoé môi anh, sau đó lại thò vào miệng anh, tiếp tục khuấy đảo bên trong, “Chồng sẽ cố gắng thêm.”

Tay Văn Tự mò lên dương v*t vừa bắn của Lý Quần Thanh, vòng quanh quy đầu vừa móc vừa xoa, dương v*t thô to cũng ra sức thúc vào trong, eo di chuyển nhanh bất ngờ, dù Lý Quần Thanh bị Văn Tự bịt kín môi, tiếng rên rỉ cũng bật cả ra ngoài.

“Dừng lại… anh không muốn nữa… dừng lại…” Lý Quần Thanh cảm thấy mình không phải muốn bắn tinh, cảm giác kỳ lạ đó khiến anh hơi sợ hãi.

Văn Tự quay mặt Lý Quần Thanh lại, sau đó véo má anh, dỗ dành: “Anh thè lưỡi ra cho em liếm, em sẽ dừng lại.”

Lý Quần Thanh nửa tin nửa ngờ, nhưng anh thật sự không chịu nổi nữa, nghe lời thè lưỡi ra, Văn Tự ngoạm lưỡi anh, quấn lấy mà mút, nước bọt sáng lấp lánh chảy xuống cằm Lý Quần Thanh, quyến rũ khác lạ.

Ở trên giường, Lý Quần Thanh không thù dai. Văn Tự cong môi cười, càng hôn mạnh hơn, lưỡi cũng giống như dương v*t bên dưới, muốn chịch nát Lý Quần Thanh.

“Đừng mà… anh không muốn… em lừa anh… xấu xa… ưm a!”

Văn Tự thúc đến chỗ sâu nhất, vừa ôm chặt Lý Quần Thanh vừa bắn tinh thoả thích, Lý Quần Thanh run bần bật trong lòng cậu, Văn Tự giơ tay mò xuống nắm dương v*t còn đang rỉ chất lỏng mang mùi khai chảy tí tách của anh, mặc cho chất lỏng đó chảy ướt tay mình, cậu quấn quýt hôn môi Lý Quần Thanh: “Vợ xuất tinh nữ cũng đẹp, ưm… chồng yêu vợ xinh đẹp của chồng quá…”

“Bẩn… bẩn chết mất… Tên khốn nạn này…” Lý Quần Thanh xấu hổ bật khóc, ngoại trừ vợ ra, lại có chuyện mất mặt nữa.

“Không bẩn.” Văn Tự giơ bàn tay bị vợ xinh đẹp của mình chảy ướt, trong ánh nhìn chăm chú của vợ mình, cậu liếm sạch sẽ cực kỳ say mê, sau đó lại vùi vào hõm cổ Lý Quần Thanh mà hôn, dương v*t cắm trong hang động của anh lại rục rịch, “Vợ Thanh Thanh lúc nào cũng thơm phức, chồng thích nhất. Làm lần nữa, ra lần nữa, chồng liếm sạch cho vợ.”