Chim Hồng Hạc Côn Đồ - Trường Tri Oán

Chương 6




Lý Quần Thanh bận rộn công việc xong bèn nhận được tin nhắn của Văn Loan Thần giục anh đến huấn luyện, anh về nhà thay quần áo rồi đi, còn chưa vào đã nhìn thấy Văn Tự hút thuốc lá ở cửa.

Còn lại nửa điếu thuốc chưa hút hết, Văn Tự dụi xuống thùng rác, nhìn Lý Quần Thanh muốn phớt lờ mình, cậu ta nói: “Xin chào.”

“… Muốn nói gì thì nói thẳng.”

Lý Quần Thanh đi thẳng vào trong, Văn Tự đút tay trong túi quần, thong thả bám theo sau anh, nói tiếp: “Tôi đến ba lần một tuần, anh cũng đến ba lần một tuần đi.”

“Tôi có công việc của tôi, không chốt giờ, việc này không đồng ý với cậu được.”

Văn Tự nhìn Lý Quần Thanh xắn tay áo để lộ cánh tay trắng muốt như tuyết, ngơ ngẩn một lúc, sau đó cậu ta ngoái đầu, cởi quần áo, thay quần áo anh mình chuẩn bị cho: “Được thôi, thế anh không đến thì nhắn tin báo cho tôi là được.”

“Tôi với cậu thân lắm à?” Lý Quần Thanh thực sự không muốn làm quen thêm người mới, vòng xã giao của anh bây giờ rất tốt rất thoải mái, Văn Tự ngang ngược chen vào thế này, khiến động thái vòng xã giao của anh bắt đầu dao động. “Cậu đừng làm như đương nhiên thế được không?”

“Anh làm huấn luyện viên cho tôi, từ từ là thân thôi, nếu anh không báo cho tôi, lẽ nào bắt tôi ở đây đợi anh cả nghìn năm à?”

“Hỏi anh cậu, tôi sẽ bảo anh cậu.” Lý Quần Thanh ngước mắt nhìn người đang cúi đầu nhìn mình chằm chằm, “Tôi không muốn nói chuyện với cậu. Được rồi, thay quần áo xong thì đi theo tôi.”

Văn Tự từng tập đấm bốc và Taekwondo, có chút nền tảng, Lý Quần Thanh dạy cậu ta cũng không tốn công, giữa chừng Tưởng Quân gọi đến, nói về chuyện mấy hôm nay không ăn cơm cùng nhau, Lý Quần Thanh liên tục bảo hắn là không sao. Tưởng Quân là thế đấy, cảm thấy có lỗi thì sẽ tự trách mình mãi, toàn ôm lỗi về phần mình.

Lý Quần Thanh còn muốn nói gì đó, điện thoại trên tay anh bị Văn Tự lấy mất, cậu ta chẳng thèm nhìn, bấm luôn nút tắt máy, trước khi Lý Quần Thanh chuẩn bị chất vấn cậu ta, cậu ném điện thoại anh vào lòng anh và nói: “Dạy thì dạy cho tử tế, làm đồng thời nhiều việc là thế nào?”

Phục thật. Lý Quần Thanh bị tên thiếu gia quậy phá vô lý này làm cho nghẹn lời, dây phải một rắc rối to thật rồi. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Sáu giờ chiều, Lý Quần Thanh từ chối yêu cầu muốn tập thêm của Văn Tự, xách túi đi mất. Trước khi đi, anh quay người hỏi người đang đứng ngược ánh sáng, cao hơn anh cả cái đầu: “Nếu tôi không đến sàn đấm bốc với anh cậu, có phải cậu sẽ không bám lấy tôi không?”

Văn Tự nhìn ánh mắt lãnh đạm của Lý Quần Thanh, chẳng ừ hử gì với câu hỏi của anh. Không phải ai cậu ta cũng muốn làm quen. Lúc Lý Quần Thanh giơ tay lên bảo để anh, Văn Tự đứng trong một mảng máu, nhìn thấy một thanh niên phong thái ung dung, khí chất có một không hai. Không ai không thích người ưu tú, huống hồ Lý Quần Thanh lại có một khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo, người lạ chớ lại gần.

Coi như mình xui xẻo thôi. Lý Quần Thanh nghĩ.

Người trong phòng tập về gần hết, Lý Quần Thanh đi mất, Văn Tự cũng định đi theo, Văn Loan Thần kéo cậu ta lại, nhét cây lau nhà vào tay cậu ta: “Muốn đi đâu hả? Mày đừng làm phiền bạn tao nữa, mày không thấy người ta không muốn để ý đến mày à? Văn Tự, mày làm sao thế hả? Lý Quần Thanh tính cách lạnh lùng, không thích qua lại với người khác, sao mày tự dưng đi quấn lấy người ta, không phải tao nói chứ, mày không phải kiểu người mặt nóng dán mông lạnh, mày bị làm sao thế hả?”

“Không phải bạn anh chính là bạn tôi à? Tôi làm quen có gì không được? Anh ấy đánh nhau giỏi thế, tôi muốn học anh ấy.”

Văn Loan Thần kiên nhẫn giảng giải: “Người ta không muốn kết bạn với mày, không nhìn ra à? Cậu ta bận lắm, mày đừng làm phiền cậu ta. Bố mẹ mày gọi cho tao mấy lần liền hỏi sao mày không đi học, mày vừa từ nước ngoài về, cho mày thích nghi hai tuần rồi, cũng hòm hòm rồi, mau đi học cho tao, bài tập năm ba gắt, mày đừng mải chơi nữa, mau lên, xong rồi cút về trường đi học!”

Viện nghiên cứu lại ra nhiệm vụ, bảo Lý Quần Thanh đi Australia điều tra gấu túi. Chưa đầy một tháng từ lần trước Lý Quần Thanh đi châu Phi về, viện nghiên cứu nhận thấy anh tuổi trẻ dồi dào sức lực, cho anh hết các công việc bôn ba bên ngoài. Có điều cũng hợp ý anh, tránh xa Văn Tự.

Kể từ khi dạy Văn Tự tán thủ, ánh mắt của cậu ta dính trên người anh càng lúc càng ngang ngược không kiêng dè, Lý Quần Thanh không hiểu thứ trong ánh mắt đó, bảo nham hiểm cũng không phải, bảo khen ngợi cũng không phải, hình như tò mò hơn. Có điều thật sự tiếp xúc, Văn Tự cũng nói ít hơn, lúc học rất nghiêm túc, Lý Quần Thanh cũng không còn chán ghét cậu ta thế nữa.

Lúc rời khỏi phòng tập, Lý Quần Thanh bảo thẳng với Văn Tự rằng mình phải đi công tác vài hôm, chưa biết khi nào về. Lý Quần Thanh chủ động bắt chuyện với Văn Tự thế này, việc này khiến cậu ta có phần giật mình, Văn Tự phát hiện ra anh không còn bài xích mình thế nữa, tự nhiên cũng trở nên khách sáo, bảo biết rồi.

Tưởng Quân không ở nhà, đến tận khi Lý Quần Thanh thu dọn đồ xong mà hắn vẫn chưa về. Lý Quần Thanh đã quen, anh nhắn một tin cho Tưởng Quân rồi đi, một mình lên máy bay, một mình đến một đất nước xa lạ, một mình hoàn thành nghiên cứu khoa học.

Rạng sáng Tưởng Quân trả lời tin nhắn của anh, bảo anh chú ý an toàn. Lý Quần Thanh đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại, anh hy vọng Tưởng Quân hỏi han thêm, hỏi khi nào em về, nhưng sự thật là hắn chưa bao giờ hỏi gì thêm, hắn bận đến mức chẳng có thời gian gõ thêm lấy một chữ.

Sau khi trò chuyện với người đón tiếp bản địa, Lý Quần Thanh bắt đầu cuộc nghiên cứu điều tra kéo dài mười ngày của mình. Mười ngày này Tưởng Quân không gọi cho anh lấy một cú điện thoại, Văn Tự cứ hỏi mãi các câu hỏi về tán thủ, ngày thứ chín Văn Tự gọi tới hỏi khi nào anh về, Lý Quần Thanh bỗng rất tức giận, anh giận Tưởng Quân, bao nhiêu ngày không liên lạc với mình, người anh vừa quen biết và Văn Loan Thần tốt xấu gì cũng hỏi vài câu, bố mẹ cũng hỏi vài câu, chỉ có mình hắn im bặt.

“Không biết.”

Lý Quần Thanh lạnh lùng nói một câu với Văn Tự rồi cúp máy, anh nhìn gấu túi đờ đẫn ăn lá cây bạch đàn cách lớp khẩu trang, xem nó ăn hết rồi đờ đẫn vô bờ bến, anh bình tĩnh trở lại, nhắn tin cho Văn Tự – Ngày mai.

Lúc nhìn thấy Văn Tự ở cổng đón, Lý Quần Thanh hơi ngạc nhiên. Bên cạnh Văn Tự còn có cô gái lúc trước ngồi đằng sau xe phân khối lớn của cậu ta, đang vịn tay Văn Tự, mắt cười long lanh nhìn cậu ta.

Lý Quần Thanh muốn giả vờ không quen biết, đi thẳng, nhưng Văn Tự nhanh chóng lên tiếng gọi anh: “Hôm nay tôi không có tiết, tiện thể đến đón anh, đi thôi.”

Cô gái bên cạnh cậu ta cũng tiếp lời: “Đi thôi, hôm nay A Tự cố ý lái cục cưng của anh ấy đến, anh ấy tốt với anh thật đấy.”

“Làm phiền rồi.” Lý Quần Thanh cũng không thoái thác nữa, đi theo họ.

Cô gái này tên là Tống Văn Nhân, là bạn gái của Văn Tự đã được hai năm. Văn Tự tính nết xấu, Tống Văn Nhân chịu được, bị Văn Tự mắng bật khóc cũng sẽ làm nũng với cậu ta, trò này có hiệu quả với Văn Tự.

Lý Quần Thanh đang nghỉ ngơi ở ghế sau, Tống Văn Nhân bỗng ngoái đầu, quan sát một vòng Lý Quần Thanh, nói: “Anh là chuyên gia Lý Quần Thanh phải không? Giờ tôi mới nhận ra đấy! Có phải tuần sau anh sẽ đến trường bọn tôi diễn thuyết không?”

“Phải.” Lý Quần Thanh đáp.

“Chào đàn anh!” Tống Văn Nhân chìa tay ra, muốn bắt tay với Lý Quần Thanh.

Lý Quần Thanh do dự một lát, anh chìa tay ra, còn chưa nắm lấy, Văn Tự đã lên tiếng.

“Thế đủ rồi.”

Tống Văn Nhân hậm hực rụt tay về, trìu mến nhìn Văn Tự đang lái xe. Lý Quần Thanh thở dài, anh thật sự rất sợ những thanh niên tự cho là thân quen này. Ngồi lên xe cũng là một sai lầm.

Lý Quần Thanh vốn định bảo Văn Tự đưa đến một bến xe gần nhà mình là được, nhưng Văn Tự bướng bỉnh đòi đưa đến tận tòa nhà, anh không giỏi tranh cãi với người khác, đành thỏa hiệp.

Cầm đồ xuống xe, Lý Quần Thanh liếc nhìn Văn Tự, nói: “Cảm ơn cậu.” Có phải câu sau còn phải bảo người ta lên nhà ngồi chơi không? Nhưng anh thật sự không muốn gần gũi với Văn Tự đến thế. Lý Quần Thanh bắt đầu đắn đo.

“Anh đừng quên ngày mai đến phòng tập là được.” Văn Tự xua tay với Lý Quần Thanh, quay đầu xe lái ra ngoài.

Vừa ra khỏi khu dân cư không xa, Văn Tự nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đen bên lề đường hơi quen mắt, lại gần cậu ta mới nhận ra, là Từ Lai.

Cô ta đang trò chuyện với một người đàn ông dịu dàng nho nhã, Văn Tự đậu xe bên đường, chào hỏi Từ Lai: “Chị Từ Lai.”

Từ Lai quay người, nhìn thấy Văn Tự cứ như nhìn thấy cứu tinh, cô ta nói thêm vài câu với người đàn ông kia, sau đó khom lưng bảo Văn Tự: “Xe chị vừa bị người khác tông ở đây, xe được đưa đi sửa rồi, chị đang nghĩ phải về kiểu gì, tình cờ gặp được em, đi thôi.”

Văn Tự gật đầu, Tống Văn Nhân cũng gọi chị theo.

“Tưởng Quân,” Từ Lai thò người ra khỏi cửa sổ xe, cười nói, “Lần sau mời tôi đến nhà anh ngồi chơi đi.”