Tưởng Quân thật sự bỏ rất nhiều công sức, chuẩn bị một bàn thức ăn lớn. Lúc hai người họ vừa đến với nhau, chẳng ai biết nấu nướng, cứ đi ăn ngoài cũng không ổn, Tưởng Quân xung phong tình nguyện bảo sẽ học, học một hai năm, tài nấu nướng tăng vọt. Năm vừa tốt nghiệp bận túi bụi, mặc kệ mệt cỡ nào, buổi tối hắn cũng phải nấu cơm cho Lý Quần Thanh ăn, sau đó dần dà chỉ có thể tranh thủ nấu, có điều việc này cũng khiến Lý Quần Thanh đủ vui vẻ rồi.
Ăn cơm xong, hai người rúc trên ghế sofa mỉa mai về tình hình gần đây, dù những câu này đã nói hàng nghìn lần trong điện thoại, nhưng gặp mặt vẫn muốn nói. Nghe được quá tình Lý Quần Thanh cứu Văn Tự hôm nay, Trình Quân lo lắng vô cùng, khăng khăng đòi xem trên người Lý Quần Thanh có bị thương hay không. Bị thương thì có, thằng nhóc đó bị đánh ra thế mà vẫn mạnh kinh khủng, trên eo và vai Lý Quần Thanh toàn là vết bầm tím, Tưởng Quân vừa bôi thuốc cho anh vừa bảo anh lần sau đừng nhúng tay vào chuyện người khác nữa.
“Nếu không phải Văn Loan Thần nhờ em giúp đỡ, sao em lại đi nhúng vào chuyện không liên quan đến mình được? Em thích sạch sẽ nhất, chỉ ước rắc rối tránh em càng xa càng tốt.”
“Lần sau anh ta nhờ em, em cũng đừng giúp nữa,” Tưởng Quân kéo áo xuống giúp Lý Quần Thanh, ôm người trong lòng nói, “Chú của Văn Loan Thần, chính là bố của thằng nhóc hôm nay em giúp, là chủ tịch tập đoàn Văn Viễn, lợi hại lắm, làm ăn cả đường ngầm và chính đáng. Họ không sạch sẽ, đừng dính nhiều đến họ.”
Lý Quần Thanh xoa cằm Tưởng Quân hỏi: “Anh nghe nói từ đâu? Sao hiểu rõ thế?”
“Buộc phải kiếm ăn, những điều này đều phải biết, kẻo đi nhầm đường, mất miếng cơm.”
“Ồ, em không quan tâm mấy cái này, sau này em sẽ cẩn thận. Có điều cây ngay chẳng sợ chết đứng, sợ họ làm gì?”
Tưởng Quân lắc đầu, nhìn bạn trai mình chẳng lo lắng gì, thở dài nói: “Xã hội này, chung quy là tàn nhẫn, người tốt có thể biến thành người xấu, người xấu cũng có thể biến thành người tốt, nhưng tiêu chuẩn đánh giá thì không chỉ là pháp luật. Không nói nữa không nói nữa, đi nghỉ sớm thôi, không phải sáng mai vẫn phải đi làm đấy à?”
Buổi sáng Lý Quần Thanh rất khó dậy sớm, công ty của Tưởng Quân kiểm tra chuyên cần rất gắt, hai người họ mãi mãi không thể đi cùng một lúc, Tưởng Quân nấu bữa sáng xong đặt trên bàn, lúc Lý Quần Thanh dậy ăn là vừa nguội.
Ăn bữa sáng tình yêu của bạn trai xong, Lý Quần Thanh cũng tỉnh táo. Tâm trạng thoải mái ra ngoài, lái chiếc xe mình thích nhất đi. Lúc đợi đèn đỏ, một chiếc xe máy phân khối lớn màu đen đỗ cạnh xe anh, Lý Quần Thanh chỉ vô tình liếc nhìn ra ngoài, người đàn ông đang đội mũ bảo hiềm kia lại gần nhìn anh, nói: “Là anh.”
“Cậu là?” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Văn Tự cởi mũ bảo hiểm, vết thương trên mặt dán đầy băng gạc, việc này chẳng ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú của cậu ta chút nào, ngược lại còn khiến cậu ta nom rất ngầu. Thiếu niên bất lương gì đó, đặt trong phim truyền hình chắc chắn rất nhiều người đều thích kiểu như Văn Tự, vừa xấu xa vừa hoang dã, bùng nổ hormone.
Có điều Lý Quần Thanh không thích, anh sợ loại trai ngông không màng đến hậu quả này, sẽ phá hỏng rất nhiều kế hoạch của anh.
“…” Lý Quần Thanh không muốn nói gì nữa, anh không muốn chào hỏi người này, trẻ con ấu trĩ, tránh xa được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu.
“Đây là ai thế A Tự?” Cô gái ngồi đằng sau Văn Tự ngả người nép vào lưng cậu ta, “Bạn anh à? Nhìn đẹp quá.”
“Không phải.”
Hai người đồng thanh trả lời. Lý Quần Thanh thấy Văn Tự vẫn nhìn chằm chằm anh từ trên xuống như thế, anh rời mắt, nói, “Đèn xanh rồi.” Dứt lời anh bèn đóng cửa sổ ngay, liếc nhìn ra ngoài lần nữa, người đó đã đội mũ bảo hiểm, không nhìn anh nữa.
“Ai mà bất lịch sự thế? Khen anh ta cũng không cảm ơn.”
“Chẳng là ai cả, người ta bất lịch sự chỗ nào, nói ít thôi.” Văn Tự lại liếc nhìn xe của Lý Quần Thanh, giơ tay kéo tay cô gái lên bụng nói, “Ôm chặt vào.”
Đèn xanh vừa sáng, Lý Quần Thanh còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe phân khối lớn bên cạnh đã lao vút đi như bay, Lý Quần Thanh sững sờ nhìn cái xe đó biến mất trong tầm mắt, sau đó anh khởi động ô tô, đi về phía viện nghiên cứu.
Lần này đi châu Phi, anh lại bổ sung thêm thiếu sót trong ghi chép của một số tài liệu, hôm nay phải đi báo cáo thành quả.
Rất nhiều lúc Lý Quần Thanh không muốn nói chuyện, anh thích yên tĩnh, thích giao tiếp với mọi sinh vật ngoại trừ con người. Giống như anh thích ngồi cạnh đầm nước, lắng nghe tiếng gió tiếng nước, chờ chim hồng hạc, dưới bóng cây xanh đan xen ánh sáng và bóng râm, phác hoạ tỉ mỉ tư thế đường nét của chim hồng hạc.
Con người quá phức tạp, càng lớn càng nhìn thấy rõ, càng ngày càng lý trí, dần dà anh thích thu hẹp phạm vi xã giao, sống bằng cách mình thoải mái nhất.
Báo cáo của anh rất đặc sắc, Lý Quần Thanh tuổi trẻ tài cao, cung cấp nhiều nghiên cứu luận văn về động vật cho đất nước, bên dưới không còn ghế trống, chỉ có lúc nói về động vật anh mới khiến người ta cảm thấy chắc chắn anh có thể ăn nói đĩnh đạc, nhưng thực tế thì, bước xuống khỏi bục, anh và người khác mãi mãi là hai vòng tròn không giao nhau. Rất đông người là tiền bối trung niên, thậm chí đầu tóc bạc phơ, ngoại trừ chào hỏi lịch sự, thảo luận về học thuật với họ, anh cơ bản là người dưng nước lã.
Viện nghiên cứu nằm cạnh đại học danh tiếng đứng nhất nhì trong nước, thi thoảng Lý Quần Thanh lại được mời đến diễn thuyết, anh là cử nhân xuất sắc của khoá họ, là học trò ưu tú mà nhà trường luôn lấy làm tự hào.
Báo cáo kết thúc, Lý Quần Thanh mua thức ăn mà Tưởng Quân thích, lái xe chạy tới công ty hắn. Vừa đến hầm gửi xe, một chùm sáng mạnh xông thẳng tới phía anh, Lý Quần Thanh nhắm mắt, giơ tay che ánh sáng, lúc mở mắt ra, Văn Tự đứng trước mặt anh.
Không thể nói đây vẫn là tình cờ được nữa.
Sắc mặt Lý Quần Thanh hơi cáu: “Cậu muốn làm gì?”
Văn Tự cởi mũ bảo hiểm, dựa trên xe phân khối lớn, quan sát Lý Quần Thanh thật kỹ lưỡng, nói: “Khuyên xích của tôi biến mất rồi.”
“…”
“Sau khi đánh nhau với anh xong, thì biến mất.”
“Thế liên quan gì đến tôi?”
Văn Tự bước một bước về phía trước, chạm vào ô tô của Lý Quần Thanh: “Cho anh hai lựa chọn, một, đến sàn đấm bốc tìm với tôi, hai, mua một cái y hệt đền cho tôi.”
Logic này đúng là logic của bọn ăn cướp, Lý Quần Thanh không nghĩ khuyên xích đáng bao nhiêu tiền, chỉ cho rằng kẻ này vô lại tột cùng, không đánh lại bèn tìm cách khác quấn lấy anh, rất phiền phức.
Anh không để ý đến Văn Tự, xách thức ăn đi vòng qua đằng sau xe, không lên thì thức ăn sẽ nguội mất.
“Này!” Văn Tự nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Lý Quần Thanh, nói, “Còn một lựa chọn nữa anh có muốn không?”
Lý Quần Thanh dừng bước, muốn nghe xem cậu ta còn đưa ra được yêu cầu vô lý nào nữa.
Văn Tự trèo lên xe phân khối lớn, đi tới trước mặt Lý Quần Thanh, hoa hồng màu hồng phấn cài trên xe rơi xuống cạnh chân anh, Văn Tự giẫm một phát lên, cậu ta nhìn vào mắt Lý Quần Thanh: “Dạy tôi tán thủ.”
“Anh cậu chính là huấn luyện viên.”
“Tôi muốn anh dạy tôi,” Văn Tự nhìn cặp mắt lạnh băng của Lý Quần Thanh, cười khẽ, “Tôi thích người đánh bại tôi làm huấn luyện viên của tôi, thế nào? Anh sợ tôi à?”
Lý Quần Thanh nhìn đoá hồng đó bị nghiền nát, anh đáp: “Tôi không thích chơi với thiếu nhi.”
“Đều là người trưởng thành, giả vờ cái gì?” Văn Tự không kiềm chế được nóng nảy, “Tôi thừa thời gian bám riết lấy anh, hôm nay anh không nhận lời, ngày mai tôi vẫn sẽ tới. Tôi bận rồi, mai gặp lại.”
Lúc này Lý Quần Thanh vô cùng hối hận mình chõ mũi vào chuyện người khác, dây phải một gã khó đối phó thế này. Anh nhặt hoa hồng dưới đất lên ném vào thùng rác, rồi đi về phía cửa thang máy.
Gọi điện thoại cho Tưởng Quân mà hắn không bắt máy, vừa đến cửa văn phòng hắn, Tưởng Quân gửi tin nhắn cho anh, bảo mẹ hắn tới, hôm nay không ăn cơm cùng nhau được.
Mặc dù họ đã yêu nhau bốn năm trời, nhưng Tưởng Quân chưa kể cho bố mẹ, hắn sợ họ không chấp nhận được, nóng nảy thành ra bệnh. Lý Quần Thanh hiểu được, suy cho cùng thì thời đại phát triển cỡ nào, người không chấp nhận được vẫn sẽ không chấp nhận được. Chỉ cần Tưởng Quân yêu anh, anh thế nào cũng được.
Trong dạ dày Lý Quần Thanh rỗng tuếch, anh sờ thức ăn, sắp nguội ngắt rồi. Anh trả lời tin nhắn của Tưởng Quân, xách thức ăn trở về, ăn cơm trong ô tô, điện thoại lại đổ chuông, Lý Quần Thanh cầm lên liếc nhìn, là Văn Tự gửi lời mời kết bạn.
Lý Quần Thanh tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, anh chấp nhận lời mời kết bạn của Văn Tự, gửi một tin nhắn cho cậu ta – tôi nhận lời cậu, cậu không quậy phá nữa được không?
Còn chưa đặt điện thoại xuống, Văn Tự đã trả lời ngay – Đương nhiên.
Lý Quần Thanh không trả lời cậu ta, Văn Tự mở ảnh đại diện của anh, là một bức tranh màu nước chim hồng hạc, chữ ký của Lý Quần Thanh bên dưới rất đoan trang, rất đẹp.
“Chim hồng hạc… đẹp quá.” Văn Tự lưu ảnh đại diện của Lý Quần Thanh, ngắm nghía một lúc, rồi cài nó làm hình nền, so với phong cách đen tối nhất quán của cậu ta thì nghệ thuật khác lạ.
Đặt điện thoại về chỗ cũ, cậu ta vuốt mái tóc ướt ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi trong bồn tắm. Ánh sáng màu vàng rọi vào qua cửa sổ, khiến nửa người trên săn chắc của cậu nhuốm phần gợi cảm khác thường, cậu lại mở mắt ra, ánh nắng chói chang bị chắn bên ngoài mắt cậu, khiến con ngươi mắt đen láy sâu không thấy đáy, làm người ta không đoán được suy nghĩ của cậu ta.
Cậu ta lại cầm điện thoại lên, phớt lờ mười mấy tin nhắn bạn gái gửi, mở khung trò chuyện với Lý Quần Thanh, lại nhắn tin cho anh – Anh là chuyên gia ngắm chim à?
Văn Loan Thần đã giải thích với cậu ta, người ta là chuyên gia bảo vệ động vật, nhưng cậu ta cứ muốn xem Lý Quần Thanh sẽ phản ứng ra sao.
Bốn tiếng sau, Văn Tự đang chơi điện tử đến thời khắc mấu chốt, Lý Quần Thanh trả lời tin nhắn, cậu ta cài bảo mật riêng tư, không mở thì không đọc được anh nhắn gì, trong thế bí cậu ta vô tình giết đồng đội, bên đó chửi tục không ngừng, Văn Tự bực dọc offline luôn, mở tin nhắn ra đọc, Lý Quần Thanh trả lời – Có thể tìm tôi trên Baidu, cảm ơn.