Khi Văn Tự hoàn toàn bình tĩnh trở lại, Lý Quần Thanh bảo Lâm Tú Á đi mời bác sĩ đến khám vết thương cho Văn Tự, rồi bảo cô giúp việc mang một chậu nước vào phòng.
Lâm Tú Á đưa chìa khoá cho Lý Quần Thanh, bảo anh cởi còng tay của Văn Tự. Bà đứng ở cửa, liếc nhìn Văn Tự từ xa, cậu vẫn luôn nhìn Lý Quần Thanh chăm chú, bất động, như sợ Lý Quần Thanh sẽ biến mất trước mặt mình bất cứ lúc nào. Bước chân đi vào của bà dừng lại, kéo Văn Hân Minh lùi ra, đóng cửa.
Lý Quần Thanh đặt chậu lên tủ để đồ bên cạnh, cởi còng tay của cậu: “Cậu tự lau máu đi.”
Văn Tự tỏ vẻ khó xử: “Hai tay… đều đau lắm, không lau nổi.”
“…” Lý Quần Thanh liếc nhìn tay Văn Tự giơ trước ngực, đúng là thảm không nỡ nhìn, nếu để cậu ta giày vò thêm, chắc sẽ là hoạ vô đơn chí, anh khom lưng vắt khăn, nói, “Cậu làm thế đáng không?”
“Không đáng.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Chữ đáng trong miệng Văn Tự trôi tuột về bụng, việc này có gì mà không đáng? Đổi được việc Lý Quần Thanh kề cận mấy ngày nay, chỗ nào không đáng. Nhưng giờ cậu biết Lý Quần Thanh muốn nghe thấy câu này, cậu sẽ không nói năng hành động tuỳ theo ý mình nữa.
Cậu nhận khăn mặt trong tay Lý Quần Thanh, nước nóng chảy trên miệng vết thương, đau đớn cay xè, cậu hít một hơi khí lạnh, đứng dậy lau cần cổ của Lý Quần Thanh bị cậu làm bẩn, “Lần sau đừng lại gần tôi nữa. Có điều tôi sẽ cố gắng kiểm soát không có lần sau nữa, tôi không muốn tiếp tục như thế này.”
“Được rồi.” Lý Quần Thanh lấy mất khăn mặt, “Rửa vết thương của cậu đi đã.”
“Thế anh giúp tôi được không?” Văn Tự háo hức ra mặt nhìn Lý Quần Thanh, chỉ còn thiếu điều vẫy đuôi.
Lý Quần Thanh không đáp, đè cậu xuống giường, anh cũng ngồi xuống bên cạnh, cầm một tay của Văn Tự, thong thả lau những vết máu đáng sợ đó.
Không nói chỉ làm cũng rất tốt. Văn Tự nghĩ. Hình như thế này có thể trở nên trưởng thành hơn một chút.
Văn Tự toàn không kìm được lòng lại gần Lý Quần Thanh, bất kể tình huống, bất kể thời gian, như thể lại gần anh mới sống được.
Lý Quần Thanh nhìn gương mặt Văn Tự gần ngay gang tấc, khuôn mặt tuấn tú đó tiều tuỵ hơn hẳn, trên mặt chẳng có màu máu, đáng thương tột cùng. Lúc Văn Tự sắp hôn môi anh, anh gọi cậu: “Văn Tự.”
Văn Tự dừng lại, sau đó ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn để Lý Quần Thanh lau.
Bác sĩ đến bôi thuốc và khâu vết thương cho cậu, tay Văn Tự bị gây tê cục bộ, bác sĩ băng bó cho cậu xong, thuốc tê trên tay còn chưa tan hết, tay thõng bên người mềm oặt.
Vật lộn xong đã khuya lắm rồi, Lý Quần Thanh rửa ráy xong định đi ngủ, Văn Tự muốn đi vệ sinh, nhưng không muốn làm phiền Lý Quần Thanh, nằm trên giường không nhịn được nữa, cậu vất vả trượt xuống giường, quanh quẩn không ngừng ở cửa nhà vệ sinh, vào cũng không đi được. Nhưng cậu thật sự sắp nhịn đến nổ tung rồi.
“Không ngủ đi, làm gì đấy?” Lý Quần Thanh bị âm thanh đi lại không ngừng của Văn Tự quấy rầy không ngủ được, anh ngồi dậy nhìn người trong bóng tối, hỏi.
Văn Tự muốn chỉ vào nhà vệ sinh, nhưng vô ích, cậu đá chân vào cửa nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Lý Quần Thanh ngồi một lúc, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Văn Tự, mở cửa nhà vệ sinh, gọi Văn Tự vào, nói: “Đứng ở đây, tôi giúp cậu.”
Lúc này Văn Tự xấu hổ, cậu đứng im tại chỗ nghiến răng nói: “Tôi không đi được.”
“…” Lý Quần Thanh cũng không vòng vo với cậu ta, nói, “Được, về giường ngủ đi.”
Văn Tự bấm bụng nói, “Ấy ấy ấy, tôi đứng xong rồi, anh cởi giúp tôi đi.”
Lý Quần Thanh cởi quần đỡ cậu ta mà không đổi sắc mặt, Văn Tự chỉ cầu mong kết thúc nhanh, nhưng nín lâu quá, mặt cậu ta đỏ ửng hết tầng này đến tầng khác. Ngoài mặt Lý Quần Thanh bình tĩnh, trong lòng cũng thúc giục cậu ta mau lên, xấu hổ quá đi.
Như đã qua cả một thế kỷ, Lý Quần Thanh nghe thấy Văn Tự bảo xong rồi, anh lập tức kéo quần Văn Tự lên, quay người đi tới bồn rửa tay, rửa xong bèn về giường.
Văn Tự đi từ từ về giường, ngồi trong bóng tối nhìn chằm chằm vào bóng Lý Quần Thanh trên giường hồi lâu, tay cậu cũng đã có cảm giác, đau đớn cũng ập tới theo, cậu đau đến nỗi huyệt thái dương cũng nhảy giần giật, quả thật không nhịn nổi nữa, lặng lẽ đi tới chỗ Lý Quần Thanh, vòng sang bên kia giường, lại gần anh một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, Lý Quần Thanh ngủ say đến thế, cuối cùng cậu cũng có thể hôn anh.
“Đau quá…” Văn Tự vừa hôn vừa cọ môi Lý Quần Thanh, cậu chỉ định hôn một lần, nhưng cậu đau quá, không tài nào từ chối được liều thuốc ngọt ngào chữa lành cho mình, lại hôn tiếp trong nỗi thấp thỏm không yên, “Lần cuối cùng, hôn thêm lần cuối cùng.”