Cuối cùng đoá hồng đó chưa đợi được Lý Quần Thanh chìa tay ra nhận thì đã rơi xuống đất, Văn Tự không đứng vững, quỳ trước mặt Lý Quần Thanh. Anh vươn tay nửa chừng thì rụt về, giả vờ chưa xảy ra gì hết.
Lý Quần Thanh đứng dậy định đỡ cậu ta, Văn Tự nhìn bàn tay mà mình muốn nắm lấy vô số lần ấy, cậu ta chỉ quỳ thẳng người, xin lỗi Lý Quần Thanh: “Chuyện lần trước, xin lỗi anh.”
Lý Quần Thanh kiên nhẫn nói với cậu ta: “Nếu mọi lời xin lỗi đều có thể xoa dịu tổn thương mà nạn nhân phải chịu, thế thì lời xin lỗi mới đáng giá. Nhưng cậu nói xin lỗi bao nhiêu lần, tôi cũng không thể tha thứ cho cậu được. Văn Tự, chờ cậu khỏi, rồi vào tù kiểm điểm, sau này đừng làm tổn thương người tiếp theo cậu yêu nữa.”
“Không có người tiếp theo,” chân Văn Tự đau kinh khủng, giọng cậu run rẩy, “Anh là người duy nhất của tôi, cũng là người cuối cùng.”
“Đứng dậy đi.” Lý Quần Thanh lấy máy tính từ trong va li ra, quay người xử lý công việc, “Về giường nghỉ ngơi, có gì không ổn thì phải bảo tôi.”
“Tôi có thể…” Văn Tự từ từ đứng dậy, lại chìa tay ra, hỏi, “Có thể chạm vào anh được không?”
“Không được,” Lý Quần Thanh kéo ghế lùi lại, “Sau này cũng không được nữa.”
Văn Tự không về giường, cậu dựa vào tường, nhìn Lý Quần Thanh làm việc bên cạnh mình. Không được chạm vào thì không được chạm vào, chỉ cần Lý Quần Thanh không cáu là được.
Lâm Tú Á vốn sắp xếp phòng khác cho Lý Quần Thanh, nhưng sợ Văn Tự tái phát giữa đêm, bà vẫn mua một chiếc giường mới đặt vào phòng Văn Tự, bà hy vọng Lý Quần Thanh có thể giúp Văn Tự không kích động thế nữa, chỉ cần Lý Quần Thanh ở đây, chắc chắn Văn Tự sẽ dễ chịu hơn.
Một ngày hai ngày, cho tới tận khi hầu toà, Văn Tự vẫn không tái phát. Lý Quần Thanh cứ như liều thuốc xoa dịu Văn Tự, dường như bệnh gì đau gì cũng có tác dụng. Nhưng Văn Tự thế này, cơ bản là không thể ra toà được. Lý Quần Thanh đề nghị hoãn phiên toà, toà án chấp thuận.
Thi thoảng Lý Quần Thanh cũng ra ngoài, nhưng phần lớn thời gian là viết luận văn, tìm tài liệu trong phòng Văn Tự, chuẩn bị cho việc đến Cát Xuân giao lưu học tập.
Dường như Văn Tự đã ngoan hơn hẳn, cậu biết Lý Quần Thanh đang bận, lúc thì cậu ở bên chân Lý Quần Thanh, lúc thì nằm trên giường gõ gì đó.
Quả thật cậu ta yên tĩnh quá, Lý Quần Thanh tạm gác chuyện đang làm dở, thong thả đi tới cạnh giường Văn Tự, Văn Tự đang học trực tuyến, đọc rất nhập tâm, ngay cả Lý Quần Thanh lại gần cậu mà cậu cũng không có phản ứng.
“Đọc cái này làm gì?”
Văn Tự không ngờ Lý Quần Thanh lại chủ động bắt chuyện với mình, cậu ta lăn lông lốc ngồi dậy, gỡ một bên tai nghe ra nói: “Tôi muốn thi lên nghiên cứu sinh, thi chuyên ngành bảo vệ động vật hoang dã của anh, rồi làm việc cùng anh.”
Lý Quần Thanh nghe cậu ta nói, anh ngập ngừng, cuối cùng không nói chuyện với cậu ta nữa, quay người đi về chỗ mình.
“À tôi quên mất,” Văn Tự nhìn bóng lưng Lý Quần Thanh, cười gượng, “Tôi còn phải đi tù mà. Tôi tìm rồi, ít nhất đều phải ba đến năm năm, giờ học cũng vô ích.”
“…”
Lý Quần Thanh không biết nên trả lời cậu ta ra sao. Văn Tự đang ở lứa tuổi tươi đẹp, nếu không phải vì những chuyện này, theo hoàn cảnh gia đình của cậu ta, sao tương lai không sáng sủa cho được. Nhưng họ đã gặp nhau, Văn Tự đã phá huỷ anh, anh cũng phá huỷ Văn Tự, giữa bọn họ, quả thật chẳng có lấy một chuyện vui vẻ đáng để nhớ lại.
“Tôi hỏi cậu,” Lý Quần Thanh chống đầu, cúi xuống vẽ lung tung trên giấy, đầu óc cứ để đâu đâu, “Cậu cho rằng tôi là gì trong cuộc đời cậu?”
Văn Tự đã ngẫm nghĩ câu hỏi này rất lâu, cuối cùng nghĩ xong đáp án, Lý Quần Thanh đã tập trung làm việc mất rồi. Thế cũng tốt, thế thì cậu có thể ngắm anh đăm đăm mà không cần kiêng dè gì, cũng không ảnh hưởng đến anh.
“Là lửa.”
Văn Tự ngắm mê mẩn, tình cảm thích không giấu giếm nổi trong lời nói khiến Lý Quần Thanh cách Văn Tự xa đến thế cũng cảm nhận được giọng nói nồng nhiệt quá mức ấy.
Mặc dù Lý Quần Thanh chưa bao giờ khiến cậu cảm thấy ấm áp, nhưng Lý Quần Thanh cũng giống như lửa, thiêu đốt tạo ra một cái lỗ lớn trong cuộc đời hiu quạnh tựa mùa đông lạnh giá của cậu, ngọn lửa xinh đẹp mặc ý nhảy nhót, cậu đứng trong mùa đông giá rét mà cũng tim đập loạn xạ, mạch máu sục sôi.
Anh đẹp đến thế, thu hút ánh nhìn đến thế, vậy nên dù Văn Tự phải mạo hiểm bị lửa đốt bỏng, cậu cũng phải chạm vào anh.
Lý Quần Thanh không thể hiểu được cậu ta, cuối cùng chỉ còn lại một mình Văn Tự với tình yêu đầy ắp va đập khắp nơi, tiếng tim đập khiến cậu không thể không giơ tay vỗ về lồng ngực, bắt nó đừng mất mặt thế nữa.
Một ngọn lửa xuất hiện rõ ràng trên giấy, Lý Quần Thanh bỗng hoàn hồn, anh cầm bút bôi kín ngọn lửa nhe nanh múa vuốt đó, viết chữ ác ma trên giấy.
Văn Tự chính là ác ma đáng sợ trong cuộc đời anh.
Chuyến bay đưa Lý Quần Thanh đi Cát Xuân là chuyến lúc bốn giờ sáng, nửa đêm khi Văn Tự đang ngủ say, anh đã đi rồi. Thành phố Cát Xuân nhiều núi, hết con đường này đến con đường khác vòng quanh núi, người không say xe như Lý Quần Thanh mà cũng say không chịu được.
Giao lưu học tập kết thúc, lại phải ngồi chiếc xe đó mới trở về sân bay được, Lý Quần Thanh mua thuốc say xe uống, ngủ ngật ngưỡng hai tiếng đồng hồ, đến sân bay rút điện thoại ra xem, lại có thêm rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Có của mẹ Văn Tự, còn có cả bố cậu ta gọi tới.
Khả năng cao là Văn Tự xảy ra chuyện rồi. Lòng Lý Quần Thanh đánh thịch, bước chân cũng nhanh hẳn lên, anh gọi về bảo họ rằng anh đang trên đường về. Anh có thể nghe thấy tiếng xích va xuống sàn đáng sợ ở đầu bên kia, giờ Văn Tự ra sao, anh cũng không dám nghĩ đến.
Quay về nhà Văn Tự, trời đã tối. Nhưng Văn Tự vẫn chưa dừng, theo Lâm Tú Á đoán, chắc là vì lúc đi Lý Quần Thanh không bảo Văn Tự, cậu tỉnh dậy phát hiện bèn buồn bực không vui mãi, trước kia mãi không phát tác không phải chưa từng phát tác, mà là Văn Tự gồng mình vượt qua, cậu không muốn Lý Quần Thanh nhìn thấy mình xấu xí như thế, lần này cảm xúc kích động khiến cậu ta càng buồn bực hơn, vậy nên mới đáng sợ như thế.
Bố Văn Tự bảo Lý Quần Thanh vào đừng lại gần cậu, cứ thử gọi tên cậu giúp cậu tỉnh táo lại đã, Lý Quần Thanh chịu nhận lời quay về giúp thằng con út bất cần đời của ông, ông đã biết ơn lắm rồi, ông rất sợ Văn Tự gây tổn thương lần thứ hai với Lý Quần Thanh.
Sau khi đáp lời, Lý Quần Thanh bèn vào phòng, bố mẹ cậu ta muốn vào theo, Lý Quần Thanh bảo không cần. Anh đóng cửa, bàn tay cầm tay nắm cửa mãi không dám hạ xuống.
Người đang quỳ dưới đất ngẩng đầu lên, cậu không được tỉnh táo, mắt đỏ rực như bùng cháy, rõ ràng trên mặt đầy mồ hôi li ti, nhưng cậu lại lạnh đến run rẩy, gân xanh trên cánh tay giăng đầy.
“Thanh Thanh…” Lý Quần Thanh nghe thấy Văn Tự gọi mình như thế.
“Anh lại đây.”
Lý Quần Thanh thả tay xuống, dựa vào cửa khuyên cậu ta: “Tôi ở ngay đây, cậu bình tĩnh đi đã, được không?”
“Anh lại đây…! Anh đứng ở đó là định đi đúng không? Anh vẫn muốn đi, muốn rời khỏi tôi đúng không? Lý Quần Thanh… anh lại đây, lại đây!”
Văn Tự đứng dậy, loạng choạng bò dậy đi về phía Lý Quần Thanh, dây xích kéo cậu ta, kiểu gì cũng không nhúc nhích được, tay cậu ta cũng bị trói, cậu quay sang tường, đập mạnh, đập bàn tay mang còng đến mức máu thịt be bét.
“Tại sao phải xích tôi? Xích tôi thì làm sao tôi ôm anh được?” Dường như Văn Tự không cảm thấy đau, bức tường trắng toát vấy máu tươi, từng giọt một, giống như tình yêu nóng bỏng không truyền đạt được của Văn Tự, thiêu đốt khiến cậu ta đau đớn, đỏ đến nỗi người ta hoảng loạn, “Tại sao không cho tôi ôm anh? Thanh Thanh… tại sao… tại sao tại sao!”
“Đủ rồi… đừng làm mình bị thương nữa!” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lý Quần Thanh không xem nổi nữa, cứ đập tiếp thế này, đôi tay đó cũng không giữ được nữa. Anh tự lấy can đảm, nghĩ xong lối thoát, bèn lao tới chỗ Văn Tự, giơ tay kéo mạnh tay cậu ta, sẵng giọng quát mắng, “Văn Tự, cậu tỉnh táo đi! Cậu nhìn xem tôi là ai! Nếu cậu không nghe lời tôi, sau này đừng gặp lại nữa!”
“Tôi biết tôi biết! Sao tôi lại không biết!” Văn Tự giơ bàn tay thảm không nỡ nhìn, một giọt nước mắt rơi xuống mà không báo trước, cậu chỉ vào tim mình, cái áo ba lỗ trắng vừa thay cũng dính vết đỏ lốm đốm, tựa máu rỉ ra từ trái tim, “Chỗ này, Lý Quần Thanh, chỗ này toàn là anh, anh bảo xem sao tôi lại không biết được? Tôi sắp nổ tung, sắp nổ rồi!”
Lý Quần Thanh bị sốc trước lời tỏ tình thẳng thừng lần nữa của cậu ta, anh quên mất giờ Văn Tự rất nguy hiểm, quên mất lối thoát của mình, bị Văn Tự phát điên ấn lên tường, chẳng tài nào giãy thoát được.
“Thả tôi ra… thả tôi ra!” Lý Quần Thanh giật mình trước ánh mắt của Văn Tự, giống như ngày hôm đó, cảm giác ngột ngạt rợp trời kéo tới khiến anh không thể bình tĩnh nổi, “Cậu không thể thế được, không thể…”
“Lâu lắm rồi, đã lâu lắm rồi…” Văn Tự hôn mặt Lý Quần Thanh, “Đã lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy anh.”
“Tôi không muốn… Văn Tự, tôi không muốn, tôi không muốn!”
Lý Quần Thanh nghiến răng đẩy Văn Tự ra, đấm một phát khiến cậu ta đứng chết trân, anh còn chưa đi được mấy bước, Văn Tự kéo cánh tay anh, ném anh lên giường, cậu ta khom người đè lên, vươn tay vuốt ve từ trán đến cằm Lý Quần Thanh, im lặng hôn cần cổ anh.
Hôn mãi, người trước mắt bắt đầu mơ hồ, Lý Quần Thanh không phải Lý Quần Thanh, tất cả mọi thứ trở nên dị dạng trong mắt cậu ta, biến thành quái vật muốn ăn thịt cậu ta. Động tác hôn của cậu biến thành gặm cắn, tay bắt đầu bóp mạnh cổ Lý Quần Thanh, câu nói trong miệng lúng búng không rõ.
“Văn… Văn Tự…”
Lý Quần Thanh không sợ nữa, anh nhìn Văn Tự rơi vào trạng thái điên loạn trong ảo tưởng, anh cảm thấy rất đáng buồn, Văn Tự sa ngã đến bước này, anh cũng có lỗi, anh biết trước tính cách cậu nóng nảy bồng bột, tại sao ban đầu còn kích thích cậu, khiến cậu trở thành như hiện tại. Anh chỉ cần nói một câu, lừa cậu một câu, tôi để ý đến cậu mà, là được.
Anh gọi khẽ tên cậu, giơ tay bưng mặt Văn Tự, mỉm cười, nhưng lúc này khó cười quá, nước mắt cũng rơi xuống, anh dỗ dành, “Tôi không ghét cậu, cũng sẽ không rời khỏi cậu, cậu nhìn xem tôi đang ở bên cạnh cậu mà, cậu đừng thế này nữa, tôi đau…”
Nước mắt của Lý Quần Thanh chảy xuống cổ, chảy vào lòng bàn tay của Văn Tự, cậu bị bỏng bởi giọt nước mắt này đến mức nhảy bật dậy, run lẩy bẩy như một quả bóng bị xì hơi, ngã ngồi xuống đất.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lý Quần Thanh, anh ngồi dậy trên giường, không khí bỗng ùa vào phổi anh, anh gục đầu ho không ngừng, dấu vân tay đẫm máu trên cổ khiến hai tay Văn Tự càng run bần bật, cậu không ngừng lau máu trên tay, càng lau càng không sạch, cậu giận dữ gầm một tiếng, lại nện mạnh đôi tay vốn đã be bét máu thịt xuống đất.
“Ổn rồi.” Lý Quần Thanh tưởng Văn Tự vẫn chưa tỉnh táo, anh đi tới cạnh cậu, ngồi xổm ôm lấy cậu, “Đều ổn cả rồi.”
Văn Tự ngơ ngác ngoái đầu nhìn nửa bên mặt Lý Quần Thanh, hai tay từ từ lại gần anh, cậu không dám lại gần quá, chỉ có thể kéo nhẹ áo anh, hít thở chậm dần, cậu cắn chặt môi, không muốn bật khóc, thì ra Lý Quần Thanh có thể trò chuyện với cậu như thế này, sẽ chủ động ôm cậu như thế này, sẽ thấy thương cậu.
Tốt quá. Lý Quần Thanh ôm mình rồi.
Mặc dù mình không thể ôm lại anh ấy, nhưng đây đã là việc đáng để vui nhất cả đời mình.