Ong ong.
Văn Tự nghe thấy có người đang nói bên tai mình, nhưng cậu ta muốn mở mắt ra, mí mắt lại như nặng nghìn cân, kiểu gì cũng không mở ra được.
Dần dà, cuối cùng âm thanh bên tai cũng trở nên rõ ràng. Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Tao bảo này thằng Lý Quần Thanh đó là người à? Vứt một người mất máu quá nhiều vào đống rác có thích hợp không?”
“Vứt thì vứt rồi, còn không cho bọn mình nói, còn đánh nhau với bọn mình, mẹ kiếp vênh váo thật.”
“Hôm nay tha cho nó đi, lần sau gặp lại nó biết tay.”
“Ơ tỉnh rồi?” Hứa Gia Đình quay lại thấy Văn Tự mở mắt ra, vội vàng bước tới kiểm tra.
Văn Tự gạt tay Hứa Gia Đình, hỏi gã: “Mày muốn ra tay với ai?”
Châu Vận Thần sấn tới nói: “Còn ai được nữa? Thằng Lý Quần Thanh ấy! Nó đã lên giường với mày rồi còn giả bộ gì nữa? Trước kia chẳng phải nó là kẻ bị người khác đâm lỗ đít sao, tưởng mình sạch sẽ bao nhiêu, toàn tưởng ai cũng muốn nhìn ánh mắt như La Sát của nó ấy, tao chẳng thèm nhìn.”
“Mẹ kiếp mày giữ mồm cho toa.” Văn Tự đẩy Châu Vận Thần, kim trên tay đâm vào trong một phát, chỗ lỗ kim lập tức sưng lên, cậu ta dứt khoát rút kim, đứng một chân trước mặt Châu Vận Thần, “Lý Quần Thanh có sạch hay không, cần mồm mày nói à? Anh ấy sạch sẽ đấy, có thể khinh thường bất cứ ai đấy, có thể lạnh lùng với bất cứ ai đấy, tiên sư mày còn gì muốn nói?”
“Tao đứng về phe mày nói thay mày mà! Văn Tự, chim mày mọc trên đầu à? Lý Quần Thanh đẹp cách mấy, thì cũng khinh thường mày, mày cứ dán lên người nó như một con chó, giờ dán vào làm gì nữa? Mẹ kiếp nó tố cáo mày hiếp dâm, còn vứt mày vào đống rác, trơ mắt nhìn mày chết! Văn Tự!” Châu Vận Thần túm cổ áo Văn Tự, nhìn đầu cậu ta quấn băng, trên mặt chi chít vết thương, càng cáu mà không xả ra được, bèn đẩy cậu ta xuống giường, nói, “Mày tỉnh táo lại đi, Lý Quần Thanh sẽ không ở bên mày đâu.”
“Tao không tỉnh táo, bắt đầu từ khi gặp Lý Quần Thanh, tao đã không còn tỉnh táo nữa.”
Văn Tự nhìn chim bay ngang ngoài cửa sổ, cảnh ban đầu Lý Quần Thanh đứng trước mặt cậu ta, bị cậu ta ôm vào lòng, đè dưới thân vô số lần rành rành trước mắt, “Tình yêu vốn đã không tỉnh táo, Lý Quần Thanh đứng ở đó, tao bèn đánh mất đầu óc, tao chỉ muốn thơm anh ấy hôn anh ấy, tao biết anh ấy sẽ không thích tao, sẽ không ở bên tao, vậy nên tao mới cáu giận đến vậy, làm những việc khiến anh ấy sợ hãi, anh ấy tố cáo đi. Giờ tao không biết khi nào mới được gặp anh ấy, mới được nói chuyện với anh ấy, chỉ có trên toà mới được gặp anh ấy chăng. Thế cũng được, cứ thế đi.”
Lý Quần Thanh nhận được tin nhắn của mẹ Văn Tự – Lâm Tú Á, bà bảo bà đã đặt bàn ở nhà hàng, muốn gặp anh một lần.
Anh biết Lâm Tú Á sẽ uy hiếp mình để anh rút đơn tố cáo ra sao, nhưng anh tuyệt đối sẽ không rút đơn dễ dàng. Lâm Tú Á rất có thành ý, đặt nhà hàng Nguyệt Nha rất nổi tiếng ở đây. Lý Quần Thanh đặt đơn từ chức ở văn phòng viện trưởng rồi đi tới đó.
Thấy Lâm Tú Á còn định khách sáo, Lý Quần Thanh đi thẳng vào vấn đề, bảo bà nói thẳng.
Lâm Tú Á cũng không muốn vòng vo nữa, bà nói: “Tôi không biết Văn Tự con trai tôi trúng độc gì, suốt ngày chỉ biết xoay quanh cậu, mặc dù trước giờ tôi luôn thả lỏng với nó, nhưng tôi không mong nó yêu đàn ông. Chuyện lần này là nó trẻ tuổi bồng bột quá, tôi bảo bố Văn Tự bịt miệng giúp cậu rồi, cậu yên tâm, chuyện này sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì với cậu, vậy nên việc cậu báo án…”
“Việc báo án không thương lượng được,” Lý Quần Thanh ngồi ngay ngắn, cặp mắt xinh đẹp lạnh như không có hơi ấm, “Các người có năng lực thì giúp cậu ta thuê một luật sư giỏi đi, tranh thủ giảm vài năm tù, đừng làm lỡ dở cuộc đời tốt đẹp của cậu ta. Nhưng bên tôi kiên quyết không nhượng bộ. Bác Lý, con trai bác phải chịu trách nhiệm vì việc cậu ta làm sai, nếu bác nhân nhượng cưng chiều cậu ta bảo vệ cậu ta, cậu ta sẽ chỉ càng vô dụng, biến thành một kẻ sa đoạ, cặn bã xã hội thôi.”
Lâm Tú Á bị Lý Quần Thanh nhìn mà mất tự nhiên, bà ưỡn thẳng lưng, không chịu tỏ ra lép vế: “Thế tại sao lần đầu tiên Văn Tự bày tỏ thiện cảm với cậu, cậu không từ chối nó? Nếu cậu không thích nó, tại sao lại chịu đựng nó?”
“Cậu ta dùng bạn trai cũ của tôi để uy hiếp tôi, tôi không muốn rắc rối tình cảm liên luỵ đến quá nhiều người, không muốn tình cảm quá phức tạp, là tôi muốn lấy lòng cậu ta, khiến cậu ta bớt lên cơn điên, tha cho người vô tội. Nhưng tôi phát hiện tôi đã nhầm, cậu ta vốn là một kẻ điên, tôi phản kháng thì cậu ta cũng sẽ giày vò tôi, tôi nghe theo thì cậu ta cũng sẽ ép buộc tôi, cậu ta chưa từng muốn tha cho tôi. Vậy nên,” Lý Quần Thanh đứng dậy, muốn kết thúc cuộc đàm phán khó chịu đựng này, “Cậu ta đi tù, tôi sẽ đến nơi khác sống, tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu ta nữa.”
Văn Tự biết mẹ mình đi gặp Lý Quần Thanh, cậu ta hỏi địa điểm, bắt xe taxi chạy tới đó. Cậu vừa xuống xe, bèn nhìn thấy Lý Quần Thanh bước vào đám đông sặc sỡ màu sắc.
“Lý…”
Cậu vừa cất tiếng, bỗng im bặt, hôm qua lúc gặp anh, cậu ta nhớ rõ ngón tay run bần bật của Lý Quần Thanh, và giọng nói run rẩy của anh.
Cậu chống gậy, đuổi tới nơi Lý Quần Thanh biến mất, rất nhiều người đang đợi đèn xanh ở ngã tư, Lý Quần Thanh ở ngay trong đó. Cậu càng lúc càng nhanh, khi sắp đến gần ngã tư, đèn xanh bật sáng, đám đông di chuyển sang phía đối diện.
Lý Quần Thanh cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng sau lưng, giống như trong căn phòng nghỉ chật hẹp đó, ánh mắt ấy vừa thẳng thừng vừa nóng rẫy, có điều không còn là săm soi, mà là mong đợi. Anh đi sang bên kia đường, quay người lại, người đang chống gậy, đầu quấn băng đứng bên kia đường bắt mắt quá mức, muốn không để ai nhìn thấy cũng khó.
Lý Quần Thanh quay người không hề lưu luyến, biến mất trong biển người mà chẳng thèm ngoái đầu. Về khách sạn thu dọn đồ đạc, Văn Tự nhắn tin cho anh, anh không muốn đọc, nhưng bố mẹ anh cũng gửi tin nhắn, anh bấm nhầm vào tin nhắn của Văn Tự, cậu ta nói—
Nếu tôi đi tù mà anh nguôi giận được, thì tôi bằng lòng ngồi tù mười năm, trước khi gặp trên toà, tôi sẽ làm nhiều việc xấu xa hơn, đổi lấy nỗi khổ ngục tù dài hơn, chỉ cần anh tha thứ cho tôi.
Lý Quần Thanh, tôi chẳng sợ gì hết, chỉ sợ không được gặp anh.
Tôi xin anh đấy, đừng sợ tôi, đừng rời khỏi tôi, được không?
Lý Quần Thanh lặng người nhìn màn hình rất lâu, đáy lòng anh chùng xuống, xoá hết mọi cách liên hệ với Văn Tự, anh cho rằng thế còn chưa đủ, rút sim ra vứt vào thùng rác cùng với điện thoại.
Đừng mềm lòng chùn tay nữa.
Lần này phải ra đi, phải cắt đứt sạch sẽ với cậu ta.