Lúc đi ngang qua khách sạn mà Lý Quần Thanh ở, Tưởng Quân tình cờ nhìn thấy Văn Tự bị bảo vệ khách sạn đuổi ra ngoài. Hắn biết Lý Quần Thanh ưa nhẫn nhịn, nhưng nhìn thấy Văn Tự như vậy, hắn nghĩ chuyện không hề đơn giản. Hắn đưa Từ Lai về nhà, rồi vòng lại tìm Lý Quần Thanh. Gõ cửa hồi lâu mà không ai mở, hắn sợ Lý Quần Thanh xảy ra chuyện gì, đi tìm phục vụ mở cửa, vừa mở ra, Lý Quần Thanh đứng ngay ở cửa, như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn là vẻ lạnh lùng nhìn ai cũng xa cách trước đây. Anh vừa tắm xong, sữa tắm thoang thoảng thơm phức, anh vẫn thích dùng loại sữa tắm đó, cứ như hồi họ còn ở bên nhau, mặt mũi động tác đều quen thuộc, điểm nào cũng giống quá khứ.
Tưởng Quân bước tới một bước, nói: “Em không sao chứ?”
“Anh có việc gì?” Lý Quần Thanh giơ tay chặn đường hắn, không muốn cho hắn lại gần mình, “Không có việc gì thì về đi, tôi không muốn gặp anh.”
Anh ra vẻ định đóng cửa, Tưởng Quân giơ tay chèn cửa, lo lắng nói: “Nếu Văn Tự khiến em khó xử, em đi báo cảnh sát đi, bảo cảnh sát ra mặt xử lý.”
Lý Quần Thanh không lấy làm biết ơn, anh cũng đè cửa không chịu tỏ ra yếu thế, lạnh lùng nói: “Việc của tôi tôi tự lo liệu, không cần anh nhọc lòng, không tiễn.”
“Lý Quần Thanh!” Tưởng Quân sốt ruột gọi anh, thấy Lý Quần Thanh lại nhìn về phía mình, hắn vừa bất lực vừa đau lòng, nói: “Anh biết tính tình của em, việc mà bản thân em không xử lý được thì nhờ người khác giúp đỡ đi, em không cần anh giúp, thì tìm người khác giúp em có được không? Chẳng ai toàn năng cả, em đừng làm khó bản thân mình.”
“Thế tại sao anh lại ngoại tình?” Lý Quần Thanh nhìn người từng là chỗ dựa vững chắc của mình qua kẽ hở duy nhất, từng chữ nghẹn ngào, “Rõ ràng chúng ta sắp kết hôn rồi, tại sao anh còn ngoại tình? Anh coi sự thật lòng của tôi là cái gì? Anh hiểu tôi như thế, tại sao anh không ở bên tôi mà lại làm tổn thương tôi! Các người đều giống nhau, đều giống nhau! Mẹ kiếp đều là bọn khốn nạn! Cút đi!”
“Đợi anh…”
“Đợi anh làm gì?” Vành mắt Lý Quần Thanh lại đỏ hoe, “Anh đã đến với cô Từ rồi, thì hãy đối xử tốt với người ta, tại sao anh còn đến dây dưa không đứt với tôi? Anh lại định phụ tấm chân tình của người ta à? Anh làm thế, sẽ gặp quả báo đấy.”
Không muốn nghe Tưởng Quân nói lời thừa thãi nữa, anh đóng cửa, cởi quần áo mặc lung tung trên người, rồi đi về phía phòng tắm, nước trong bồn tắm đã tràn ra ngoài, anh nằm vào bồn, chìm xuống nước, giống như một con cá chỉ có bảy giây trí nhớ.
Giờ anh không thích chim hồng hạc nữa. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Anh thích mình là một con cá. Như thế thì anh sẽ quên được Tưởng Quân, quên được Văn Tự, vui vẻ sống tiếp, giống như trước kia.
Bôi thuốc, băng bó chân xong, bố mẹ gọi tới, anh bảo họ rằng mình rất ổn, bảo họ yên tâm du lịch ở nước ngoài. Vừa gọi điện xong, cục trưởng Châu bèn gọi cho anh, bảo chuyện video chỉ có mấy người họ biết, bảo anh đừng lo lắng, không ai tiết lộ đâu.
Lý Quần Thanh nghe ông ta nói hết với khuôn mặt vô cảm, hỏi: “Thế tôi có thể báo cảnh sát, kiện Văn Tự cưỡng hiếp tôi không?”
“…” Cục trưởng Châu tỏ ra khó xử, ông cười nói, “Tiểu Lý à, thằng nhóc Văn Tự không biết chừng mực thế đấy, cháu đừng thiếu hiểu biết như nó. Nó là con trai của chủ tịch Văn, nếu cháu kiện nó, không tống nó vào tù được, cháu mất cả tiền lẫn người, có khi còn dính thêm rắc rối khác, tránh voi chẳng xấu mặt nào, cháu nói xem có đúng không?”
“Thế sỉ nhục tôi phải chịu thì tính cho ai? Tôi nhún nhường hết lần này đến lần khác không phải vì tôi nhu nhược, mà là tôi không muốn làm to chuyện, không muốn mọi người đều xấu mặt, nhưng cậu ta khiến tôi mất hết mặt mũi, tại sao tôi vẫn phải nhịn? Tôi chịu đủ rồi.”
“Không phải chú bảo vệ thằng Văn Tự đó, chú là lo cháu bị thương mà, ngoài con đường này ra, cháu đổi cách khác không được sao? Cháu đánh nó một trận trút giận đi, đừng tự đẩy mình vào hố lửa.”
Lý Quần Thanh nhìn làn da giữa đùi mình bị chà đến đỏ ửng, nói: “Tự tôi lo liệu, cảm ơn chú.”
Văn Tự bị nhốt trong phòng, đã không biết là ngày thứ mấy rồi. Toàn bộ thiết bị điện tử của cậu ta đều bị tịch thu, bố cậu ta muốn nhốt cậu ta một tháng trời, không cho phép cậu tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Cậu ta không ăn không uống, kiên quyết chống lại bố mình. Giờ cậu ta chẳng chờ được thêm phút nào nữa, cậu đã nằm mơ thấy Lý Quần Thanh bảo hận cậu ta, bảo anh muốn chết mấy lần liền, cậu nhìn thấy Lý Quần Thanh nhảy xuống biển chẳng hề do dự, cậu đi cứu, nhưng Lý Quần Thanh nhìn thấy cậu thì càng chết nhanh hơn, cậu ta nhớ đến việc mình làm, cũng hối hận lắm, Lý Quần Thanh vẫn luôn ở tít trên cao, chắc chắn chuyện hôm ấy sẽ khiến anh suy sụp. Lúc ấy tại sao không nghĩ tới? Tại sao tại sao!
Là tại cậu sốt ruột quá, tại cậu sợ đánh mất Lý Quần Thanh quá, dù cho anh chưa bao giờ thuộc về mình, nhưng cậu đã nếm thử mùi vị đánh mất vô số lần rồi.
Cậu ta đập vỡ kính, chẳng thèm chớp mắt, nhảy từ tầng ba xuống. Cây bụi trồng dưới nhà giúp cậu ta ngã không thê thảm quá, cậu đứng dậy nhìn thấy vết máu đầm đìa trên chân mình, tập tễnh đi ra ngoài cửa.
Động tĩnh của cậu ta nhanh chóng thu hút người mà bố cử tới giám thị cậu ta. Văn Tự lập tức ra tay đánh nhau, hết người này đến người khác, cậu ta chưa ăn cơm bổ sung năng lượng, khi tốp người thứ mười xuất hiện, Lâm Tú Á vừa đi về, biết giờ Văn Tự muốn đi đâu, bà mới không cho cậu ta đi. Bà gọi điện thoại, gọi thêm người đến, nhìn vẻ điên cuồng của Văn Tự, bà nói: “Đi thì nó cũng không gặp con đâu, ngoan ngoãn ở nhà đi, khỏi phải chịu khổ.”
“Con đi xin lỗi anh ấy.”
“Con cũng là một đứa bướng bỉnh! Con mà dám ra khỏi cánh cổng này, người của bố con phải chặt hai chân con mới thôi!”
“Thế thì chặt đi.” Văn Tự không quan tâm, “Coi như trừng phạt cho con làm sai. Con bò đi gặp Lý Quần Thanh.”
Lý Quần Thanh đã gần như hồi phục hết, tài liệu anh phải chuẩn bị đều đã chuẩn bị đầy đủ, anh đựng tài liệu, cục cảnh sát cách anh gần nhất chỉ năm trăm mét, anh định đi bộ tới đó.
Ra khỏi khách sạn đi về bên phải, lúc băng qua đầu ngõ, một bàn tay dính đầy vết máu và bụi bặm kéo anh lại, Lý Quần Thanh vô thức giơ nắm đấm định nện người ta xuống đất, người đó cơ bản là không có khả năng đánh trả, ngã sõng soài xuống đất mãi không bò dậy được.
“Lý Quần Thanh…”
Nghe thấy âm thanh, rõ ràng Lý Quần Thanh giật mình lùi lại một bước. Là Văn Tự.
Cuối cùng Văn Tự cũng bò dậy được, cậu ta nhìn Lý Quần Thanh đã không gặp mấy ngày, nhưng vẫn yên ổn đứng trước mặt mình, xin lỗi rất trịnh trọng: “Xin lỗi.”
“Đừng nói chuyện với tôi, đừng đến tìm tôi.” Lý Quần Thanh vẫy tài liệu trong tay, đưa bàn tay run rẩy ra sau lưng, nói, “Khi ấy chúng ta sẽ gặp nhau trên toà, lúc đó cậu biết gì nói nấy, không giữ lại gì được không?”
“Nghĩa… nghĩa là sao?” Lý Quần Thanh trước mắt Văn Tự như biến thành hai người, cậu ta bối rối hỏi.
Lý Quần Thanh nhìn Văn Tự mặt mũi lấm lem, nói cho cậu ta biết mà không giấu giếm gì: “Tôi kiện cậu cưỡng hiếp, tôi muốn cậu đi tù, muốn cậu tránh xa tôi.”
“Không…”
Còn chưa nói hết câu không được, Văn Tự đã gục ngã trước mặt Lý Quần Thanh. Anh nhìn về phía thùng rác ở cuối ngõ, Văn Tự cũng giống đống rác đó, nên ở chung với nhau.