Chim hoàng yến dám "mổ" tôi | Hoan Hỉ An Niên
Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca
Chương 12: Ăn thịt
Màn đêm bao trùm.
Tầm mắt Bách Lê Vân bị vải đen che mất, phần gáy bị kim gây mê đâm vào vẫn còn hơi tê. Anh cử động nhưng phát hiện mình bị dây thừng trói chặt bằng một thứ lạnh lẽo. Cảm giác hoảng sợ do mất thị lực mang lại, dù Bách Lê Vân là người đã quen nhìn những cảnh hoành tráng hơn thế này cũng luống cuống như rơi xuống nước chết đuối.
Anh hạ giọng thăm dò nhưng không nhận được câu trả lời nào: "Ai đó?"
Sau khi phát hiện anh đã tỉnh, gã đàn ông chọn một roi da sang trọng phác họa từ vai xuống tận bẹn đùi anh, cảm giác tê dại khiến anh giận dữ uốn éo nhưng có vẻ vô ích vì tay chân đều bị trói.
Nơi roi da quét qua truyền từ xúc giác đến tất cả dây thần kinh, Bách Lê Vân nổi da gà, dựng tóc gáy. Nỗi sợ vô hình mở rộng vì không nhìn thấy càng khiến anh bồn chồn bất an.
Gân xanh trên trán phồng lên, thái dương khẽ nhói, điên tiết chửi: "Mày biết tao là ai không? Mau vứt đống đồ chơi bẩn thỉu của mày đang đặt trên người tao ngay!"
Giọng của gã phát ra từ chiếc mặt nạ có bộ phận thay đổi giọng nói. Gã chậm rãi khai phá cơ thể Bách Lê Vân, nói bằng giọng trầm thấp quỷ quyệt: "CLB Tam Á, Bách Lê Vân."
Cơ thể Bách Lê Vân cứng đờ, năm giác quan trong bóng tối phóng to hết cỡ. Gã có vẻ hài lòng với phản ứng thành thực của cơ thể anh, ghé sát bên tai, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai, trìu mến nói: "Cục cưng à, tôi vất vả lắm mới tìm được em. Em nghĩ tôi nên thưởng gì cho con tin là em đây?"
Gã đẩy lưỡi vào tai anh, Bách Lê Vân vừa tức vừa khó chịu, anh vung đầu thật mạnh vào đầu gã nhưng bị hai ngón tay khóa chặt cằm trên gậy, không cách nào động đậy.
Bách Lê Vân không ngờ người của Lý Diêu Dạ sẽ tra được thân phận của mình, thậm chí còn không sợ CLB Tam Á. Anh cắn đầu lưỡi buộc mình phải tỉnh táo, mặc kệ roi da đang lướt trên người, bình tĩnh: "Nếu đã biết còn không thả tao nhanh. Chúng mày chọc nổi CLB Tam Á sao?"
Động tác của gã dừng lại như thể thực sự đang suy nghĩ về lời Bách Lê Vân vừa nói, Bách Lê Vân tưởng Lý Diêu Dạ tìm người vì muốn đánh anh một trận để chấn nhiếp Thẩm Yến Thanh. Ngờ đâu lại có kẻ biến thái coi trọng ông chú cỡ tuổi này là anh.
Thậm chí anh còn đoán có nhiếp ảnh gia và những người khác trong phòng. Từ trước tới nay, có bao giờ Bách Lê Vân phải chịu nhục nhã như vậy đâu? Sau khi ra tù, vì không có quyền lực trong tay, anh đã từng bước nhượng bộ nhưng kết quả anh nhận lại là cá nằm trên thớt mặc người chém giết không thương tiếc. wattleonidasmini
Nhưng ý định trở về mới nhú mầm non đã bị Bách Lê Vân chặt đứt, anh nhớ chú Mạnh ở cùng phòng giam, người đã tháo chuỗi hạt Phật đeo hơn 30 năm đặt vào tay anh trước khi anh ra tù. Bàn tay xương xẩu vỗ vào vai anh, nói: "Mọi thứ đều có luân hồi. Kiểm soát bạo lực bằng bạo lực chỉ có thể kích động thêm tội ác."
Có lẽ nguy hiểm anh rơi vào lúc này chính là báo ứng cho kiếp luân hồi của anh.
Gã bỏ đi vài bước rồi quay lại đứng trước mặt Bách Lê Vân, véo cằm nhét một thứ lạnh ngắt vào miệng anh. Tiếng khóa kim loại vang lên giòn giã bên tai, anh muốn chửi ầm lên nhưng vì đã khóa chặt nên anh chỉ có thể gầm gừ phẫn nộ.
Da đầu tê dại, anh đã nghĩ ra cả tá cách để giết tên này sau khi trốn thoát. Nhưng hiện tại thực sự không nghĩ ra cách nào, cảm giác tuyệt vọng này làm anh nghẹt thở.
"Đây chỉ là đồ chơi nhỏ trợ hứng. Ban đầu cơ thể sẽ không thoải mái nhưng về sau phê lắm." Gã đợi vài phút, sau khi thấy thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, gã nới lỏng tay chân đang bị trói của Bách Lê Vân, ôm anh từ bàn xuống ghế sô pha.
Tay chân Bách Lê Vân nhũn ra mặc gã bài bố, gã ôm anh vào lòng theo tư thế trẻ con đi tiểu. Trồng từng dấu hôn lên cổ anh giống như thề độc chiếm hữu, gã mút dấu hôn đỏ bừng.
Từ bụng dưới của Bách Lê Vân bắt đầu bốc hỏa, khi tiếng chuông điện thoại khẩn cấp vang lên, anh nghe thấy giọng người đầu dây bên kia thét lên hoảng sợ: "Đã xảy ra chuyện."
Gã đàn ông nghe điện thoại đứng dậy, không quên đặt một nụ hôn lên má Bách Lê Vân, ngón tay lướt qua hầu kết của anh, nói: "Chờ chút nhé cưng, tôi sẽ về ngay."
Sau vài phút, gã cúp điện thoại, tức giận đi tới, thuốc còn chưa bước vào giai đoạn sau, toàn thân Bách Lê Vân không còn sức. Gã liếc trạng thái hiện tại của anh, hạ giọng: "Tôi ra ngoài xử lý chút chuyện, mười lăm phút nữa trở lại. Nếu thuốc lên tới đỉnh điểm làm em khô nóng, trong phòng có rất nhiều đồ chơi, em tự chơi trước đi."
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Bách Lê Vân tập trung toàn lực cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng. Cảm giác đau đớn khiến anh khôi phục được chút minh mẫn, tháo khăn bịt mắt ra, anh thấy rõ vị trí hiện tại. wpchonyenbinhsautatca
Đây là một phòng khách sạn nhưng là một phòng tối dành riêng cho điều giáo, đầy dụng cụ khác nhau. Bách Lê Vân chật vật đứng dậy nhặt quần áo, cảm thấy vô lực dưới sự khống chế của thuốc, anh dứt khoát đập vỡ một ly thủy tinh, cứa mảnh vỡ lên cánh tay khiến nó chảy đầy máu. Máu rỉ xuống, Bách Lê Vân đau đớn mặc quần áo vào phải vịn vào tường mới đi nổi tới cửa.
Bách Lê Vân tưởng gã sẽ khóa cửa phòng nhưng có lẽ gã đang vội hoặc gã quá tự tin vào thứ thuốc kia. Anh dễ dàng mở khóa cửa, lảo đảo đi ra, nghe thấy tiếng bước chân từ xa, anh vô thức nắm lấy đồ trưng bày trên hành lang, là một món đồ trang trí thủ công đúc bằng đồng.
Nhưng không ngờ một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, đeo kính gọng vàng nhã nhặn lịch sự xuất hiện ở cuối hành lang. Thấy Bách Lê Vân cúi thấp đầu dựa vào tường, y bước nhanh tới nắm tay anh, lo lắng: "Lê Vân, sao anh lại ở đây?"