Chim hoàng yến dám "mổ" tôi | Hoan Hỉ An Niên
Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca
Chương 11: Bị bắt
Lúc xe buýt đến quảng trường Vạn Thắng mới 8 giờ 30 phút, Bách Lê Vân ngồi trên xe gọi điện cho lão Lục. Sau khi xuống xe, anh còn cố ý ngửi mùi trên cơ thể nhưng mùi máu tanh đã bị gió thổi đi hết. Vài vệt máu đỏ còn lại thì không dễ giải thích.
Có một quán ăn sáng trong con hẻm cạnh quảng trường, Bách Lê Vân gọi hai cốc sữa đậu nành và ba lồng bánh bao hấp. Anh hỏi chủ quán cho mượn xà phòng, cởi áo ra chà rửa vết bẩn. Lão Lục đi tới, nhìn chằm chằm vết nước trên ngực anh mà cau mày, y muốn cởi áo mình cho anh nhưng bị anh dùng đũa gõ vào đầu mới yên tâm ăn bánh bao.
"Anh Vân, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Thằng nhóc Thẩm Yến Thanh kia có quấy rầy anh nữa không?" Bánh bao hấp da mỏng thịt dày, lão Lục há miệng có thể ăn tận hai cái. Cái miệng bóng loáng làm đôi môi dày lên như hai khúc lạp xưởng.
"Ra ngoài đi dạo, biết đâu kiếm được việc làm." Bách Lê Vân nhấp một ngụm sữa đậu nành, thấy lão Lục bị nghẹn, giơ tay vỗ nhẹ vào lưng y, "Từ từ ăn, đã hơn ba mươi sao còn nôn nôn nóng nóng như trước thế hả."
"Anh Vân, bọn Tam Tử biết anh ra tù. Bọn nó đã tìm anh mấy ngày qua, em không rõ ý anh nên không cho số điện thoại." Lão Lục ợ một cái, bình tĩnh gắp thêm hai cái bánh nhét vào miệng.
Bách Lê Vân ngẩng đầu nhìn y rồi cúi đầu cắn ống hút, nói nhỏ: "Không cho. Tao không định trở về." wattleonidasmini
Lão Lục ngu ngơ gật đầu, do dự nói: "Kỳ thực sư gia đang cầm quyền CLB Tam Á. Tuy rằng không vinh quang như xưa nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Lần này Tam Tử đến cũng vì chỉ thị của sư gia, năm đó anh đối xử với nó không tệ, trở về cùng nó cũng không chịu ấm ức... Còn tốt hơn bây giờ... "
Ánh mắt Bách Lê Vân trở nên sắc bén, không nói lời nào chỉ liếc lão Lục, y cúi đầu lẩm bẩm: "Em thấy không đáng, ngài đã ra tù, sao y dám không biết xấu hổ chiếm lấy vị trí kia."
Bách Lê Vân đập hạt dẻ lên trán y, làm y đau đến nhe răng trợn mắt thở hổn hển, liên tục lắc đầu nói: "Không nói, không nói nữa."
"Chờ Tam Tử tìm tới mày, mày đứng ngay trên đường nói với nó Thẩm Yến Thanh từng là người bên cạnh tao. Nếu muốn giữ bảng hiệu thì đừng làm càn. Tuy tao không còn ở CLB Tam Á nhưng mối quan hệ trước kia vẫn còn." Trong túi Bách Lê Vân là 600 đồng tiền đóng thế, đám người kia nào dám chuyển tiền vào thẻ Thẩm Yến Thanh. Lúc trả tiền bánh bao, không hiểu sao anh lại nhớ đến chó con thích gặm cắn lung tung kia.
"Quên đi, không nhắc đến quá khứ nữa, chỉ cần nói Thẩm Yến Thanh là họ hàng xa của tao. Chuyện này trước đây cũng không có mấy người biết cho nên mày nhớ nói bọn nó quản chặt cái miệng, nếu không tao sẽ đích thân tới cắt đầu lưỡi." Bách Lê Vân cầm lấy tiền lẻ ông chủ thối, đếm kỹ rồi cất vào bọc, vỗ vai lão Lục, nói: "Tao về ngủ, xong chuyện thì gọi tao."
Bách Lê Vân thuê là một căn nhà sạch sẽ nằm trên tầng hai của một khu chung cư cũ hướng ra đường. Bởi vì quá ồn ào, không cho thuê được nên chủ nhà đã đưa ra một mức giá cho thuê rất thấp. Anh là kiểu người chỉ cần dính gối là ngủ say, dù bên ngoài có xe tăng chạy rầm rầm cũng không tỉnh. Lão Lục tới đây hai lần trong đêm thuyết phục anh dọn ra ngoài nhưng Bách Lê Vân lại sống thoải mái ở đây.
Hành lang của khu chung cư cũ dán đầy quảng cáo nhỏ thông cống thoát nước. Bách Lê Vân cúi đầu đi tới nhưng nghe được tiếng cửa đóng sầm lại ngay khi vừa bước đến nửa bậc thang. Anh không dừng lại, cấp tốc đi lên sân thượng, tiếng bước chân hỗn loạn theo sát phía sau. Bách Lê Vân khóa chốt cửa cũ kỹ rồi lui về giữa sân thượng.
Cánh cửa gỗ cũ nát không chịu nổi mấy cú va chạm, những người theo dõi Bách Lê Vân nhanh chóng phá cửa xông vào. Điều khiến anh ngạc nhiên là đám người này đều đội mũ trùm đầu màu đen, thân thủ nhanh nhẹn hơn đám ngu xuẩn lúc sáng Lý Diêu Dạ mời.
Kẻ cầm đầu lắc lư dùi cui điện liên tục trong tay, Bách Lê Vân đã hiểu rõ tình hình. Ngoài cửa có mấy gã cao lớn thô kệch chặn cửa, từng bóng người phủ xuống che kín lối thoát duy nhất.
"Tụi tao không muốn ra tay với mày, mày nên thức thời đi theo tụi tao." Gã lực lưỡng cầm đầu ném mũ trùm màu đen tới, kỳ lạ là trên mũ có hai tai mèo nhô ra, không biết có phải loại đồ chơi tình dục của sếp lớn phía sau không. Bách Lê Vân đá nó, phát hiện là một bộ quần áo lớn, thậm chí có cả vòng cổ và dây thừng. wpchonyenbinhsautatca
"Chậc chậc, đúng là thời thế thay đổi. Khẩu vị của thế hệ tụi mày nặng thật đấy." Anh khinh thường đá văng những thứ kia, đống bầy hầy đâm thẳng vào lòng gã. Thủ thế mượn trọng lực giẫm mạnh lên mũi chân gã, nhân lúc gã đau đớn đoạt dùi cui điện.
Gã này cũng không phải người ăn chay, ngay lúc bị đoạt đồ, gã đẩy mạnh vào lồng ngực Bách Lê Vân, nghiêm nghị quát: "Đi đi, đừng để nó chạy mất."
Một kẻ khác nhào tới ôm eo Bách Lê Vân, tấn công đá vào mắt cá chân anh. Bách Lê Vân cong cùi chỏ đánh mạnh vào tấm lưng đang lộ ra của y. Chỉ nghe thấy tiếng "cạch", y ngã xuống đất co quắp như con tôm vì đau đớn, không ngừng run rẩy.
Chiêu thức của kẻ thứ ba nham hiểm hơn, nhắm vào đũng quần Bách Lê Vân. Bách Lê Vân bật công tắc dùi cui điện, đâm thẳng về nơi yếu nhất của y. Trong làn gió lạnh thấu xương là tình cảnh thê lương, y nằm dưới đất, co giật sùi bọt mép.
Sau khi ba kẻ này bị Bách Lê Vân đánh ngã, bảy tám gã to con lực lưỡng từ ngoài cửa xông vào. Dù Bách Lê Vân có đánh đấm giỏi đến đâu cũng không thể biểu diễn ở một địa điểm hạn chế thế này. Trên ban công chung cư cũ có những chậu rau quả do người dân trồng bị trận đánh ác liệt đập thành vụn, cây tre nằm ngổn ngang dưới đất.
Bách Lê Vân biết nếu tiếp tục ở lại đây nhất định không thể thắng được bảy tám người, tranh thủ nắm lấy cây tre dày nhất, đi vài bước chạy ra rìa ngoài của ban công, chống cây tre lên và tận dụng sức đàn hồi để nhảy qua tòa nhà hơn hai mét.
Chung cư cũ có chiều cao tương đương nhau, giữa hai tòa nhà có một khoảng cách mà người bình thường không thể nhảy qua nhưng Bách Lê Vân dễ dàng thoát ra bằng một cây tre dày. Gã đàn ông lực lưỡng hùng hổ lao ra ban công chỉ vào Bách Lê Vân vốn đang bình tĩnh nhưng thấy anh giơ cây tre lên quay vài cái về phía gã.
Bọn họ không biết anh có ngón nghề này, phản ứng chậm bị cây tre hất ngã xuống đất. Càng giận hơn là không thể bắt Bách Lê Vân đâm mấy dao.
Bách Lê Vân không ham đánh nhau, anh vỗ tay xoay người định đi xuống cầu thang. Không nghĩ tới vừa mới quay lưng về phía bọn họ, cổ đột nhiên như bị kim đâm. Trước khi bất tỉnh, anh nhìn thấy một gã đeo mặt nạ chó săn cầm nỏ đi ra từ sau cánh cửa.
Bách Lê Vân nằm sõng soài dưới đất nhìn thấy mũi giầy da màu nâu sẫm kiểu Anh, nhọn và hẹp, sạch sẽ không tì vết.
*
Bách Lê Vân: Tôi lợi hại thế mà vẫn bị bắt trong hai tập?
Thẩm Yến Thanh: Thường thôi!
*
Editor: Chương sau thụ xém bị [email protected], có chương full H. Nên cân nhắc trước khi đọc.