Biệt thự của Lam Dực.
Vì để tránh tai mắt của Dung Châu, sau khi Dụ Kiều Nga làm tiểu phẩu xong thì được đưa đến đây an dưỡng. Viên đạn ghim không sâu, nhưng vì tiếp xúc với nước biển nên miệng vết thương sẽ không lành nhanh chóng được.
Dụ Kiều Nga uống một bụng nước, hôn mê đã cả tuần vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ cũng không rõ nguyên do. Bị trúng đạn cũng không phải bị tai nạn xe tổn thương não bộ, đáng lí cậu phải tỉnh từ ba ngày trước.
Lam Dực chỉ lo chăm sóc Dụ Kiều Nga, không rảnh trả thù Dung Châu, nhưng hắn sẽ không bỏ qua cho gã dễ dàng.
Hắn nửa bước không rời giường bệnh, tự mình bón thuốc, rửa sạch cơ thể cho cậu, bận công việc cũng ngồi ở đây làm, lâu lâu lại vuốt ve cậu một lát.
Bá Cửu Lục bọn họ tuy lo lắng nhưng không giúp ích được gì, uể oải ỉu xìu tụ họp lại cùng nhau than ngắn thở dài.
Ba người xanh, vàng, trắng chỉ bị thương nhẹ, nhưng vì muốn dụ Dung Châu vào bẫy nên không lộ diện. Vai ác sẽ nhân cơ hội này húp trọn gia sản của nhà họ Bá, của cải của Dụ Kiều Nga, chễm chệ trở thành người thừa kế của Dung gia, thâu tóm toàn bộ thành phố.
Cứ để gã đắc ý vài ngày, leo càng cao rồi lại vùi dập.
Lam Thiệu Thanh thấy không khí trong phòng càng ngưng trọng, không khỏi pha trò: “Có muốn chơi bài không, mọi người?”
Dung Chanh không có tâm trạng, Bá Cửu Lục thấy cậu ta không chơi thì cũng không có hứng thú.
Gã nhân cơ hội ôm cậu ta, an ủi xoa nắn: “Em yên tâm đi, anh Dụ mạng lớn, không dễ dàng chết như vậy đâu.”
Tuy Dụ Kiều Nga hơi độc miệng, thích nắm thóp người khác nhưng nếu thiếu anh ta thì không còn gì vui. Gã không có tình cảm đặc biệt gì với con người mưu mẹo đó đâu, chỉ là nhờ vậy Dung Chanh mới không gặp nguy, gã cũng được cứu mạng.
Dung Chanh sầu thảm dựa vào Bá Cửu Lục sụt sịt. Ngoài gia đình ra thì người mang lại ấm áp cho cậu ta nhiều nhất là Dụ Kiều Nga, cậu ta chỉ mong sao cậu sớm ngày tỉnh lại.
Dung Bạch cũng được cứu rồi giữ lại đây phối hợp diễn trò mất tích. Anh ta đã rất bất ngờ khi được cậu cứu, dù hai người không quen biết nhau. Người lạ này còn tốt bụng hơn cả anh trai anh ta. Mong sao người ở hiền sẽ gặp lành.
Lam Thiệu Thanh bị cho ăn bơ: “…” Ít nhất cũng nói một câu từ chối cho đỡ tổn thương.
Nhìn anh ta ủ rũ, Dung Bạch mới chần chờ mở miệng: “Vậy tôi chơi với anh?” Lam Thiệu Thanh đã cứu cậu ta, tuy có mắt như mù không phân biệt cậu ta với Dung Chanh còn định nhân cơ hội hô hấp nhân tạo, nhưng cũng khờ khạo chân thành.
Lam Thiệu Thanh liếc nhìn, nếu nhìn kĩ thì gương mặt của Dung Bạch có chút khác với người làm anh ta thất tình, hiền lành nhưng khó gần: “…Ồ, được.” Có khi anh ta sẽ sớm quên được tình đầu nói không chừng.
_________
[Nhiệm vụ của kí chủ đã được hoàn thành xuất sắc!]
[Từ bây giờ cậu có thể tự do.]
[Phần thưởng sẽ được tiết lộ khi kí chủ đưa ra quyết định cuối cùng.]
[Muốn quay trở về thế giới hiện thực, có hay không?]
Nhiệm vụ của hệ thống là muốn duy trì sự phát triển của câu chuyện, một khi có tình huống phát sinh thì phải tiến hành loại bỏ. Dụ Kiều Nga nguyên bản, cũng tức là thân phận hiện tại của cậu được trọng sinh không rõ lý do, làm cho câu chuyện vốn dĩ được sắp đặt sẵn lệch quỹ đạo, nhân vật chính đều bị cậu ta hành hạ người thì chết kẻ thì què.
Vì lẽ đó, nguyên chủ đã bị trừ khử, thay vào đó cậu được hệ thống bắt về làm công giúp.
Cốt truyện về sau không còn liên quan nhiều đến nó, nên nó không nhúng tay, Bá Cửu Lục và Dung Chanh gian nan trắc trở hay ngọt ngào êm đềm thì cũng sẽ về bên nhau, cái kết vẫn là Happy Ending.
Dụ Kiều Nga đương nhiên không định bỏ Lam Dực mà đi, nhưng cậu vẫn canh cánh trong lòng một chuyện: “Tao có thể nhìn xem tình hình của mình ở thế giới kia không?”
[Được chứ.] Sắp chia tay con chim quậy phá này, hệ thống khó nén sung sướng.
“…” Cậu biết nó tại sao lại vui rồi.
Dụ Kiều Nga thông qua màn hình nhìn thấy mình đang nằm trên giường bệnh như tang thi thở oxi. Mái tóc của cậu bị rụng hết do phải dùng hóa trị, mu bàn tay cũng lỗ kim to lỗ kim nhỏ bầm tím một khối, một chân bó bột một chân gãy.
Ốm tong ốm teo lại còn xấu, dù cho có khôi phục vẫn sẽ có di chứng, muốn đóng phim tiếp là bất khả thi.
Nhìn vào thật chua xót, đúng là hồng nhan thì bạc mệnh.
Ở bên đó cậu cũng không có người thân nào, dù có đi cũng không lưu luyến. Cậu cũng đã viết sẵn lời nhắn nếu chẳng may mình có mệnh hệ gì, nhờ công ty đem tất cả tài sản đi quyên góp.
[Cậu chắc chứ? Ở bên đó cậu là diễn viên hàng đầu Việt Nam, cứ như vậy mà từ bỏ danh tiếng?]
Dụ Kiều Nga cười cười: “Tao cũng mệt mỏi khi đứng ở độ cao đó rồi, hơn nữa khó khăn lăm kí chủ của mày mới dính được một anh đẹp trai, sao phải buông tay?”
“Cho tao về đi.”
Về bên cạnh Lam Dực, anh ấy đang chờ.