Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng Rất Ngoan

Chương 47: Trúng Đạn




“Mau thả Dung Chanh ra, muốn gì tôi cũng chiều cậu!”

Bá Cửu Lục đã được Dụ Kiều Nga dặn dò thậm chí là đe dọa, nếu hai bên có đứng ở phe đối lập thì vẫn phải bảo kê Dung Chanh, chuyện khác không cần lo.

Lam Dực, anh trai gã cũng nói cậu có thể biết trước tương lai, những gã không thèm tin. Nhưng rồi Dung Châu xuất hiện báo tin Dụ Kiều Nga bắt cóc em trai anh ta và Dung Chanh, y hệt như những gì anh dâu mình nói, Bá Cửu Lục khiếp sợ.

Chuyện tâm linh không đùa được đâu.

Dụ Kiều Nga nhập vai nhập tới nghiện: “Khà khà, mi chỉ được một trong hai, một đứa sẽ phải ra đi mãi mãi! Một bên là tình đầu, một bên là tình nhân, nào, hãy chọn đi!”

Dung Bạch cũng nhất quyết làm theo kịch bản: “Cửu Lục, cứu mình, mình sợ quá! Hu hu hu!”

“…”

Bá Cửu Lục lắc đầu lia lịa: “Tôi chỉ cần Dung Chanh thôi!”

Dung Chanh: “…” Tuy là hơi buồn cười nhưng cảm động thật.

Dụ Kiều Nga trề môi, ném cho Bá Cửu Lục một sấp tài liệu và một cây bút: “Kí tên đi, chuyển nhượng hết tài sản của mi cho ta, nhanh.”

Bá Cửu Lục vâng vâng dạ dạ làm theo kịch bản: “Tôi kí rồi, bây giờ mau thả Dung Chanh ra đi…”

Bộp bộp bộp!

“Làm tốt lắm Dụ tổng.”

Dung Châu núp lùm lúc này mới nhảy ra, trên tay cầm theo một cây súng săn đã lên đạn.

Gã sung sướng cười như tới mùa gặt lúa: “Khặc khặc khặc!”

“Hãy nói lời tạm biệt lần cuối với nhau đi nào.”

“…” Chơi lớn vậy friend?

Dụ Kiều Nga kéo Bá Cửu Lục lùi ra sát vách đá, cười gượng: “Dung tổng, đừng manh động. Em trai ngài còn ở trong tay tôi đó.” Không thể đùa với vai ác được đâu.

Dung Châu cảm thấy buồn cười, nâng súng: “Thì? Ngay cả ba mình tôi cũng có thể xuống tay thì em trai có là gì? Hi sinh vì anh cũng tốt lắm nha, Dung Bạch.”

Dung Bạch biết trước nhưng vẫn thất vọng.

Dụ Kiều Nga vậy mà còn an ủi anh ta, nhìn xung quanh: “Người ác từ trong trứng nước như anh ta không đáng để tâm làm gì. Bây giờ cái chúng ta cần làm là chạy thoát…”

Bây giờ cậu mới để ý, địa bàn này thuộc về Dung Châu: “…” Hết đường chạy.

Dung Châu hợp tác với xã hội đen, một đám người đã chặn hết lối thoát, ngay cả lan can cũng bị bao vây, mọc cánh cũng khó bay.

Phản diện Dung chỉa họng súng nhắm ngay nam chính của chúng ta: “Vậy ta bắt đầu với…Bá tổng trước nhé? Chỉ thủng một lỗ thôi, không đau chút nào!”

“Nhảy xuống mau!” Dụ Kiều Nga gấp gáp đẩy ba người xuống biển.

Pằng!

“A!”

Cậu vì nhảy chậm một tẹo mà bị Dung Châu cho ăn một viên vào bả vai.

Tủm!

Dù sao đều là nhân vật chủ chốt trong truyện, chắc chắn hệ thống sẽ không khoanh tay đứng nhìn những người này mềm xương đâu.

[…] Rủ nhân vật công chính, thụ chính, vai phụ quan trọng nhảy xuống cùng mình, con chim này cũng chơi lớn quá ha.

Bùm!

Dung Châu sững sốt, lập tức chạy đến rìa vách đá nhìn xuống.

Từ trên cao nhìn xuống, ngoài biển đêm âm u ra, không nhìn thấy thêm gì khác.

Chắc lên thiên đàng cả đám rồi?

“Mau! Đi lục soát khu vực này!”

Dung Châu trước giờ làm việc cẩn thận, chưa xác định được đám Dụ Kiều Nga đã mềm xương thì không yên tâm.



Bên dưới vách đá.

Lam Dực cùng Lam Thiệu Thanh, hai anh em kiên nhẫn ngồi trên thuyền nhỏ chờ “Những trái dừa sắp rớt xuống ao”. Mời nhau đi chơi mà những lúc cần thiết anh ta mới được nhớ tới.

Lam Thiệu Thanh không rõ, chèo thuyền ban đêm có gì vui, người ta ở trên kia đang ăn tiệc hải sản tưng bừng hoa lá, anh ta phải ngồi ở cái xó này ngắm trăng với anh hai nhà mình.

Nếu ở cùng Dung Chanh thì còn được.

“Anh, mình về được chưa vậy?”

Lam Dực nhìn lên trên, có chút bất an: “Đợi lát đi.” Không hiểu sao mí mắt của anh cứ giật giật, tần suất tim đập cũng tăng vọt.

Như là điềm báo có chuyện chẳng lành sẽ xảy ra.

Lam Thiệu Thanh đành phải nghe theo. Ở đây vừa lạnh vừa vắng, phía trên còn có vách đá, nếu mà không may mắn có thể bị đá rơi xuống vỡ đầu-

Rầm!

Ầm!

“Á! Ma! Da!” Một loạt tiếng động làm Lam Thiệu Thanh còn tưởng đá rơi thật, hốt hoảng la toáng lên.

Dụ Kiều Nga và ba người Bá Cửu Lục nhờ có hệ thống ra tay tương trợ nên không tới nổi bị bề mặt nước làm bị thương nặng, nhưng cũng đau gần chết.

Tủm!

“Im lặng đi, cứu người.” Lam Dực đạp em trai nhà mình té xuống biển, bản thân cũng nhảy xuống vớt Dụ Kiều Nga lên.

Càng bơi lại gần hắn nghe mùi máu càng nồng.

Dụ Kiều Nga che lại bả vai đang rỉ máu, sắc mặt tái nhợt, có chút đuối nước, ho sặc sụa, mùi nước biển mặn chát tràn vào mũi miệng khiến cậu khó thở, ý thức mơ hồ, chống đỡ hết nổi chìm xuống đáy.

Hoàng Yến!

Trước khi mất đi ý thức, Dụ Kiều Nga mờ mờ nhìn thấy Lam Dực bơi đến, gương mặt lo lắng khó tả, cậu vô thức đưa tay ra muốn nắm lấy.

Đẹp trai quá xá.

Lam Dực ôm Dụ Kiều Nga vào lòng, dùng hết sức bơi lên, cẩn thận dùng tay che lại vết thương cho cậu, ngoi thật nhanh lên mặt nước.

Mọi người ở trên thuyền cũng hợp lực kéo hắn lên.

“Anh…”

Lam Dực ôm cậu khư khư không buông: “Đi bệnh viện mau!”

Ai cũng không dám nói thêm gì nữa.



Chờ đến khi đại quân của Dung Châu đến đây dò la, một bóng người cũng không thấy.