Editor: Sn
Năm thứ mười quen nhau, bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết thứ hai của Nghiêm Khiếu được công chiếu đầu tiên, bút danh "Nhan Khiếu" trở thành khách quen trên kệ sách bán chạy của các nhà sách. Cùng lúc đó, Chiêu Phàm nhận được lệnh điều động của Bộ Công an, sắp sửa rời khỏi thành phố Sam Thành mang theo vô số kỷ niệm, đến thủ đô, gia nhập đội Hành động Đặc biệt do Thẩm Tầm làm đội trưởng.
"Em cũng đi xăm hình." Ánh sáng ban mai mùa xuân rải qua cửa sổ vào phòng ngủ, Chiêu Phàm áp lên người Nghiêm Khiếu, chăn mỏng tuột khỏi eo, chỉ che khuất nơi dính nhau của hai người. Cậu theo động tác của Nghiêm Khiếu mà vặn vẹo uốn éo eo, giọng nói khàn khàn đi vì chuyện ân ái cuồng nhiệt khi vừa tỉnh dậy. "Dù sao đội Hành động Đặc biệt do Thẩm Tầm quản lý, em có xăm hình, hắn cũng không thể phạt em."
Nghiêm Khiếu giữ gáy Chiêu Phàm, hôn một nụ hôn sâu, sau khi tách môi ra kéo theo một sợi chỉ bạc, làm bộ chậm rãi không vui nói: "Em còn nằm trên người anh, sao lại nhắc đến người đàn ông khác?"
Chiêu Phàm cười: "Anh nói người đàn ông nào khác chứ, Thẩm Tầm không phải là anh em tốt của anh sao?"
"Anh em tốt cũng không được." Nghiêm Khiếu cũng cười theo.
Chiêu Phàm lại xoay eo, đưa tay ra sau lưng sờ soạng, "Xăm ở đây được không? Xăm hình giống trên cánh tay anh nhé."
Nghiêm Khiếu nghiêng đầu nhìn hình bông hồng có gai trên cánh tay mình, nhớ lại chuyện bốn năm trước.
Lúc đó, Chiêu Phàm mới từ trung tâm phục hồi chức năng trở về Sam Thành, bệnh rất nặng, thường xuyên ở trong phòng ngủ, rất hiếm khi ra ngoài.
Anh không cố ý để lộ hình xăm, mà đến khi trời nóng lên, mới bị Chiêu Phàm phát hiện.
"Anh xăm hình sao?" Chiêu Phàm nhỏ giọng hỏi.
Nghiêm Khiếu nhận ra ánh mắt của Chiêu Phàm, mới vén tay áo lên vai, "Ừm, hoa hồng."
Chiêu Phàm sắc mặt hơi thay đổi, "Là bông hoa. . ."
"Anh đã tìm rất lâu." Anh không hề che giấu, cười nói: "Hình xăm này không giống hoàn toàn với hình dán lúc trước của em, nhưng vẫn khá giống. Anh xăm nó khá lâu rồi, mỗi ngày nhìn thấy nó, anh lại nhớ đến em."
Chiêu Phàm cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài.
Lúc đó Chiêu Phàm rất đáng thương, bị chứng trầm cảm tra tấn, anh hận bản thân không thể thay Chiêu Phàm chịu đựng sự đau khổ.
May mắn thay, những ngày u tối đó đã qua.
"Thật ra em vẫn thấy xăm ở đây đẹp nhất." Chiêu Phàm khẽ sờ tai mình, "Nhưng dù sao em cũng là cảnh sát, xăm ở đây ai cũng nhìn thấy, không được. Vậy nên vẫn là xăm ở sau lưng đi."
Nghiêm Khiếu ôm lấy eo cậu, "Xăm ở sau lưng bản thân em lại không nhìn thấy."
"Nhưng anh có thể nhìn thấy." Chiêu Phàm không cần mặt mũi nói: "Em cho anh xem hình xăm, xem xong anh sẽ hôn một cái. Dù sao anh cũng thích hôn eo của em mà."
"Anh còn thích hôn đùi em, sao em không xăm nó lên đùi?" Nghiêm Khiếu cười trêu chọc.
Chiêu Phàm suy nghĩ một lúc, "Ồ đúng rồi, anh thích hôn em khắp nơi. Còn không hay em xăm trên mông nhỉ?"
Lời còn chưa dứt cái mông đã bị nâng lên, Chiêu Phàm "A" một tiếng, eo mềm nhũn, bị Nghiêm Khiếu lật ngửa trên chăn bông.
Sau một phen ầm ĩ, mặt trời đã lên cao. Nghiêm Khiếu ôm người đi tắm rửa, xong xuôi rồi về phòng dọn dẹp "chiến trường".
Chiêu Phàm vừa mặc quần áo vừa nói: "Hôm nay đi xăm hình luôn."
"Anh mua hình xăm dán cho em, em muốn dán đâu thì dán." Lần này Nghiêm Khiếu rất lý trí, "Lỡ đâu đội hành động đặc biệt kỷ luật nghiêm minh, bắt em xóa, em lại phải loay hoay cả buổi."
"Anh chê phiền em sao?" Chiêu Phàm cười hỏi.
"Anh sợ em đau." Nghiêm Khiếu nói: "Xóa hình xăm rất đau."
Chiêu Phàm chớp mắt, "Thôi được rồi. Anh nói thế nào thì cứ thế đi, em nghe theo anh."
Nghiêm Khiếu vuốt ve khuôn mặt cậu, "Nửa tháng nữa là đi rồi, chiều nay về quê dọn dẹp, xem có thiếu gì không."
Cái gọi là "quê" chính là "Khu nhà hạnh phúc" mà hai người từng cùng thuê.
Chiêu Phàm sắp sửa đến thủ đô, Nghiêm Khiếu dĩ nhiên đi cùng, nhà cửa bên kia đã mua sắm xong, hai căn nhà ở Sam Thành tuy không bán nhưng cũng phải dọn dẹp cẩn thận.
Buổi chiều ra khỏi nhà, tim Chiêu Phàm đập nhanh một cách khó hiểu. Cảm giác đó khó mà diễn tả thành lời, như thể một chuyện đã bị lãng quên từ lâu đang ngo ngoe muốn động trong lòng.
Chuyện gì đây?
"Khu nhà hạnh phúc" đã rất lâu không có người ở, Nghiêm Khiếu nhìn chiếc ghế sofa trong phòng khách, bỗng mỉm cười.
Lần trước đến đây là vì Chiêu Phàm đột nhiên nảy ra ý định muốn "làm một lần" ở "quê nhà".
"Em xem phim ở đây, suýt nôn. " Chiêu Phàm nói xong nằm dài trên ghế sofa, hai chân mở rộng, "nhưng giờ em có thể làm cùng anh."
Đêm hôm đó, họ quấn nhau từ sofa phòng khách đến ban công phòng ngủ và trên giường, mãnh liệt và phóng túng, như muốn bù đắp gấp đôi sự mập mờ đã nhẫn nhịn trong quá khứ.
"Em vào xem thử." Chiêu Phàm cầm một chiếc túi, đi về phía một trong những phòng ngủ.
Nghiêm Khiếu không có việc gì làm, ngồi ở sofa hồi tưởng lại chuyện cũ một lúc, rồi bắt đầu cảm thấy buồn chán. Thấy Chiêu Phàm đã lâu không ra ngoài, anh muốn xem cậu đang bận rộn với việc gì.
Nhưng khi vừa đi đến cửa phòng ngủ, anh đã thấy Chiêu Phàm vội vàng đóng cửa tủ quần áo lại.
Anh có chút ngạc nhiên, hỏi: "Sao vậy?"
Sắc mặt Chiêu Phàm khác thường, vội vàng đi đến cửa, ra vẻ muốn đóng cửa, "Anh ra ngoài trước đi."
Nghiêm Khiếu càng thêm khó hiểu, nhíu nhẹ mày.
"Em... " Chiêu Phàm ấp úng, "Em còn phải dọn dẹp một lát nữa. Anh sang phòng ngủ khác xem đi."
Cửa đóng lại, Nghiêm Khiếu bị nhốt bên ngoài cửa.
Vài phút sau, anh áp tai vào cửa nghe ngóng, phát hiện bên trong có tiếng "sột soạt sột soạt".
Chiêu Phàm rốt cuộc đang làm gì bên trong?
Nhìn thấy chiếc túi vải nhỏ trong ngăn kéo tủ quần áo, Chiêu Phàm lập tức hiểu ra cảm giác kỳ diệu khi ra ngoài là chuyện gì rồi.
Cậu thật sự quên một việc quan trọng, một vật dụng quan trọng.
—— Tặng Ngọc Quan Âm cho Nghiêm Khiếu.
Lúc đầu ở trung tâm phục hồi chức năng, cậu còn chìm trong sự mê mang và khốn đốn khi vừa gặp Nghiêm Khiếu, liền tháo Ngọc Quan Âm đeo trên cổ xuống. Sau khi trở về Sam Thành, Nghiêm Khiếu đã hỏi cậu một lần, cậu e dè, không muốn thừa nhận, nên đã nói dối, nói rằng viên ngọc trên người mình là Ngọc Phật của đồng đội đã qua đời.
Không lâu sau, Nghiêm Khiếu dẫn cậu đến "Khu nhà hạnh phúc", khi đó bệnh của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, trong lòng từ đầu đến cuối luôn bị bóng tối rộng lớn bao trùm, không muốn để Nghiêm Khiếu biết đến sự tồn tại của Ngọc Quan Âm nên đã lén lút dùng vải bông bọc lấy Ngọc Quan Âm, giấu vào ngăn kéo của tủ quần áo.
Sau đó, Ngọc Phật được trả lại cho cha mẹ của Dư Khoa, hai người không ai nhắc lại chuyện về ngọc nữa.
Ngọc Quan Âm bị lãng quên trong ngăn kéo, một lần cất liền trôi qua nhiều năm
Cậu vuốt ve Ngọc Quan Âm, cảm xúc chập trùng lên xuống.
Bất kể là chất ngọc hay kỹ thuật điêu khắc, Ngọc Quan Âm này đều không thể coi là thượng hạng.
Biên giới sản xuất ngọc, đồ trang trí bằng ngọc có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Nhưng đây là món quà đầu tiên mà cậu chuẩn bị dành tặng cho Nghiêm Khiếu.
Lần chấp hành nhiệm vụ chống ma tuý cuối cùng, cậu cũng đeo Ngọc Quan Âm.
"Chiêu Phàm?" Nghiêm Khiếu gõ cửa, ngữ điệu có chút nóng nảy "Em làm sao thế?"
Cậu hoàn hồn, hít sâu một hơi, cầm chắc Ngọc Quan Âm trong lòng bàn tay, đột nhiên nhớ ra mười năm nay, Nghiêm Khiếu luôn nói lời yêu thương với cậu, cậu từ chối, lưỡng lựu, đấu tranh cho đến khi tiếp nhận, nhưng lại chưa bao giờ thật sự nghiêm túc nói với Nghiêm Khiếu một câu "Em yêu anh."
Nghiêm Khiếu đã làm mọi thứ, cậu chỉ cần chấp nhận tình yêu của Nghiêm Khiếu là được.
Điều này không công bằng.
Nhưng tình yêu vốn không bao giờ công bằng.
Nhưng giờ đây, nắm trong tay chiếc ngọc bội bình thường, cậu muốn thổ lộ tình cảm của mình với Nghiêm Khiếu.
Cửa mở từ bên trong, nhìn thấy Nghiêm Khiếu đang đứng ngoài cửa.
"Có phải không thoải mái không?" Nghiêm Khiếu lo lắng hỏi.
Cậu lắc đầu, hỏi: "Có thể ngồi ghế sofa không?"
Nghiêm Khiếu không biết cậu có ý gì nên không trả lời ngay.
"Không thể ngồi thì cũng chẳng sao." Cậu nắm lấy tay Nghiêm Khiếu, đi về phía phòng khách.
Sofa được phủ bằng khăn chống bụi, cậu nhìn một chút, vén một góc, ra hiệu: "Ngồi."
Nghiêm Khiếu bị cậu ấn xuống sofa, "Chiêu Phàm?"
Cậu đứng bên ghế sofa, từ từ mở bàn tay nắm chặt.
Ngọc Quan Âm nằm yên trong lòng bàn tay.
Nghiêm Khiếu khựng lại, "Đây là?"
"Anh còn nhớ lúc em bị bệnh, anh nói rằng anh từng thấy em đeo một sợi dây đỏ trên cổ không?" Chiêu Phàm nhìn anh với ánh mắt sáng ngời, trong đó ẩn chứa sự dịu dàng hiếm thấy.
Nghiêm Khiếu dĩ nhiên nhớ.
"Em đã lừa anh." Chiêu Phàm nói: "Em nói đó là Ngọc Phật của đồng đội em, nhưng thực ra không phải. Em đã mua chiếc ngọc bội này ở biên giới, muốn tặng cho anh."
Nghiêm Khiếu há miệng, yết hầu chuyển động.
"Từ lúc đó, em luôn mang nó bên mình. Nó được treo ngay dưới sợi dây đỏ mà anh nhìn thấy." Chiêu Phàm tiếp tục nói: "Nhưng lúc đó em bệnh nặng, rất bi quan và ủ rũ. Em không dám cho anh biết em đã mua ngọc cho anh. Khi anh hỏi, em đành phải nói dối."
Nghiêm Khiếu cảm thấy bùi ngùi trong lòng mãi không thôi, đưa tay nắm lấy cổ tay cậu.
Cậu cúi đầu, nở nụ cười: "Khiếu ca, chúng ta bên nhau đã lâu như vậy rồi. Anh đã nói với em rất nhiều lần 'yêu' nhưng chưa bao giờ chính thức cầu hôn em. Chúng ta đều là đàn ông, nhưng đàn ông đôi khi cũng cần một chút nghi thức, phải không?"
"Em..." Nghiêm Khiếu nghẹn ngào, không biết nói gì.
"Còn em, trước giờ chỉ biết nhận lời 'yêu' của anh, chưa từng nói cho anh biết rằng em cũng yêu anh." Chiêu Phàm nói xong, bất ngờ quỳ xuống một chân.
Nghiêm Khiếu giật mình, vội vàng kéo cánh tay cậu, "Em làm gì vậy?"
"Anh thích sự lãng mạn, nên em cầu hôn anh." Chiêu Phàm mỉm cười rạng rỡ, "May là anh không cướp mất việc này của em."
Ngón tay Nghiêm Khiếu khẽ run, cả bầu trời tình cảm dạt dào trong đôi mắt đen láy.
"Khiếu ca." Chiêu Phàm nâng niu Ngọc Quan Âm, chân thành và trang trọng, "Em yêu anh, anh có muốn chấp nhận em, cùng em đi đến cuối cuộc đời không?"
Mắt Nghiêm Khiếu đỏ hoe, môi mím chặt rồi run run.
"Anh vạn lần nguyện ý." Anh cúi người, ôm chặt Chiêu Phàm, giọng run rẩy, lặp lại lời đã viết trong lời cảm ơn năm xưa, "Vinh quang thuộc về em, hy vọng thuộc về em, tình yêu, trái tim và cuộc đời anh, tất cả đều thuộc về em."
Chiêu Phàm nhắm mắt, rồi mở ra, khẽ mỉm cười, trịnh trọng đặt Ngọc Quan Âm vào lòng bàn tay anh.
"Tình yêu, trái tim, cả cuộc đời của em, cũng đều thuộc về anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàn rồi, cảm ơn mọi người. Sẽ có ngoại truyện. Một số nhân vật quan trọng trong truyện này - Thẩm Tầm là nhân vật chính trong 《Nhiên Ca》, Thích Nam Tự và Nghiêm Sách là nhân vật phụ quan trọng trong 《Yêu Đội》. Chiêu Phàm và Nghiêm Khiếu xuất hiện trong cả 《Nhiên Ca》 và 《Tâm Địa Độc Ác》.
Editor:
Nghiêm Khiếu với Chiêu Phàm còn xuất hiện trong 《Trồng Mặt Trời》nữa nhé.
Cảm ơn các bạn đã theo dấu từng chương đến đây, dù truyện chỉ có 72c thôi nhưng chắc hẳn cũng để lại nhiều ấn tượng trong lòng nhỉ?