Chiêu Ngươi Phiền

Chương 1




Giữa mùa hè, học viện cảnh sát Lâm Giang đã sớm cho nghỉ, kí túc xá cũng trống hơn phân nửa, trong thư viện chỉ còn lác đác vài sinh viên bên khoa kĩ thuật hình sự và pháp luật còn đang miệt mài khổ luyện. Nhưng ở sân bóng rổ và sân đá banh thì ngược lại; hai nơi đó đầy ắp tiếng người reo hò, náo nhiệt vô cùng.

Nhóm sinh viên hàng đầu của chuyên ngành điều tra và chống khủng bố đang đánh bóng rổ ở đó. Trận đánh đó, khí thế đó, nam sinh cấp ba bình thường hoàn toàn không so bì được.

Chạng vạng tối, cái nóng như thiêu đốt dần tan đi, Chiêu Phàm vén áo bóng rổ đã ướt đẫm lên, dùng vạt áo lau đi mồ hôi nhễ nhại trên mặt. Mấy khối cơ bụng phẳng lì săn chắc, vài giọt mồ hôi chảy lấp lánh cũng theo đó mà lộ ra, bị ánh nắng mặt trời chiếu lên, bị tiếng huýt sáo xung quanh nhấn chìm.

Trời nóng quá mà, bên nhóm chuyên ngành điều tra còn chọn lối đánh mạnh mẽ, đấu với bạn học như đánh nhau với kẻ thù, đánh hơn nửa trận thì mệt như võ trang chạy việt dã lúc giữa trưa luôn. Chiêu Phàm lau mặt xong, dứt khoát cởi áo chơi bóng đã ướt đẫm ra, hai tay dùng sức vắt một cái, mồ hôi trên áo tí tách hơi xuống sân bê tông rồi nhanh chóng bốc hơi mất.

Vắt khô rồi, Chiêu Phàm giũ áo ra, tiện tay vắt lên một bên vai rồi khom lưng xuống cầm chai nước khoáng lên. Có điều nước còn chưa kịp uống vào miệng thì đã nghe thấy một tràng cười từ bên cạnh.

"Má nó, Chiêu Phàm lại khoe da trắng rồi!"

"Chậc chậc chậc, da trắng bum này chói mù mắt lão tử rồi!"

"Trọng tài trọng tài! Này Chiêu Phàm quá phạm quy rồi chứ hả? Tí nữa đèn sáng lên cái thì cả người trắng bóc của nó chói mắt chớt!"

Chiêu Phàm chửi "đệt" một tiếng, cầm bình nước ném qua đám người ồn ào bên kia. Chai nước không có nắp, bên trong còn đầy ắp nước, cái chai vẽ một đường cong trên không trung, nước cũng theo đó bắn ra rồi cả chai đập lên một cái đầu vừa to vừa tròn.

"Tao đệt!" Đầu To đạp bẹp chai nước, chửi, "Chiêu Phàm mày lại đánh tao!"

"Đánh mày đó!" Chiêu Phàm hơi hếch cằm, khóe miệng câu lên một tia cười, ngoắc ngoắc ngón trỏ, "Có ngon thì mày đánh lại đi."

Mọi người phá ra cười, xúi giục Đầu To đánh với Chiêu Phàm một trận.

Chiêu Phàm cũng cười, mắt híp hờ, đuôi mắt mang theo ý cười, cằm thì vẫn hơi hếch lên như vừa nãy.

Dáng người cậu cao, chân dài, hình thể tốt, ừm chuyện này ở Cảnh viện (học viện cảnh sát) thì không hiếm lạ gì. Nhưng da cậu trắng, ở chuyên ngành chống khủng bố bị các giáo quan tra tấn hai năm thì bạn bè cùng lứa với cậu đều thành cục than cả rồi, nhưng thân da trắng nõn của cậu vẫn không bị ảnh hưởng gì cả, chuyện này mới là kì lạ. Mà hiếm thấy nhất chính là, ngũ quan của cậu cực kì tinh tế, đường nét sắc bén lại mang theo độ mềm mại vừa phải. Không chỉ là đẹp trai theo ý nghĩa bình thường nữa, mà là vẻ đẹp khiến người đối diện sáng mắt rụng tim luôn. Năm đó lúc cậu vừa báo danh ở Cảnh viện còn tạo thành một trận cười, giáo quan phụ trách tân sinh viên đã đánh giá cậu một lượt từ đầu xuống chân rồi hoài nghi hỏi, "Bạn học, chỗ này của chúng tôi là trường Cảnh sát Lâm Giang, không phải trường Sân khấu điện ảnh, cậu... cậu tới lộn chỗ rồi đúng không?"

"Tao mới không đánh với nó đâu!" Đầu To tên là Trương Đan Phong, thân hình không tệ nhưng đầu quá to, thân thủ cũng được nhưng chỉ thích khua môi múa mép thôi, nói không được liền chạy, đó giờ chẳng đánh nhau với ai, "Tụi bây đừng thấy nó da mềm thịt trắng, đánh nhau điên cuồng hơn bất cứ thằng nào đó! Tao đánh với nó hả? Tao ngu rồi à?"

Lời này thì là thật.

Cảnh viện tôn sùng vũ lực, sùng bái kẻ mạnh. Tuy bên trường cấm triệt chuyện đánh nhau nhưng học viên tinh lực tràn trề vẫn có thể tìm được "góc chết" dưới mi mắt giáo quan rồi hớn hở tẩn nhau một trận. Chiêu Phàm nhìn thì thanh tú, ném vào trong đội ngũ học viên chống khủng bố thô kệch thì chỉ như vật đáy ở chuỗi thức ăn thôi, một thân trắng sáng bắt mắt thế mà. Nhưng có thể vào được chuyên ngành chống khủng bố, có ai không gì và này nọ đâu? Hồi mới nhập học có mấy anh năm hai định ra oai phủ đầu với đàn em mới vô, bị cậu quật ngã xuống đất hết, cả nửa ngày cũng không bò dậy được.

Thanh danh của cậu là có từ lúc đó.

Theo lý mà nói, vẻ ngoài nữ tính như cậu thì ở Cảnh viện không tốt lắm, sau lưng đầy rẫy mấy tiếng "tiểu bạch kiểm" rồi "nhóc giả gái". Nhưng rất không tương xứng với ngoại hình chính là, kĩ năng chuyên nghiệp của cậu cực kì mạnh, dù là thể năng, sức bền hay giáp chiến, bắn súng, cậu đều dẫn đầu bên chuyên ngành chống khủng bố. Cộng thêm tính cách cục súc, thái độ rộng rãi, sau hai năm Chiêu Phàm đã trở thành anh em tốt với toàn bộ người trong chuyên ngành và thậm chí là người bên ngành khác.

Sau lưng mà gọi "tiểu bạch kiểm" thì không tốt lành gì. Nhưng gọi "tiểu bạch kiểm" ngay trước mặt, thì cũng là đùa vui mà thôi.

Chiêu Phàm thích chọc ghẹo người khác, cũng thích tự làm trò cười. Trong Cảnh viện chỗ nào ồn ào là có cậu ở đó, nhưng chỗ nào cần người hòa giải, thì cũng có cậu ở đó.

Tóm lại, nếu Học viện Cảnh sát Lâm Giang có cuộc bình chọn nhân vật phong vân của trường thì người đó chắc chắn là cậu.

"Tao còn lười đánh mày đây." Chiêu Phàm tát một cái lên đầu Trương Đan Phong rồi phất áo bóng rổ bước đi, "Tụi bây chơi tiếp đi, tao rút trước."

"Má! Bóng còn chưa đánh xong á, mẹ nó mày rút đi đâu?" Một vị đội viên la lên.

"Thôi thôi, tới giờ rồi." Trương Đan Phong rờ chỗ bị tát đau, "Buổi tối nó còn tập thể năng thêm nữa, tụi bây đâu phải không biết. Nào nào nào, lão tử đánh cùng tụi bây."

"Đầu mày to khiếp luôn á, mày mà lên sân rồi thì tụi tao đánh bóng rổ hay là đánh đầu mày đây?"

"Tao đệt! Giúp tụi bây đủ người mà bây còn không vừa lòng!"

"Ầy, tới kì nghỉ rồi mà Chiêu Phàm vẫn tự kỷ luật như vậy, bồi tụi mình chơi thêm một phút cũng không được."

"Đáng sợ đáng sợ!"

Tiếng vang khi bóng rổ đập trên mặt đất và tiếng nghị luận xôn xao của mọi người từ sau lưng truyền tới, Chiêu Phàm duỗi eo, xoa mặt một cái rồi đạp lên gò đất trên con đường nhỏ ngoài sân bóng rổ, lấy đà chạy về hướng sân tập thể năng.

Từ lúc nhập học, tập luyện thêm thể năng mỗi buổi tối là một khoản bắt buộc mà sét đánh cũng phải làm, sau đó tăng thêm huấn luyện bắn súng chuyên nghiệp nữa thì thời gian mỗi tối của Chiêu Phàm bị xếp tới chật ních. Tới cuối học kì trước, bên phòng thể chất làm một danh sách thống kê, tên Chiêu Phàm chễm chệ ngay vị trí đầu tiên, số lần và thời gian tự tăng cường tập luyện vượt xa người đứng thứ hai cả một đoạn. Giáo quan chuyên ngành chống khủng bố liền lấy cậu ra làm tấm gương cho mọi người – mấy cậu nhìn Chiêu Phàm người ta đi, thiên phú, thông minh, còn chăm chỉ, mấy cậu có ai khắc khổ như cậu ấy chưa? Không sợ đụng phải thiên tài đâu, mẹ nó sợ thiên tài còn nỗ lực như cậu ấy đó!

Phòng thể chất vào kì nghỉ không có ai, Chiêu Phàm liền ném đại áo bóng rổ vào một góc nào đó rồi ở trần nửa thân trên bắt đầu luyện sức lực.

Vị trí phòng thể chất khá tốt, bày trí cũng rất bắt mắt, toàn bộ cửa sổ lại là cửa sát đất, ánh hoàng hôn chiếu vào một cái liền làm cả tòa nhà huy hoàng tráng lệ lên.

Chiêu Phàm tập luyện từ lúc mặt trời lặn tới lúc tối đen thui, hai tiếng đồng hồ đó cường độ tập không ngừng nâng cao, làm xong lượt hít xà cuối cùng thì cánh tay và vai lưng cũng dần mất đi cảm giác.



Đèn đường bên ngoài đã sáng, lơ lửng giữa màn đêm như một dải sao trời. Người đánh bóng rổ đã sớm giải tán rồi, lúc này không phải đang ngồi bên đường ăn xiên nướng thì cũng là đang đứng trong kí túc xá tắm rửa.

Chiêu Phàm nằm trên nệm tập nghỉ xả hơi, mồ hôi trên lồng ngực đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, hầu kết nhô ra run run, như có như không mà lăn lên xuống. Hai chân cậu dang ra, cơ bắp chỗ đùi hơi co rút lại.

Cậu nâng cánh tay gác lên chân mày, hai mắt nhắm lại, môi mím thành một đường mỏng, đợi cho cơn mệt qua đi rồi mới từ từ ngồi dậy, lấy tay vò vò mái tóc ướt nhẹp.

Thời gian đã không còn sớm nữa, tắm rửa xong, lại ăn thêm một bữa thì đã tới giờ đi ngủ rồi. Nhưng bây giờ là kì nghỉ, kí túc xá không ngắt điện, thư viện và phòng máy tính mở xuyên đêm, coi như là phúc lợi cho sinh viên ở lại.

Chiêu Phàm về phòng ngủ, tắm sạch mồ hôi trên người rồi tròng một cái T-shirt vào, vừa định ra cửa thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ hành lang truyền tới.

Bạn cùng phòng trở về rồi.

"Yô! Phàm Nhi!" Lỗ Tiểu Xuyên ném một hộp xiên thịt dê nướng và một ly trà sữa lạnh lên bàn, lại nhét một cái bánh chiên còn nóng vào ngực Chiêu Phàm, "Biết mày nhất định đang đói lắm, nè, làm ấm bụng đi."

Chiêu Phàm nhận lấy, cười nói, "Cảm ơn nhá."

"Ơn nghĩa gì, mày cũng mua cho tao không ít bánh bao thịt mà." Lỗ Tiểu Xuyên này mặt nhọn má hóp, nhìn qua thì khá gian xảo nhưng lại nhiệt tình vô cùng, tự ứng cử làm trưởng phòng kí túc, trở thành "ba" của mọi người trong kí túc xá, đã quản thành tích học hành còn muốn lo cả chuyện ăn uống vệ sinh của mọi người. Riết rồi rầu bạc tóc vì tương lai của các anh em luôn.

Chiêu Phàm xọt dép, tay cầm theo cái điện thoại Nokia và chìa khóa phòng, "Tao sẽ về hơi trễ, không cần chừa đèn cho tao đâu."

"Hầy, mày á lại muốn đi đọc truyện H à?" Lỗ Tiểu Xuyên dựa ra ghế, nhướng nhướng mày, "Kiềm chế chút đi chớ, tuy là giờ đang kì nghỉ, phòng máy tính không ai canh, nhưng lỡ đâu bị bắt gặp thì không dễ giải quyết đâu á."

"Tao đọc là tiểu thuyết đứng đắn." Chiêu Phàm thở dài, "Không phải truyện H gì hết."

"Còn không phải H?" Lỗ Tiểu Xuyên ngạc nhiên, "Lần trước lão nhị trở về nói, web mày mở trên dưới trái phải toàn là mấy chị gái khoe ngực mà!"

"Đó là quảng cáo!"

"Lão nhị còn nhìn được tựa mà, gì mà Tổng tài phu nhân hờn dỗi."

Thái dương Chiêu Phàm giật giật, "Cũng có đoạn đó là hơi H thôi."

"Mày còn nói mày không phải đọc truyện H? Phòng ngủ chúng ta là phòng ngủ được treo cờ đỏ tuyên dương đó nha!"

Chiêu Phàm ngoáy ngoáy lỗ tai, "pang" một tiếng đóng cửa lại, nhốt Lỗ Tiểu Xuyên lẩm bà lẩm bẩm đó ở bên trong.

Lầu kí túc và phòng máy tính cách nhau hơi xa, Chiêu Phàm đi giữa gió đêm hè thì không khỏi thả chậm bước chân, lúc tới phòng máy tính thì vừa lúc nuốt xuống miếng bánh cuối cùng.

Lỗ Tiểu Xuyên này là người thành thật, ngoài chuyện thích lải nhải thì đâu đâu cũng là ưu điểm, mua bánh chiên cho bạn cùng phòng, thịt nguội trứng gà bên trong chắc chắn có đủ, trứng gà còn là hai trứng để ăn vừa no vừa ngon.

Chiêu Phàm vứt túi nilon và giấy thấm dầu vào trong thùng rác, quyết định sáng mai sẽ mang cho Lỗ Tiểu Xuyên thêm một cái trứng gà.

Phòng máy tính nằm ngay kế bên thư viện, nhưng người bên trong này lại đông gấp mấy lần bên thư viện.

Học viện Cảnh sát Lâm Giang không cho sinh viên tự đem theo máy tính cá nhân, điện thoại thì được nhưng bên trong cũng không được cài game hay gì. Cho nên lúc rảnh rỗi mọi người thích chạy tới phòng máy tính, xem phòng này như cái tiệm net. Bình thường thầy cô giáo quan còn tới kiểm tra này nọ, cho nghỉ rồi thì chỗ này triệt để trở thành thiên đường của đám thanh niên nghiện lên mạng.

Máy tính trong phòng máy tính có cái tốt cái dỏm, cái tốt thì có thể chơi được mấy game online, cái dỏm chỉ có thể lên được QQ (giống Zalo). Tối nào Chiêu Phàm cũng tăng cường luyện tập, hiển nhiên sẽ không giành được máy tính được trang bị tốt nhất, có điều lần nào cũng kiếm được chỗ ngồi. Này thì không phải vì nhân duyên cậu tốt rồi anh em giúp chiếm chỗ cho hay gì, mà là có nhiều máy tính thiệt sự quá cùi, căn bản không có ai muốn đụng.

Nhưng cậu không để ý mấy, tìm được chỗ ngồi thì mở máy, đợi hệ điều hành chậm rãi khởi động.

Dù sao cậu không chơi game không xem phim, mục đích duy nhất khi chạy tới phòng máy tính chỉ là để đọc tiểu thuyết thôi.

Máy có cùn tới mức nào thì đọc truyện cũng không thành vấn đề.

Thật ra sở thích đọc truyện này cũng là mới có mấy tháng nay thôi. Trước kia cậu lười đọc sách nhất, vừa đọc một trang toàn chữ thì ong cả đầu, nào có như bây giờ vừa rảnh là muốn lên mạng. Cũng không biết đã trúng tà của môn giáo nào nữa.

Hệ thống khởi động thiệt sự quá chậm luôn, cậu chậm rãi rung đùi, hai tay đan lại để lên bụng, nhớ lại coi hôm qua đọc tới đâu rồi.

Vừa nhớ lại một phát cả người cậu liền nổi da gà.

Truyện này lấy bối cảnh bộ đội, nam chính là lính đặc chủng, chả có chút bản lĩnh người lính nào mà lại giống hệt như tổng tài bá đạo, mở hậu cung tuyển phi tần đồ. Vừa đọc là biết tác giả còn chưa thành niên, có khi còn là học sinh tiểu học không chừng, cả bộ truyện toàn là từ ngữ vớ vẩn, hoàn toàn không hiểu chuyện trong quân đội, còn xài loạn thành ngữ, câu trước không khớp câu sau, rất khiến người đọc bực mình.

Mà bực bội nhất chính là có không ít bình luận khen tác giả viết rất tốt, đủ đã, đủ cứng, đủ mạnh!

Mạnh mẹ mày!

Đang lúc buồn bực, Chiêu Phàm chợt phát hiện tư thế ngồi của mình có hơi giống tổng tài bá đạo thì tức khắc giật mình, vội cầm chặt con chuột máy tính rồi ngồi thẳng lưng thẳng eo lại.

Lúc này, máy tính rốt cuộc đã khởi động xong.



Chiêu Phàm có hơi kích động, vội bấm mở trình duyệt, nhấn vào một diễn đàn tên là "thiết hán tình", đăng nhập, rồi bấm vào mấy bài mình đã lưu.

"Thiết hán tình" là diễn đàn cho người hâm mộ quân đội lớn nhất cả nước, từ rất sớm Chiêu Phàm đã đăng kí hội viện rồi nhưng mãi tới gần đây cậu mới phát hiện ra trên diễn đàn này cậu không chỉ có thể đọc được tin tức quân sự mới nhất mà còn có thể đọc tiểu thuyết quân lữ.

Tiểu thuyết đều là fan quân nhân viết ra, chất lượng trung bình rất thấp, không thể nào so sánh với truyện xuất bản được bày bán trong nhà sách hay truyện đăng trên mấy diễn đàn văn học chính quy được.

Mới đầu Chiêu Phàm bấm xem một bài, coi như là tò mò thứ mới mẻ thôi. Nào ngờ vừa xem thì lọt hố luôn.

Tiểu thuyết đó là bảo vật trấn thôn (đồ đại diện) của "Thiết hàn tình", viết về đất nước, về tình yêu, anh em, bạn bè, trách nhiệm. Nói chung là viết hết mọi sự tàn nhẫn và vĩ đại của quân doanh.

Từ nhỏ lòng Chiêu Phàm đã hướng về quân đội, xem hết một truyện thì cảm khái không thôi, còn chưa hồi thần lại đã bấm đọc một truyện khác.

Nhưng mà, ngoài bảo vật trấn thôn ra thì mấy truyện khác trong "Thiết hàn tình" đều là văn mạng nhảm nhỉ cả.

Nhưng con người á, hơn phân nửa là có một khoảng thời gian hiếu kì đối với mấy thứ mới lạ. Khoảng thời gian hiếu kì của Chiêu Phàm đối với tiểu thuyết quân nhân có hơi dài, dù đọc một lần chửi một lần thì vẫn cứ là kiên trì đọc hơn hai tháng rồi.

Tới giờ kì hiếm lạ vẫn chưa hết.

Trong hai tháng nay, tác giả cậu nhớ rõ ràng nhất tên là "Cuồng Nhất Khiếu".

Vị tác giả chưa thành niên "Cuồng Nhất Khiếu" này có một đặc điểm đó là nam chính nào trong truyện cũng có đặc điểm của tổng tài bá đạo.

Này là truyện quân nhân đó! Đường đường là một nam chính, không nghiêm túc làm lính đặc chủng đi, không chuyên tâm mài giũa chính mình mà cứ phải học đòi tổng tài bá đạo mới được. Mẹ nó này còn là tiểu thuyết quân lữ à?

Một truyện như vậy thì thôi đi. Truyện nào cũng như vậy, tác giả mấy tuổi rồi đó?

Thật ra Chiêu Phàm không thích tranh luận với người khác trên diễn đàn lắm, cũng không thích tùy tiện phát biểu ý kiến của mình. Nhưng sau khi đọc vài truyện của "Cuồng Nhất Khiếu" xong, cậu phá lệ bình luận một đoạn dài. Dù sao cậu cũng là sinh viên chuyên ngành chống khủng bố, sau này sẽ là cảnh sát đặc nhiệm, mà đặc cảnh và lính đặc chủng cũng coi như bà con rồi. Nên trước hết cậu đứng dưới góc độ chuyên nghiệp mà phê phán các thể loại miêu tả không phù hợp với thực tế trong văn của "Cuồng Nhất Khiếu", sau đó dùng ngữ khí thích hợp để hỏi tại sao tất cả nam chính đều là tổng tài bá đạo, rồi nêu ra cách nghĩ của bản thân: không thể có lính đặc chủng kiểu tổng tài bá đạo được!

Hôm nay cậu tới phòng máy tính, cập nhật tin tức là chuyện phụ thôi, chủ yếu là muốn xem câu trả lời của "Cuồng Nhất Khiếu".

Nhưng mà...

Chiêu Phàm bấm vào phần thông báo. "Cuồng Nhất Khiếu" đúng là có trả lời cậu rồi, nhưng chỉ để lại đúng hai chữ "ha ha".

Nhìn chằm chằm hai chữ tràn ngập ý vị trào phúng kia, khóe môi Chiêu Phàm run run, thấp giọng mắng, "Má! Đồ ngu!"

Học sinh tiểu họcbây giờ, sau mà không khiêm tốn tiếp thu ý kiến của sinh viên đại học zậy?

Đêm khuya, phòng máy tính vô cùng náo nhiệt, nào là tổ đội đánh quái rồi hi hi ha ha nói cười, múa may quay cuồng giỡn hớt không biết mệt, chỉ có góc Chiêu Phàm ngồi là yên lặng một chút.

Vừa nãy Chiêu Phàm vừa tức vừa sảng đọc xong bài mới của "Cuồng Nhất Khiếu", giờ đang vắt óc viết ra một đoạn bình luận chê bai mới.

Cùng lúc này, tại một căn nhà trong đại viện bộ đội ở đầu kia thành phố, thanh niên tốt độ hai mươi tuổi, Nghiêm Khiếu, đang bắt chéo tay, nhịp chân, thần sắc trầm trọng nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Ánh sáng màu vàng nhạt từ màu nền của diễn đàn tiểu thuyết "Thiết hàn tình" phả lên gương mặt góc cạnh của anh, một chút thì rơi vào đáy mắt anh, khiến cho cả người anh lộ ra chút vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

Đang hiện trên màn hình là giao diện về thông tin của một người dùng.

- -- Tên người dùng: Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm

- -- Trạng thái: online

Để đếm cho rõ tổng cộng có mấy chữ "Phàm" mà Nghiêm Khiếu còn giơ ngón tay ra, chọt lên từng chữ "Phàm" một.

Tám chữ.

Tám chữ Phàm, gọi tắt là "Phàm tám" (凡八), bỏ cái nét ở giữa đi thì còn là (几八) "jiba". (JJ ó, cái đó ó)

Jiba, hảo đặt tên mà.

Nghiêm Khiếu cười lạnh một tiếng, thu ngón tay về, ánh mắt lại dừng trên cái chữ "online" kia.

Từ hôm qua tới bay giờ, anh vẫn luôn chờ cái người Jiba này xuất hiện.

./. Hết chương 1./.

煎饼果子

chapter content