Tả Thiên mới đến, không dám nhận nhầm sinh viên, học kỳ này chỉ mở hai môn học liên kết với nhau, văn hóa dân tộc học và văn hóa du lịch thế giới, khóa học này từ trước đến nay sinh viên thường không bao giờ đến đủ, nhưng không biết ai tiết lộ phong thanh, nghe nói đi học sẽ có giảng viên phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, còn hơn Phan An, tức chết Tống Ngọc, thời điểm Tả Thiên bước vào phòng học, bên trong quả thực chật kín chỗ, thiếu chút nữa anh tưởng rằng mình vào nhầm phòng học.
Hai tiết học liên tục trôi qua, mặc kệ anh nói cái gì làm cái gì, ở bên dưới đều vang lên các loại tiếng kinh hô không dứt.
"Rất đẹp trai nha."
"Thật có khí chất."
" Tiếng nói thật dễ nghe."
"Tri thức thật uyên bác."
Thật ra Tả Thiên thật sự đang rất thoải mái, từ nhỏ anh đã có vẻ ngoài xuất chúng, thành tích vận động cũng hơn người, sớm có thói quen được mọi người vây quanh như những vì sao vây quanh mặt trăng, vậy nên trong trường hợp nhỏ như thế này, anh không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Chuông tan học vừa vang lên, Tả Thiên còn chưa kịp nói một tiếng tan học, sinh viên xông lên nhưthủy triều, bốn phương tám hướng vây anh lại, mà đồng sự tốt củaanh Phan Dương không biết từ góc nào xông ra , “ Giáo sư Tả hiện nay không có bạn gái,cũng không có bạn trai, mọi người ai có nhu cầu thì nhanh chân báo danh ”.
Thái dương Tả Thiên chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, anh bỗng nhiên biết lời đồn đãi ở trường là từ miệng người không đức độ nào phun ra, anh thật sự là *** vô ý.
Những học sinh kia làm bộ dáng thật giống nhau, kiễng mũi chân, giẫm lên ghế và bàn, một đám giơ tay thật cao, phía sau cũng như phía trước làm cho Tả Thiên nghĩ rằng mình là tờ chi phiếu một trăm vạn.
"Em."
"Em em em."
"Còn có em."
Tả Thiên thường ngày bình tĩnh cũng trở nên đau đầu,mà Phan Dương đứng một bên cười nghiêng ngả như chú mèo vừa đi ăn trộm về.
Đột nhiên một đám *** tiếng nói trở nên im bặt, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, đầu tiên là nhìn thấy cái bàn bị chổng ngược, tiếp theo nhìn thấy một *** cô gái, bộ dạng của cô thập phần xinh đẹp đáng yêu, biểu tình lại lạnh lùng thản nhiên, cô vỗ vỗ tay, động tác nhẹ nhàng như khiêu khích : nhảy lên một cái bàn khác, trong nháy mắt trong phòng học lặng ngắt như tờ.
Sau đó một tiếng nói dị thường trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái đó vang lên, "Mọi người không cần tranh cãi, anh ấy là bạn trai của tôi, chúng tôi ngay đến đứa nhỏ cũng có rồi, hiện tại đang học lớp bốn."
Khương Lai thật đúng là tận sức bôi đen anh, trên đầu Tả Thiên suýt chút nữa bốc khói, cô gái này lén hồ nháo cũng thôi, tự nhiên còn chạy đến nơi làm việc của anh náo loạn, lần này đã vượt qua ranh giới cuối cùng của anh.
Mà cõi lòng Phan Dương như một viên thủy tinh tan nát thành vô số mãnh, lần thứ hai bụm mặt lệ tuôn rời đi.
Khương Lai từng làm qua trợ giảng trong thời gian còn đi học ở đây , cô trẻ tuổi lại xinh đẹp, cho nên có không ít người nhận ra cô, mà bộ dáng lạnh lùng thản nhiên của cô trong lúc nói chuyện không thể nghi ngờ đặc biệt làm cho người ta tin phục lực cùng với áp lực, sau khi mọi người phát ra tiếng kinh hô bất khả tư nghị*, cũng lục đục tản đi, không dây dưa nhiều nữa.
*Bất khả tư nghị:không thể tin nổi
"Không cần đi làm?"
Tả Thiên chậm rãi bước tới chỗ cô, nở nụ cười chân thành, tiếng nói rất bình thản, nhưng Khương Lai lại cảm thấy có một luồng sát khí phóng tới mình từ người đối diện, cô ngoan ngoãn nhảy từ trên bàn xuống, "Thời gian bọn em đi làm rất tự do, chỉ cần trongthời gian quy định nghiên cứu ra thành quả là được."
Tả Thiên nhíu mày, "Cho nên không có việc gì tới chỗ này của anh làm loạn?"
Khương Lai trịnh trọng trả lời anh, "Lời nói của người đồng sự kia đều là thật sao, nếu em không tới kịp thì anh nhất định đã bị những người đó đoạt đi rồi, em nói rồi em muốn theo đuổi anh, đương nhiên không thể để cho anh bị người khác cướp đi."
"Trên thế giới không có người nào theo đuổi như em, vì theo đuổi anh mà bôi đen anh, em không biết là em hơi quá đáng sao, em có từng tôn trọng anh sao? Với hành vi này của em, anh có thể tố cáo em tội ác ý phỉ báng người khác." Tả Thiên thu lại nụ cười, khuôn mặt không chút thay đổi, Khương Lai biết anh thật sự tức giận.
Nhưng cô cố tình không chịu thỏa hiệp, "Em không có bôi đen anh, chúng ta ngay cả đứa nhỏ cũng có, anh không tin,em đưa anh đến trường học của Khương Noãn,để chính anh hỏi cha đứa nhỏ là ai." Đây là khúc gỗ duy nhất có thể cứu mạng cô, cho dù bị anh chán ghét, cô cũng không thể buông tay.
"Anh hà tất gì phải đi so đo với một cô gái, chỉ cần dùng một sọi tóc của cô bé xét nghiệm DNA đối chứng, lời nói dối của em sẽ không có tác dụng."
"Không cần, em không cần anh làm xét nghiệm DNA đối chứng, con bé vốn chính là con gái của anh.”
Tả Thiên gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Khương Lai, cô cố gắng bày ra bộ dáng đúng lý hợp tình, nhưng hết lần này tới lần khác lông mi *** như chiếc quạt, hàm răng gắt gao cắn chặt vào môi, sắc mặt trắng bệch làm lộ ra tâm tình thấp thỏm lo âu của cô.
Tả Thiên vẫn mềm lòng, tất cả bất mãn như khinh khí cầu bị hết hơi, biến mất vô tung, ở tận đáy lòng đối với cô gái trước mắt là đau lòng cùng bất đắc dĩ.
Anh thở dài, "Khương Lai, em tại sao lại không rõ vậy? Thích là việc của riêng mình em, anh quả thật không thể can thiệp, nhưng em không thể lấy việc này để đùa giỡn, cái này không tốt một chút nào."
Khương Lai giải thích, "Em không có đang đùa."
Tả Thiên nhíu nhíu mày: "Anh đã tìm người điều tra qua về em, đứa bé kia là con của ba em và người vợ sau này, không có một chút quan hệ nào với em, về sau đừng lấy lí do này để uy hiếp anh, anh ghét nhất là bị uy hiếp, lần sau anh sẽ không dùng vẻ mặt ôn hoà như vậy để nói chuyện với em nữa, tự mình giải quyết cho tốt."
Khương Lai ngây ngốc sững sờ tại chỗ, để mặc Tả Thiên đi về phía trước không quay đầu lại, đau đớn tràn ngập trong cơ thể của cô , lan tràn đến chóp mũi sau đó nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.
Tả Thiên đi thẳng đến phòng học cũng không nghe thấy một chút âm thanh nào từ phía sau, chắc là anh đã nói quá nặng nề, người ta chung quy cũng chỉ là một cô gái không hiểu rõ sự tình, anh thở dài, đổi hướng quay trở về.
Khương Lai đứng im lặng, đôi mắt như ngập trong sương mù, nước mắt của cô đang rơi, thấy anh, nước mắt lại rơi càng nhiều, quả thật như trận mưa rào ngày hạ.
Anh vừa đi tới gần, hai tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của anh, "Tả Thiên, anh đừng chán ghét em, đừng...... Đúng, Tiểu Noãn không phải là con anh, em không lừa anh, anh đừng tức giận, em thật sự thật sự rất thích anh Tả Thiên...... Thật xin lỗi......"
Tả Thiên trơ mắt nhìn *** nước mắt của cô khiến quần áo mình nhăn nhúm, tâm trạng giống như cũng bị nước mắt kia bao phủ, có chút mặn, có chút chát, "Khương Lai, em đừng kích động, anh không tức giận, em đừng khóc, anh không tức giận, em......"
"Thật sự?" Thỏ con đôi mắt hồng hồng đáng thương nhìn anh, khóe mắt còn mangtheo vài giọt nước mắt chưa chảy xuống hết.
"Thật sự, anh không tức giận." Tả Thiên rút giấy lau mặt từ trên bục giảng đưa cho Khương Lai, "Lau khô mặt đi, anh đưa em đi ra ngoài."
Khương Lai bất động, khuôn mặt thẳng tắp nhìn anh: "Tả Thiên, em thích anh."
"Anh đã biết, anh đã biết, nhưng điều đó không có khả năng." Tả Thiên cúi thấp đầu thay cô lau mặt, "Khương Lai, anh sẽ đối xử với em như em gái, anh thích phụ nữ thành thục ổn trọng, không phải những cô gái thanh thuần trong trắng đáng yêu như em, em đừng lãng phí thời gian ở trên người anh nữa."
Khương Lai ưỡn ngực, "Tại sao em lại không được? Em đã hai mươi hai tuổi rồi."
Tả Thiên ném giấy vừa lau mặt vào thùng rác, sau đó mới hạ tầm mắt chăm chú nghiêm túc nhìn đôi mắt đang sáng lên của Khương Lai, "Đi, không nói về chuyện này nữa, tiếp theo anh không có lớp, anh đưa em về nhà."
Suy nghĩ của cô gái này từ mười hai năm trước và bây giờ vẫn giống hệt nhau, nếu anh muốn thuyết phục cô bằng cách bình thường, chắc là còn khó hơn so với lên trời, chỉ sợ mình nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, người ta vẫn không nghe như cũ.
"Tả Thiên, em......" Khương Lai đương nhiên không cam lòng để Tả Thiên cho qua có lệ như vậy.
"Được rồi, anh mời em ăn kem, bồi tội lúc nãy làm em khóc, như vậy có được không?" Ở trong phòng học náo loạn thành dạng như vậy, trên trán của cô đã thấm ra một tầng mồ hôi tinh mịn, Tả Thiên nhìn cũng đau lòng, nếu bỏ đi không nói chuyện tình yêu,anh quả thật thích cô gái này.
"Cám ơn." Khương Lai sửng sốt một hồi lâu mới nặng nề mà gật gật đầu, sức lực quá lớn, làm cho Tả Thiên nghĩ rằng cô sẽ khiến đầu của mình rơi xuống đất mất.
Nhìn động tác của cô, Tả Thiên cười đến không kiềm chế được ***, ở trong lòngthầm nghĩ,tự nhủ nói — thật sự là một đứa ngốc.
Kỳ thật Khương Lai cũng không thường ra ngoài ăn mấy thứ này, nhưng từ sau lúc cùng Tả Thiên tạm biệt, có đôi khi cô bởi vì nghĩ đến những chuyện cũ mà khổ sở, sẽ mua rất nhiều kem, vừa ăn vừa yên lặng rơi lệ.
Nay có thể lại cùng vương tử trong lòng mình cùng nhau ăn kem, cô hạnh phúc giống như đang nằm mơ, cô ăn một miếng rồi lại nhìn Tả Thiên, giống như coi Tả Thiên Lai là đồ ăn.
Sau lưng Tả Thiên là từng trận rét lạnh, anh gọi một ly Latte, cúi đầu uống đồ uống, vừa để trốn tránh tầm mắt của cô.
"Phục vụ, cho tôi một cốc nữa." Anh nghe thấy Khương Lai nói như vậy.
"Không thể ăn nữa, cẩn thận bị tiêu chảy." Anh vừa nói vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn có dính kem , giống như chú mèo con chỉ ăn vụng kem mà không biết được là phải lau mặt.
"Tại sao lại giống vẻ mặt của trẻ con được cho ăn ngon vậy?"
"Em không phải trẻ con." Khương Lai phản bác nói: "Là vì anh nói ăn kem phải dính vào cả mặt và cổ ,như vậy mới hơn người.
Tả Thiên ngơ ngẩn, đúng lúc người phục vụ mang một phần kem nữa đến, trong lúc nhất thời anh đã quên không ngăn cản, chỉ ngơ ngác nhìn Khương Lai giống như trẻ con đang ăn kem, cô gái trẻ tuổi lại xinh đẹp ở dưới ánh mặt trời hồn nhiên giống như Thiên Sứ.
" Ăn như vậy thật sự có vẻ hạnh phúc sao?" Anh nghe được chính mình hỏi.
Đây vốn là lí do thoái thác anh lấy ra để trêu cợt cô, ai cũng không ngờ được khi cách đây mười hai năm, ngay cả anh cũng đã quên từng trò đùa dai, nhưng cô gái này vẫn coi lời của anh như thánh chỉ,cẩn thận tỉ mỉ làm theo.
Khương Lai cũng sợ run một hồi, sau đó lại xúc một muỗng to đưa vào trong miệng mình, bị đông lạnh đến nỗi liên tục hít không khí, "Em cũng không biết, nhưng làm như vậy có thể cho em cảm giác chân thực rằng anh từng tồn tại, đối với em mà nói, như vậy cũng rất hạnh phúc."
Tâm Tả Thiên khẽ động, sâu trong nội tâm như nổi lên một tia gợn sóng, có chút đau, có chút ấm áp, lần đầu tiên anh cảm nhận được một cách rõ ràng, tình cảm dành cho anh của Khương Lai không phải là ảo giác nhất thời, không phải bởi vì trước đây không chiếm được mà hình thành một loại chấp niệm, mà là thật sự rất thích, không có lý do gì nhưng cũng không thể nghi ngờ.
Được người khác yêu thích như vậy, bất cứ người nào cũng cảm thấy vinh hạnh, Tả Thiên cũng không ngoại lệ, nhưng anh lại càng ngày càng rối rắm, bởi vì đối tượng lý tưởng của anh tuyệt đối không phải một người ngốc nghếch như vậy, một cô gái giống như trẻ con ,mà là một người có thể cùng anh đứng sóng vai, vẫn phải thành thục nhưng cũng phải nữ tính.
Anh vẫn phải cự tuyệt cô.
"Giáo sư, hoa hồng của anh."
Tặng một tuần hoa, Ứng Tĩnh Tĩnh là sinh viên vừa học vừa làm ở cửa hàng bán hoa thuận tiện đổi xưng hô với Tả Thiên từ Tả tiên sinh biến thànhgiáo sưTả, cuối cùng ngay cả chữ Tả cũng tự mình bỏ đi.
"Được, cám ơn." Tả Thiên nhận lấy hoa hồng kiều diễm ướt át, xoay người muốn vào văn phòng thì bị Ứng Tĩnh Tĩnh gọi trở lại.
"Giáo sư, vì sao anh không đồng ý cho phép Khương Lai *** theo đuổi vậy?"
Tả Thiên nhíu lông mày, "Cô từ đâu nhìn ra tôi không đồng ý?"
Ứng Tĩnh Tĩnh đáng yêu le lưỡi, "Nhất định là vậy rồi, chỉ có lúc theo đuổi người khác mới có thể mỗi ngày đều tặng hoa hồng, tôi ở cửa hàng bán hoa làm công đã hơn một năm, loại chuyện này tất nhiên là biết rõ ràng."
Tả Thiên nghiêng đầu nhìn hoa hồng, không nói gì.
"Giáo sư, nếu như, nếu như anh......" Ứng Tĩnh Tĩnh hoạt bát đáng yêu vậy mà lại trở nên nhăn nhó đứng vân vê ngón tay, "Nếu anh không thích Khương Lai ***, tôi theo đuổi anh có được không? Tôi thích giáo sư." Thật sự cô rất thích giáo sư nha, từ ánh mắt đầu tiên đã thích, vừa đẹp trai lại có phong độ, cả người có một loại khí chất không nói nên lời, làm cho người ta không tự chủ được mà trầm mê.
"Thật xin lỗi, tôi đã có bạn gái."
"Sao?" Ứng Tĩnh Tĩnh thét chói tai, "Tôi không tin, nếu anh có bạn gái, Khương Lai*** không có khả năng vẫn tặng hoa hồng cho giáo sư, giáo sư anhkhông thể lấy lý do giả dối này để cự......"
Tả Thiên ngắt lời cô, "Thật sự, gần đây mới vừa ở cùng nhau."
Ứng Tĩnh Tĩnh che trái tim vỡ thành trăm mảnh, "Vậy Khương Lai*** biết không?"
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy hình như Tả Thiên trong nháy mắt hoảng hốt, "Cô ấy vẫn không biết, cô đừng nói cho cô ấy, chuyện này chính tôi sẽ nói rõ ràng với cô ấy."
Dđlqđ-tlđ
"Ách."
Ứng Tĩnh Tĩnh nhìn Tả Thiên thu lại nụ cười, đắm chìm trong bộ dáng suy tư với tâm sự nặng nề, đối lập với hình ảnh bản thân mình không chút lưu tình bị cự tuyệt, cô bỗng nhiên cảm thấy giáo sư đối với Khương Lai *** có lẽ cũng có một chút thích.
Khi Khương Lai bắt đầu tặng hoa hồng cho Tả Thiên vào ngày đầu tiên, Tả Thiên liền hiểu rằng phương thức tốt nhất làm cho Khương Lai hết hy vọng là tìm một người bạn gái, mà anh thật may mắn, thời điểm anh nảy ra ý tưởng này, Trương Thiến đã thổ lộ với anh.
Trương Thiến là một chuyên viên trong công ty quản lý tài sản chứng khoán, các phương diện đều phù hợp với yêu cầu về bạn gái của anh, ngoại trừ thời gian quen nhau hơi ngắn một chút, nhưng Tả Thiên không tìm ra bất cứ lý do nào để cự tuyệt cô.Tiểu Linh Đang-LQĐ
Theo lý thuyết bây giờ anh đã có bạn gái, trước tiên nên đi cắt đứttâm tư của Khương Lai, nhưng mà anh hết lần này đến lần khác không mở miệng được, trong đầu luôn xuất hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn miệng dính đầy kem, đơn thuần đến mức làm cho người ta không đành lòng thương tổn.
Tả Thiên thật lòng không muốn làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trương Thiến lộ ra biểu tình thương tâm, như vậy cũng không phải là một biện pháp, nhưng nghĩ lại, tục ngữ nói sớm chết sớm siêu sinh, vẫn nên nói rõ ràng với cô sớm một chút, như vậy sẽ tốt cho cả hai.
Ddlqđ-TLĐ
Tả Thiên đang cầm hoa hồng, vừa về tới văn phòng lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Khương Lai, "Là Khương Lai tới sao? Có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, anh có chút việc muốn nói với em....."
Tả Thiên cùng cô nói cái gì đây? Bảo cô không cần đưa hoa hồng, hay là bị cô làm cho cảm động nên nguyện ý tiếp nhận cô?
Cái đầu nhỏ của Khương Lai giải quyết vấn đề liên quan đến khoa học tự nhiên rất thành thạo, nhưng đối với tình cảm thì không biết gì cả, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra phải làm cái gì tiếp theo, chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu Kiều Sở.
Kiều Sở nhất định biết, lần trước cô không có gỗ nổi cứu mạng, hết đường xoay xở không biết phải theo đuổi người khác hư thế nào thì cũng là Kiều Sở bày mưu tính kế, nói có thể thử cách tặng hoa hồng tấn công.
"Khương Lai, không nên suy nghĩ bậy bạ, chỉ có một khả năng, chính là kiên trì hướng tới, kiên định, cậu chỉ cần để ý phải làm sao để ăn mặc cho thật đẹp để có kết quả, nhưng vì để cam đoan không có một chút sơ hở nào, mình sẽ đi cùng cậu, mình sớm đã muốn nhìn thấy người làm cho cậu nóng ruột nóng gan nhiều năm như vậy "Ngày hôm qua*" là thần thánh phương nào.
*ý chỉ Tả Thiên
Khương Lai, không cần nhanh chóng đã cự tuyệt mình nha, mình có thể ngồi cách bọn cậu rất xa, nhưng lại có thể thấy được nhất cử nhất động của mọi người, nếu hiện trường có biến động gì, cậu tìm cách báo lại cho mình, mình có thể cho cậu đề nghị khác,thật là nhất cử lưỡng tiện."
Khương Lai nghe xong nhất thời không nói gì.
Khương Lai nghe xong nhất thời không nói gì.
"Mình coi như cậu đồng ý, Khương Lai, nửa giờ sau gặp mặt ở công ty bách hóa , mình sẽ biến cậu tở nên xinh đẹp, nhất định có thể làm Tả Thiên của cậu mê muội đến thần hồn điên đảo.
Qua kì nghỉ hè năm lớp bốn tiểu học Khương Lai giống như có một chút thay đổi, không hề như vậy nữa...... Không giống bản thân mình lúc trước, Kiều Sở giống như thấy được ánh sáng bình minh, cố gắng quấn quít lấy Khương Lai, dường như Khương Lai không kháng cự nổi cô nên bị cô bạn từ nhỏ này dính đến tận lúc học cao trung.
Dường như Khương Lai đã bị thứ gì đó làm mất đi bản tính vốn có, từ khi coi cô là bạn tốt, cô đã trở thành người có một tấc lại muốn tiến một thước, không còn là thái độ khúm núm như trong quá khứ, biến hóa nhanh chóng trở thành kẹo đường nữ vương, luôn chỉ huy Khương Lai, mà Khương Lai cũng quen dần với thói quen này rồi.
Nghe Kiều Sở nói xong, Khương Lai biết mình không phản bác được, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng với cô.
Khương Lai đợi một mình không yên, nghĩ rằng sẽ đến chỗ hẹn trước, nhưng Kiều Sở không quen nhìn thấy bộ dạng của cô khi phải nhún nhường chờ đợi một người đàn ông nên lôi kéo cô phải đi dạo, trái đi dạo, kéo dài tới thời gian đã hẹn trước mới để Khương Lai rời đi, chính cô cũng theo sau, nhất định phải thấy rõ ràng khuôn mặt thật của Tả Thiên .
Khương Lai đến nhà hàng đã hẹn sẵn vừa vặn ở cửa gặp được Tả Thiên, bên cạnh anh còn có một mỹ nhân, ngũ quan tinh xảo dáng người nóng bỏng.
Cô cảnh giác trừng mắt về phía cô gái xinh đẹp đứng bên trái anh, "Tả Thiên, cô ta là ai?"
Tả Thiên ngắt lời cô, "Lên lầu trước đi, anh đã đặt phòng trước ở trên đó."
Nói xong anh quay lưng đi lên trên lầu đầu tiên, Khương Lai đứng tại chỗ ngẩn người, nhìn từ phía sau Tả Thiên cùng người phụ nữ đó dựa vào nhau quá gần, ngay cả cái bóng ở dưới mặt đất cũng như muốn lồng vào nhau.
"Khương Lai, em ngây ngốc cái gì, còn không mau đi đi." Kiều Sở cũng không biết từ góc nào nhảy ra, "Cho dù có người không mong muốn xuất hiện, cậu cũng đừng không đánh mà hàng."
Lúc này Khương Lai mới xoay người lại, vội vội vàng vàng đuổi theo, thân thể như đang ngập chìm trong biển nước chìm nổi chìm khôngcó biện pháp nào,cô còn mơ hồ có dự cảm không tốt.
Không ngoài dự đoán, khi vừa vào phòng bao, câu nói đầu tiên của Tả Thiên đã đẩy cô xuống vực sâu vạn trượng.
"Khương Lai, cô ấy là bạn gái của anh Trương Thiến." Tả Thiên thậm chí cũng chưa liếc nhìn cô một cái, khoác tay ôm eo người bên cạnh: "Cô ấy chính Khương Lai mà anh vẫn thường nhắc tới, anh vẫn coi cô ấy trở thành em gái."
Trương Thiến mỉm cười, "Anh đúng là chiếm được tiện nghi lớn rồi, Khương Lai vừa xinh đẹp lại trẻ tuổi, nếu anh không nói cho em biết tuổi của cô ấy, em nhất định sẽ nghĩ đây là cô gái học trung học rất xinh đẹp, anh với cô ấy là chú cháu đấy!”.
Thân là một người phụ nữ thông minh, Trương Thiến đã sớm nhìn thấy gần hết trong mắt Khương Lai, không dấu vết tràn ngập dục *** ôm lấy cánh tay Tả Thiên, ra oai phủ đầu với Khương Lai.
"Đừng nói chuyện, Khương Lai, muốn ăn cái gì? Trước gọi món ăn đi." Tả Thiên bày ra bộ dáng anh trai tốt, nhưng khi anh đưa thực đơn cho Khương Lai thì ánh mắt dường như có chút né tránh, không dám nhìn sắc mặt của cô.
Khương Lai bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt thập phần tái nhợt.
"Tả Thiên, em thích anh, nhất định là so với cô ta thì em là người thích anh hơn, em đã thích anh mười hai năm, vì sao không chịu cho em một cơ hội, vì sao cô ta có thể, em lại không thể?""KhươngLai....." Tả Thiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đang ngồi trong góc khuất, trong lòng giống như bị kim đâm một cái, có chút đau xót.
Trương Thiến ho khan một tiếng, "Khương Lai, em còn nhỏ cho nên không rõ, thích là chuyện của một người, nhưng kết giao lại là chuyện của hai người, nếu em thích anh ấy, anh ấy thích chị, chị lại thích một người khác, sau đó chúng ta lại phải kết giao, vậy thế giới không phải là rối loạn sao?"Cô bé nữ sinh này nhìn ngoan ngoãn như vậy mà sức bật thật không giống người thường,là cô có chút xem thường người ta rồi.
Khương Lai trừng cô, "Không được nói, tôi chán ghét chị."
Trương Thiến lộ ra biểu tình bi thương, Tả Thiên nhắm mắt, "Khương Lai, em hơi quá đáng, mau xin lỗi Trương Thiến."
"Em không cần." Khương Lai trừng mắt nhìn Tả Thiên, "Các người kết giao thì kết giao, dù sao em cũng sẽ không buông tha, em chỉ biết hạnh phúc phải dựa vào chính mình mà giành lấy, chỉ có cố gắng mới có thể thi đỗ đượcthành tích tốt."
Tiểu Linh Đang-diễn đàn Lê quý Đôn***
Cô nói xong lại ngồi xuống, cầm lấy thực đơn gọi rất nhiều món ăn, cũng không thèm nhìn sắc mặt của hai người kia, trực tiếp gọi người phục vụ đưa ra ngoài.
Trương Thiến nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, cô còn tưởng rằng cô gái nhỏ này sẽ bị thương tâm muốn chết nên chạy ra ngoài, trong đầu Tả Thiên vẫn còn lại hình ảnh cái liếc mắt của Khương Lai trước khi bỏ ra ngoài, ánh mắt trong sáng như vậy, dường như làm mê muội đôi mắt của anh.
Bữa cơm này thập phần quỷ dị, ba người đều đạt tới cảnh giới cao nhất của việc chỉ ngồi ăn mà không nói, giữ im lặng cúi đầu ăn cơm, Trương Thiến vốn có ý đồ muốn nói vài lời thân mật với Tả Thiên, nhưng Tả Thiên hiển nhiên không yên lòng, không quan tâm tới cô, Trương Thiến biết là không thể để bản thân như vậy nữa, sẽ phát triển thành tác dụng ngược nên cũng đành im lặng.
Cơm nước xong, Tả Thiên đề nghị đưa hai cô về nhà.
Tiểu Linh Đang-diễn đàn Lê quý Đôn***
Trương Thiến có chút thất vọng, đứng lên mở cửa chính của phòng, cửa vừa mở ra, một bóng người ập vào người cô, nếu không phải cô đã luyện võ thuật vài năm, thế nào cũng ngã ra sàn.
"Kiều Sở?" Tâm tình Khương Lai không tốt cũng liếc mắt một cái nhận ra bạn tốt.
"Ha ha...... Vừa vặn đi ngang qua, thật khéo nha, Khương Lai, cậu ăn cơm ở nơi này sao, mấy người nhất định là bạn, mấy người quan hệ thật tốt, ha......" Kiều Sở lộ ra nụ cười vô hại, chỉ là cho dù cô có cười đến thuần khiết cũng không có ai tin, nhưng mà không có ai cố tình cùng cô so đo.
Tả Thiên liếc mắt nhìn Kiều Sở một cái, "Kiều Sở, bằng không phiền toái cô đưa Khương Lai về được không?"
Khương Lai lập tức nổi giận, "Không cần, tôi muốn Tả Thiên đưa về." Ngay lúc đó cô bắt chước tình huống trong phim, hai tay nhỏ bé ôm chặt lấy cánh tay Tả Thiên.
Kiều Sở quả nhiên là bạn tốt của Khương Lai, thời khắc mấu chốt ra tay trượng nghĩa, "Đúng rồi, nhà của tôi và Khương Lai vừa vặn ngược hướng, đưa cô ấy trở về rất phiền toái, bằng không tôi thay anh đưa vị xinh đẹp này về cũng được."
Tả Thiên suy tư một chút, "Vậy cũng tốt, nhờ cô cả."
Đến người thành thục ổn trọng như Trương Thiến cũng phải thốt lên, "Như thế này cũng quá vớ vẩn, Tả Thiên."
"Thật xin lỗi, Trương Thiến, anh sẽ liên lạc với em sau." Tả Thiên tùy ý để Khương Lai ôm cánh tay của mình, đưa cái đuôi nhỏ này đi.
Nhìn bóng lưng hai người Kiều Sở giơ tay hình chữ v, nhìn Trương Thiến tức đến một bụng khí, lần đầu tiên hẹn hò cô thập phần chờ mong lại kết thúc bằng phương thức như thế này, quá hoang đường!