Trên thực tế Khương Lai chỉ cố gắng tỏ ra trấn định thôi, chờ Tả Thiên rời đi, cô liền đứng lên vọt vào toilet, cô che mặt, có phần không thể tin nổi chính mình nói cái gì, làm cái gì, cô cố tình gây sự như vậy,chắc là ai nhìn cũng thấy không thích đi.
Nhưng mà những từ cô chán ghét nhất *** lọt vào tai cô, lý trí phòng tuyến của cô đều hoàn toàn bị đánh tan, trong đầu cô chỉ có một ý niệm, nhất định phải bắt lấy Tả Thiên, không thể để cho anh giống mười hai năm trước ở bên cạnh cô mà im hơi lặng tiếng rời đi.
Khương Lai cả đời này cũng sẽ không quên, ngày đó sau khi tỉnh lại thấy vị trí bên cạnh mình trống rỗng cô vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra,chỉđơn thuần nghĩ là đối phương dậy sớm, cho đến khi thoáng nhìn qua tờ giấy nhỏ bị laptop đè lên trên tủ đầu giường, tôi đi rồi, có dịp thì đến phía nam tìm tôi chơi.
Chữ viết ngay ngắn có lực, như thể được trưng bày động lòng người không thôi, ngay lúc đó cô gắt gao nắm chặt tờ giấy mỏng manh, ngay cả dép lê cũng chưa đi vọt vào phòng Khương Thi.
Khương Thi còn đang buồn ngủ bị tỉnh lại, định xuống giường đưa ra kháng nghị như bình thường thì nhìn thấy sắc mặt con gái tái nhợt, có chút lo lắng hỏi: "Xảy rachuyện gì?"
"Ba có biết nhà Tả Thiên ở đâu không?" Khương Lai trực tiếp hỏi.
Khương Thi lúc này mới tỉnh ngủ, qua một hồi lâu mới kịp phản ứng, trong quá trình Khương Lai chờ đợi cô vẫn nín thở, dường như sợ nghe phải tin tức xấu.
"Ba làm sao biết được, cậu ta không phải ở trong phòng của con sao? Con qua đó hỏi thử xem."
Đúng vậy, đi qua hỏi một chút thì rõ rồi, nhiều việc thực ra rất đơn giản, đáng tiếc người ta đã không còn ở đây nữa.
Khương Lai che miệng lại, cơ thể theo bên giường chậm rãi trượt xuống, dường như thân thể cô đang chìm trong trời đông đầy tuyết, cả người ở bên chân giường thu thành một đoàn,ngăn không được từ đáy lòng phát ra từng trận ớnlạnh.
Tả Thiên đi như vậy cũng thật vội vàng, cô bỗng nhiên hiểu ra tối hôm qua kỳ thật cậu ta không ngủ sớm như vậy, đây hẳn là sự cự tuyệt không tiếng động của cậu.
Kế tiếp là kì nghỉ hè nghiêm túc, Khương Lai ở mặt ngoài thoạt nhìn không có gì thay đổi, vẫn trưng ra khuôn mặtlạnh lùng thản nhiên như vậy, nhưng tính cách lại trở nên táo bạo, cho dù Khương Thi không đồng tình cho lắm nhưng cũng không có biện pháp.
May mắn là Khương Lai vẫn sống rất vui vẻ, nói chính xác thì hẳn là cuộc sống càng thêm phấn khích, mặc kệ là học tập, diễn thuyết, thư pháp...... Chỉ cần là cuộc thi mà cô tham gia, cô đều là người xếp thứ nhất.
Thật giống như đang chứng minh một điều, không có cậu ta, cô vẫn có thể sống rất tốt.
Cô đã gặp qua rất nhiều người, có người so với cậu ta thì dịu dàng hơn, có một vài người so với cậu ta thì đẹp trai hơn, cũng có những người so với cậu ta thì hài hước hơn rất nhiều, nhưng làm người ta vô cùng uể oải là, trong đầu cô vẫn chỉ có cậu .
Khương Thi nói: " Đứa nhỏ mười tuổi biết cái gì gọi là tình yêu."
Khương Lai nghĩ đến bây giờ cô cũng không biết cái gì gọi là tình yêu, chỉ là cómột người như vậy, một người vừa vặn như vậy, cứ đón ánh mặt trời như vậy, lấp lánh tỏasáng lên rồi đi vào trong mắt cô, vì thế cô rốt cuộc không thể quên được, không hơn.
Cô nhóc im lặng ngồi cạnh nhìn Khương Lai vọt vào toilet liền dừng động tác ăn cơm lại, cô đi tới trước cửa phòng rửa tay, nghe được người trong đó cúi đầu phát ra những tiếng khóc đè nén.
Nhìn cô bé không giống người muốn vào toilet, thân thể nho nhỏ ngay ngắn đứng ở ngoài cửa toilet, im lặng dịu dàng chờ đợi.
Khương Noãn vẫn đợi cho người ở bên trong khóc mệt mỏi, thanh âm trở nên khàn khàn, mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Khương Lai lắp bắp kinh hãi, rút một đống lớn giấy vệ sinh lau loạn ở trên mặt, "Ngại quá, tôi đi ra ngay đây."
"Chị, là em."
Khương Lai dùng giấy vệ sinh tùy tiện lau trên mặt hai lần rồi ném vào thùng rác, hít sâu một hơi rồi mới mở cửa, "Chị hình như ăn nhiều đồ quá bị đau bụng rồi, đau bụng, đau quá, đau đến rớt nước mắt, ha ha......"
Tiếng cười khô khốc không có sức thuyết phục, nhìn Khương Noãnánh mắt sáng lên, Khương Lai chậm rãi chột dạ đứng dậy, cô thu liễm biểu tình hiện tại, làm như cái gìcũng chưa từng phát sinh, "Em ăn xong rồi đúng không, thời gian cũng không còn sớm, chị đưa em quay về trường học."
Khương Noãn bây giờ vẫn ở tại kí túc xá của trường học, Khương Lai sợ cô bé một mình ở trong đó nhàm chán, thỉnh thoảng sẽ đưa cô ra ngoài ăn chút gì đó.
Tay bị người nhẹ nhàng kéo lấy, "Chị, đó là ngườimà ba từng nhắc tới đúng không?"
Khương Lai dừng lại bước chân, thong thả quay đầu lại, khuôn mặt lạnh nhạt như tuyết, ánh mắt lại lộ ra tia sáng yếu ớt, giống như chỉ nhẹ nhàng chạm vào sẽ như bông tuyết biến mất không thấy, "Thật xin lỗi, vừa rồi chị nói dối như cuội còn kéo thêm em vào, khó có được em đồng ý phối hợp, sau đó cũng không giải thích với em một tiếng, người làm chị này cũng không khỏi quá mức thất bại rồi."
KhươngNoãn***, "Không sao cả, em chỉ là muốn nói với chị, chỉ cần chị cần, lúc nào cũng có thể tìm em giúp, chỉ cần chị hạnh phúc, như thế nào cũng không sao."
" Noãn Noãn."Cô nhóc mười tuổi tuổi kiên định nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nghiêm túc coi chừng cô, Khương Lai cảm thấy chóp mũi đau xót, thiếu chút nữa khóc lên, cô phải hít sâu vài lần mới áp chế được sự chua xót đang trào dâng này.
Có lẽ bởi vì có người nhà ủng hộ, cảm xúc hối hận trước kia giống như bị gió thổi đi, cuối cùng chậm rãi xuôi xuống, Khương Lai ngồi xổm xuống, cùng Khương Noãn nghiêm túc đối diện.
"Cám ơn em, chị nhất định sẽ làm cho chính mình hạnh phúc !"
Cô sẽ nghe theo tiếng nói của trái tim mình, dũng cảm giành lấy hạnh phúc thuộc về mình.
◎◎◎
Khương Noãn là con gái của Khương Thi với người vợ thứ hai họ Nhâm, gần đây Khương Thi cùng vợ đi hưởng tuần trăng mật thứ hai mươi tám, đem con gái nhỏ ném cho con gái lớn cùng cha khác mẹlà Khương Lai chăm sóc, trên tài liệu mà anh nhờ người điều tra còn có ảnh chụp của gia đình họ,hơn nữa không đến ba giờ sẽ có tư liệu mới được mang đến.
Khi anh mang tiền đi qua, người xã trưởng hói đầu cười đến thật nịnh nọt, "Về sau có điều tra như vậy nhớ tìm anh nha, anh có thể tính rẻ cho chú." Nói như vậy thì có một số người không cần động não mà vẫn có thể kiếm tiền à?
Tả Thiên trăm phần trăm khẳng định cô bé con kia cùng mình không có bất cứ quan hệ nào, nhưng vẫn suy nghĩ cẩn thận cô bé con vô cùng giống Khương Lai này tại sao lại xuất hiện , cho nên nhịn không được tìm người đi thăm dò, có lẽ anh cũng có một chút không xác định như vậy.
Ai có thể cam đoan hôn môi trăm phần trăm sẽ không mang thai? Dù sao thế giới này vô kì bất hữu(không thiếu những điều lạ), hơn nữa Khương Lai lại còn mang một bộ dáng vô cùng chắc chắc, làm cho anh không thể không hoài nghi những quan niệm đã tồn tại rất lâu.
Tả Thiên gõ đầu, không thể tin được chính mình tự nhiên cũng có luận điệu như vậy.
Anh để bản thân ngã vào sô pha, nhìn về trần nhà cao cao, trong đầu ngây dại, không biết mình làm sao vậy, mơ hồ cảm thấy đây chính là một trò đùa dai, nhưng bởi vì đương sự quá cứng rắn cố chấp, trong đáy lòng anh cũng sinh ra một tia áy náy.
Tả Thiên dù sao cũng không thể quên buổi tối chạy trối chết kia, *** nếu như anh không có cảm xúc gì mới cần xem xét lại chính bản thân mình...... trong cái nóng nực không thôi của mùa hè ,có một cô bé lạnh lùng như ngọn gió làm mát tâm hồn người khác.....
Đối với bữa tối, Khương Lai không có yêu cầu gì, Tả Thiên đưa cô đi đến một quán cơm Trung Quốc được đồng sự đề cử, lúc anh ở Mĩ hay ăn thực phẩm chiên rán nhiều dầu mỡ nên sau khi trở về nước đặc biệt thích những món ăn Trung Hoa được chế biến tinh xảo.
Tả Thiên tìm một bàn ở cạnh cửa sổ, Khương Lai ngoan ngoãn ngồi xuống,khi Tả Thiên đưa thực đơn cho cô, cô mở to đôi mắt tròn tinh khiết kinh ngạc nhìn anh.
"Thích ăn cái gì thì cứ gọi."
"Anh thích thì em thích." Dường như trải qua một khoảng thời gian rất lâu tự hỏi, cô mới còn thật sự đưa ra đáp án.
Tả Thiên có chút xấu hổ sờ sờ mũi,quay sang người bồi bàn tùy tiện gọi bốn món ăn một món canh ,lúc này mới ho nhẹ một tiếng nói với cô gái đối diện: "Khương Lai, lúc ấy em chỉ có mười tuổi, anh cũng chỉ là một người mới lớn , lúc đó anh có làm gì không phải thì thực xin lỗi em......"
" Anh còn không có thực sự xin lỗi em."
Cô gái lanh lợi đột nhiên ngắt lời anh, làm cho Tả Thiên miễn cưỡng đem lời xinlỗi nuốt vào, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Em có thể thông cảm như vậy anh rất vui, lúc giữa trưa chắc là em nói giỡn với anh, muốn nhìn thấy bộ dáng ngu ngốc của anh có phản ứng gì, dù sao đã qua mười hai năm, anh còn có thể là thật sao, ha ha......"
"Em không có hay nói giỡn."
Thanh âm cười gượng dừng lại, Tả Thiên kinh ngạc nâng lên tầm mắt, cô gái đối diện hơi hơi cắn môi, có chút ủy khuất, chưa tới phút cuối chưa thôi cố chấp, "Em sẽ không trêu đùa như vậy, em thích anh, em cần anh cho em một lời giải thích."
Tả Thiên bị ánh mắt như vậylàm cho kinh sợ, "Đứa bé kia không phải......"
"Nó phải"
"Tuyệt đối không......"
"Đúng vậy!"
Qua vài lần tranh chấp không dùng đầu óc, Tả Thiên có chút phát điên, dùng sức gãi đầu, đúng lúc người phục vụ bưng món canh cuối cùng lên, anh ra dấu chỉ tay, "Ăn cơm trước đi." Ăn cơm mới có sức lực để giải thích.
Nhưng mà có lẽ bị sự phiền lòng ngăn lại cảm giác thèm ăn, Tả Thiên tùy tiện ăn vài miếng đãnuốt không trôi, nhưng cô gái đối diện đã im lặng mà nhanh chóng đưa thức ăn vào trong miệng.
Anh nhịn không được sinh ra cảm giác tự hào, "Anh gọi đồ ăn rất hợp đúng không?"
Khương Lai lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh, "Ăn no mới có khí lực thuyết phục anh."
Tả Thiên lại vô lực.
Rốt cục chờ Khương Lai buông đũa xuống, Tả Thiên nhìn cô lấy khăn tay lau miệng, cười khổ hỏi: "Ăn no rồi sao? Chúng ta đổi nơi an tĩnh để bắt đầu nói chuyện đi." Tốt nhất tìm phòng bao, đoạn trí nhớ giữa trưa kia vẫn làm cho lòng anh còn sợ hãi, sau này có một khoảng thời gian rất dài anh không dám xuất hiện ở tiệm ăn nhanh đó nữa.
Khương Lai không có ý kiến gì, ngoan ngoãn theo Tả Thiên đi tính tiền, lại đi sau Tả Thiên ra khỏi quán ăn, Tả Thiên quay đầu nhìn bộ dáng im lặng nhu thuận của cô,quả thật như là một cái đuôi nhỏ đáng yêu, nhưng mà khi cái đuôi này nổi giận mới thực sự đáng sợ.
Anh mở cửa xe để cho Khương Lai lên xe, bản thân mình ngồi vào vị trí lái xe bên cạnh, vừa đóng cửa lại chợt nghe thấy cô kêu tên của anh, "Tả Thiên."
“Ừ?"
Anh vừa quay đầu lại, phía trên đầu có một bóng đen tập xuống, anh không kịp tránh né, cổ bị chặt chẽ ôm lấy, một thứ non mềm ấm áp hung hăng dán lênhàm răng của anh.
"Ừm......"
Tiếp đó lực đạo Khương Lai chế trụ cổ của anh đột nhiên gia tăng ,cô cũng rất đau nhưng vì xấu hổ nên vẫn không buông ra, chờ đau đớn ở cổ bớt đi một chút , mà bắt đầu vụng về*** môi Tả Thiên, thuần khiết giống như trẻ con, ngây thơ coi miệng anh trở thành núm vú cao su mà đùa bỡn.
Thật là muốn chết, Tả Thiên chỉ cảm thấy hơi thở trong veo của cô gái tràn đầy chóp mũi của mình, động tác vụng về dường như muốn hút hết ngọn lửa dục vọng của anh ra, anh không phải thánh nhân, bị một cô gái xinh đẹp đối đãi như vậy, anh không thể hoàn toàn thờ ơ.
Sức lực Khương Lai ôm cổ của anh cũng không có lớn đến nỗi anh không thể tránh ra, mà là anh không thể không coi nhẹ lòng mình ***, lén lút phóng túng để đối phương tùy ý làm bậy.
Nhưng mà cơ hội cũng đã cho cô, cô có thể đừng làm hành động này nữa hay không, như thế vậy chỉ có thể châm lửa mà không thể dập tắt lửa có được không?
Tả Thiên rốt cục không nhẫn nại được, đột nhiên ra tay, một tay chế trụ gáy của Khương Lai, chuyển bị động thành chủ động, thừa dịp cô kinh ngạc há mồm ra, linh hoạt đưa lưỡi dài của mình tấn công vào miệng cô.
Tiểu Linh Đang-LQDD
Đây là lần đầu tiên Khương Lai nhận biết được thế nào là hôn, cô mở to hai mắt nhìn, bản thâncô nghiên cứu cảnh nam nữ nhân vật chính hôn nồng nhiệt trên phim truyền hình cả buổi, thế nhưng chỉ học được công phu mặt ngoài, thì ra hôn môi chân chính có thể thành ra như vậy......
Toàn bộ trong cổ họng đều bị Tả Thiên dịu dàng mà cường thế xâm chiếm, anh ngậm đầu lưỡi vụng về của cô, suýt nữa bị mút đến tê dại, đầu óc luôn luôn thanh tỉnh cũngtrở nên có chút choáng váng, cái gì cũng trở nên cách cô rất xa, cái gì cũng không quan trọng nữa, giống như chỉ cần dựa vào nụ hôn này, cũng có thể khiến cô có thể tồn tại.
Hương vị của cô gái này thật đúng là không tệ, làm cho người ta nếm thử một lần cũng sẽ nghiện, Tả Thiên buông Khương Lai đang hổn hển hít thở ra, đang muốn tiếp tục hôn thì phát hiện Khương Lai mở to mắt.
Tả Thiên ảo não vươn tay xoa mắt của cô: "Nhắm mắt lại."
Khương Lai rất nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi thật dài bởi vì hành động nhắm mắt mà nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Tả Thiên, trong lòng phảng phất như bị một móng vuốt của con mèo lướt qua, anh càng khó có thể kìm chế, nâng đầu Khương Lai, lấy khí thế hung hăng mà bao phủ lên.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết trao đổi bao nhiêu nụ hôn, chờ thời điểm Tả Thiên rốt cục khôi phục lý trí dừng lại động tác, thiếu chút nữa anh dùng một quyền đem nửa người dưới phế đi, "Ai dạy mày làm tao xúc động, cái này càng ngày càng phiền toái."
Tả Thiên nhìn bộ dáng Khương Lai bị hôn như còn đang chìm trong sương mù, từ trước đến nay chưa từng thấy vẻ mặt xuất hiện một tầng hồng nhạt của cô, như được màu vàng của đèn đường làm nền, thập phần tú sắc khả cơm*.
(Đại loại là sắc đẹp có thể thay cơm đc ý)
Tả Thiên hung hăng vỗ đầu mình một cái, anh tại sao ,tại sao...... Lại có chút bị ***.
Tuy rằng tính cách của anh lười nhác, thật ra thì cũng thập phần có nguyên tắc, tự bản thân mình rời đi trước nên có chút cao ngạo, nhưng mà hôm nay bị cô gái xinh đẹp này hôn một cái, thiếu chút nữa mất hết lí trí, biến thành dã thú, thật là muốn chết!
Anh hạ cửa kính ô tô xuống để cho gió mạnh thổi vào,để cho đầu óc đang nóng lên của mình được hạ nhiệt.
Mùa thu ở Đài Bắc vẫn có một chút cảm giác mát mẻ, gió vừa thổi vào anh đã hắt xì thật to, lấy khăn tay xoa xoa cái mũi, anh cảm thấy mình hẳn là có thể lý trí mà đối diện tiểu mỹ nhân kém anh tám tuổi, lúc này mới quay đầu, sau đó phát hiện đối phương giống như cũng khôi phục lý trí, khuôn mặt lạnh lùng nhìn mình.
"Anh hôn em."
"Ừ." Tả Thiên cảm giác như đang nghe thẩm phán phán xử kết quả cuối cùng, hơn nữa chứng cứ phạm tội đều đầy đủ, anh hoàn toàn không có cơ hội để phản bác.
"Hôn rất nhiều lần." Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô ở trong bóng đêm giống như ngôi sao xa.
"Ừ." Nội tâm Tả Thiên đang rất bất an, cầu nguyện cô có thể cho anh một cơ hộiđể giải thích.
Khương Lai bỗng nhiên cúi đầu, vươn tay dịu dàng sờ sờ bụng, "Có lẽ lại mang thai rất nhiều đấy chứ."
Tả Thiên đã chuẩn bị tâm lí tốt, nhưng ngàn lần không thể tưởng tượng được Khương Lai lại nói ra những lời này, anh kinh ngạc thiếu chút nữa ngã ra ngoài xe, há to miệng nhưngmột chữ cũng cũng không thốt lên được.
Khương Lai lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng như được Thượng Đế chiếu cố, ngũ quan đẹp không chút tì vết nào phối hợp cùng dung nhan tinh xảo thanh lệ, hiện tại gương mạt xinh đẹp này đang túc quay sang Tả Thiên, Tả Thiên ôm lấy vị trí nơi tim mình đang đập, anh sợ cô lại nói ra cái gì kinh thế hãi tục nữa, trái tim yếu ớt của anh sẽ không chịu nổi.שּׂשּׂשּׂTiểu Linh Đang-LQĐ
"Đứa nhỏ dù ở đâu, em tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nó, nếu anh muốn để nó giống như Khương Noãn, không có cha chăm sóc khi lớn lên, em đây cũng không còn ý kiến gì, chỉ là nó cũng quá đáng thương......"
Tả Thiên muốn nổi điên, tiết mục mục khổ nhục kế Khương Lai học được từ đâu vậy!
Khương Lai nghiêm túc nhìn anh, bỗng nhiên dịu dàng sờ sờ môi của mình, "Nhưng mà dù cho chỉ có mình em, em cũng sẽ chăm sóc để cho đứa bé khỏe mạnh, vui vui vẻ vẻ mà lớn lên, dù sao đây cũng là kết tinh tình yêu của chúng ta."
"Em sẽ kể chuyện xưa của chúng ta cho bọn chúng biết, em sẽ không để cho chúng hận cha của mình, bởi vì hắn là một người rất tốt, là mẹ không tốt không xứng với hắn, cho nên mới không thể cùng một chỗ......"
Loại lời kịch cẩu huyết tự biên tự diễn này rốt cuộc làm sao có thể diễn ra được vậy??
Lúc Khương Lai nói đến câu"Phải làm sao để giáo dục trẻ nhỏ, cho dù bị đồng bạn cười nhạo không có cha cũng không cần khổ sở", Tả Thiên rốt cục nhịn không được bạo phát ra.
"Ngừng, em đừng diễn bộ dáng này nữa, chiêu này đối với anh vô dụng, thứ nhất hôn môi sẽ không mang thai; thứ nhì là em hôn anh trước, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không biết cái gì gọi là cự tuyệt, cho nên anh hôn em không có ý tứ gì khác, em đừng hiểu sai.
Thứ ba là mười hai năm trước anh đi không tạm biệt, anh nợ em một lời xin lỗi, thật xin lỗi; thứ tư anh thực sự cảm kích em thích anh, nhưng ở trong mắt anh, em vẫn làmột cô bé như mười hai năm trước, anh đối với em không có mọi thứ khác mơ màng, trước kia không có, hiện tại sẽ không, tương lai cũng không khả năng, anh khuyên em sớm buông tha cho anh, tìm một người cùng tuổi thật tốt mà hẹn hò."
Khương Lai có lẽ bị những từ này của anh dọa cho choáng váng, mở đôi mắt hắc bạch phân minh thật to, luống cuống khổ sở nhìn Tả Thiên.
Tả Thiên vỗ vỗ bả vai Khương Lai, "Khương Lai, anh rất vui vì chúng ta có thể gặp lại, có cơ hội em có thể tìm anh nói chuyện phiếm, nhưng em phải nhớ kỹ, quan hệ của chúng ta sẽ chỉ là bạn bè."
Anh bắt buộc chính mình không được nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô, đem lực chú ý tập trung đến phía trước, Khởi động động cơ, "Những điều phải nói anh cũng nói rõ ràng rồi, bây giờ anh đưa em về nhà."
Một đường này Khương Lai như bị biến thành một pho tượng, im lặng ngồi ở vị trí của mình, ngay cả tiếng hít thở cũng như tan vào trong không khí, nhỏ đến không thể nghe thấy.
Tả Thiên không phải không áy náy, hôm nay anh hẹn Khương Lai ra cũng là vì muốn giải quyết vấn đề lưu lại từ mười hai năm trước cho thật tốt, nhưng bị cô nói một tràng như thế, anh thẹn quá hóa giận, ngay cả lời nói cự tuyệt cũng không có suy nghĩđã thốt ra, bây giờ nhất định là đã làm tổn thương lòng của cô sâu sắc.
Nhưng mà nếu anh đã muốn nói ra sẽ không thể mềm lòng, tục ngữ nói, dao sắc chặt đay rối( giải quyết nhanh chóng), nếu anh không có khả năng cũng không có ý muốn ở bên cô,vậy thì không nên để cô có bất kì ảo tưởng nào ,cho nên trên đường Tả Thiên cũng không chủ động khơi mào đề tài,đưa Khương Lai về nhà trong bầukhông khí trầm mặc.
"Em sẽ không buông tay." Thấy Tả Thiên để cho mình xuống xe xong liền muốn lái xe rời đi, Khương Lai lập tức từ trạng thái cứng ngắc hồi phục tinh thần lại, xông lên vươn hai tay vào cửa xe đã được đóng một nửa.
Tả Thiên che trán, "Khương Lai, em......"
Khương Lai không ngần ngại thò đầu vào cửa xe không chút nào yếu thế nhìn thẳng ánh mắt của anh, "Anh kết hôn rồi sao?"
"Không có." Tả Thiên trả lời theo bản năng ***.
"Có bạn gái?"
"Hiện tại độc thân, nhưng......"
Khương Lai nắm tay thành quyền, ánh mắt ở trong bóng đêm tỏa sáng lấp lánh, giống như ngôi sao bị thất lạc giữa chốn nhân gian, "Không có nhưng là, chỉ cần một ngày anh còn độc thân, em còn có quyền được theo đuổi hạnh phúc của em, em sẽ không buông tay !" Sau khi nói xong cô liền ngoan ngoãn buông lỏng tay nắm cửa ở cạnh cửa xe, lùi sang một bên.
Dũng cảm tiến tới như vậy, nhẹ nhàng vui vẻ bày tỏ tình yêu, nếu đối tượng không phải chính anh, Tả Thiên chắc sẽ vỗ tay khen hay, nhưng việc này xảy ra ở trên người mình, anh chỉ cảm thấy đầy bất đắc dĩ.
Liếc mắt cô gái đang đứng ở ven đường một cái, anh cũng không biết mình có thể đáp lại cô thứ gì, đơn giản đóng cửa kính, khởi động xe, chạy qua cô nhanh như bay.