Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 1761




Chương 1761

“Rốt cuộc là thực lực của Giang sư huynh thụt lùi, hay là người phía trên nhìn nhầm?”

“Nếu Giang sư huynh bây giờ ngay cả một chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, vậy thì tấm biển này cũng không cần thiết ở lại.

Nói xong, Lôi Hạo chỉ vào một chiến sĩ: “Anh, qua đây.”

Chiến sĩ đó chạy tới trước mặt Lôi Hạo.

Lôi Hạo chỉ vào tấm biển, nói thoải mái: “Gỡ nó xuống, đập nát”

Trong nháy mắt, hai mắt của chiến sĩ đó trợn to.

Đập nát?

Tấm biển này là tượng trưng tinh thần của toàn thể chiến sĩ thuộc Thần La Thiên Chinh, là động lực tinh thần để bọn họ mỗi ngày đều có thể kiên trì nhẫn nhịn.

Một khi đập nát, trụ cột của bọn họ sẽ mất.

Không, tuyệt đối không được!

Chiến sĩ đó bất động.

Lôi Hạo nhíu mày, trầm thấp hỏi: “Sao hả, anh muốn làm trái lệnh của tôi sao?”

Mồ hôi trên trán của chiến sĩ đó rơi xuống, nhưng vẫn không nhúc nhích.

“Hỗn láo!”

Lôi Hạo quát to một tiếng, đánh một quyền vào tim của chiến sĩ đó, ngay lập tức, một ngụm máu phun ra.

Nhưng anh ta vẫn hiên ngang đứng đó, không nhúc nhích.

“Ha ha, khá quật cường đấy.”

Lôi Hạo lại tung một cước, trực tiếp quét ngã anh ta ra đất.

Bụp một tiếng, chiến sĩ đó đập mạnh xuống đất, đau đớn khó nhịn, nhưng hai mắt anh ta nhìn tấm biển, cắn răng, không nói một lời.

Càng như vậy thì Lôi Hạo càng tức giận.

Dựa vào đâu lính dưới trướng anh ta, lúc nào cũng lấy Giang Nghĩa làm trụ cột tinh thần? Là anh không bằng Giang Nghĩa ư?

Không vui, rất không vui!

Lôi Hạo đạp hết cước này tới cước khác lên người của chiến sĩ đó, mỗi một cước đều có lực đạo rất mạnh, đá tới mức gân cốt trên người anh ta gãy mấy cái, chỗ xanh chỗ tím, toàn thân trên dưới đều tụ máu.

Bên dưới, các chiến sĩ nhìn mà đau trong mắt đau trong tim.

Là thống soái, nên yêu quý bảo vệ binh sĩ của mình, nhưng Lôi Hạo không hề quan tâm với người dưới trướng, thậm chí hở một tí thì đấm đá, còn hành hạ bọn họ đủ kiểu.

Anh ta thật sự không thể so với Giang Nghĩa.

Đạp tới mệt rồi, Lôi Hạo khuyu xuống nói: “Cho anh một cơ hội cuối cùng, gỡ tấm biển tấm nát nó. Tôi đếm đến ba, nếu anh không làm theo, tôi dùng quân pháp xử lý anh, giết tại chõ.”

Trái tim của tất cả mọi người đều vọt lên cổ họng.

Không gỡ xuống thì mất mạng; gỡ xuống thì mất đi tín ngưỡng tinh thần.