Chiến Thần Tu La

Chương 1349






CHƯƠNG 1351

Chuyện này có thể coi là làm theo lời căn dặn của Giang Nghĩa, dù sao thì Giang Nghĩa chỉ nói rằng bảo Thang Giai Văn đợi ở bên ngoài, chứ không nói nên đợi như thế nào.

Về phần quỳ gối, đó cũng là lựa chọn của riêng Thang Giai Văn chứ Tân Uẩn không yêu cầu ông ta làm như vậy.

Tân Uẩn cũng là bất bình thay cho Giang Nghĩa.

Huống hồ, trong trái tim của Tân Uẩn, Giang Nghĩa chính là sự tồn tại hoàn hảo.

Tân Uẩn yêu Giang Nghĩa rất sâu đậm, mặc dù đời này dường như không có khả năng ở bên cạnh anh nhưng Tân Uẩn cũng tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt và sỉ nhục Giang Nghĩa như vậy.

Giang Nghĩa rất dễ nói chuyện nhưng Tân Uẩn không đồng ý.

Vì vậy lúc này, khi Giang Nghĩa bước ra và nhìn thấy Thang Giai Văn đang quỳ ở cửa, anh mới cảm thấy ngạc nhiên và xấu hổ.

Anh lắc đầu: “Tân Uẩn, quá đáng rồi đó.”

Tân Uẩn mang theo vẻ mặt tức giận: “Lúc ông ta dẫn toàn thể giáo viên và học sinh làm nhục anh nơi công cộng, càng quá đáng hơn, hơn nữa, là ông ta tự quỳ chứ không phải em bắt ông ta quỳ.”

Thang Giai Văn ở cửa cũng không phải là kẻ ngốc, qua cuộc trò chuyện giữa hai người trong phòng, ông ta đã hiểu được đại khái rồi.

Càng vào những lúc như vậy càng phải nhận lỗi, nếu không có thể bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển.

Ông ta chủ động nói: “Đúng vậy, anh Giang, là tự tôi thấy hối hận nên chủ động quỳ trước cửa, cầu xin sự tha thứ của anh. Toàn bộ chuyện này không liên quan đến bác sĩ Tân, mong anh đừng trách móc cô ấy.”

Đường đường là một hiệu trưởng, quỳ gối trước công cộng lại nói ra lời nhận lỗi như vậy là đã đủ để nhìn ra thành ý của ông ta, huống hồ Giang Nghĩa vốn cũng không có ý định làm khó ông ta.

Vào lúc này, Tân Uẩn và Giang Nghĩa đều bước đến cửa.

Giang Nghĩa chủ động giơ tay đỡ Thang Giai Văn đang quỳ dậy: “Hiệu trưởng Thang, ông không cần phải làm như vậy, tôi vỗn không trách ông, dù sao ông cũng là người bị hại, với tình hình lúc đó, ông lựa chọn tin tưởng Thạch Khoan cũng là bình thường.”

Càng nói như vậy, Thang Giai Văn càng cảm thấy hối hận.

Ông ta rơm rớm nước mắt, nói: “Bây giờ tôi thực sự hối hận, tại sao tôi lại chọn tin vào một tên lừa bịp mà không do dự như vậy. Anh Giang, những chuyện khác không nói nhiều nữa, lần này tôi đến tìm anh chính là muốn tìm kiếm thuốc giải, chỉ cần anh giúp tôi lần này, sau này muốn tôi làm gì tôi cũng bằng lòng.”

Giang Nghĩa mỉm cười, giơ tay đưa đơn thuốc cho Thang Giai Văn.

“Đây là đơn thuốc tôi vừa điều chế xong, có thể khắc chế hiệu quả thuốc của Thạch Khoan.”

“Ông mang đơn thuốc này đến bệnh viện, tìm một bác sĩ đáng tin cậy để phân phối, tin rằng rất nhanh sẽ có thể khiến học sinh phục hồi sức khỏe.

Thang Giai Văn cầm lấy đơn thuốc với đôi tay run rẩy.

Thật khó tin rằng, lúc trước ông ta đối xử với Giang Nghĩa tàn nhẫn hung ác như vậy nhưng không những Giang Nghĩa không trách ông ta mà còn ngay lập tức trở về nghiên cứu điều chế thuốc giải.

Cái gì gọi là lấy ơn báo oán?

Cái gì gọi là không tính toán hiềm khích trước?

Hôm nay, Thang Giai Văn coi như đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.