Chiến Thần Tình Sử
Xùy! Còn phải đợi anh nói sao, ai không biết nhà tôi là đẹp nhất khu này, nói điều ai cũng biết.
Thi Linh bĩu môi nói, nhưng trong lòng lại rất đắc ý.
Bạch Thế Hải cười mắng “con bé này, thật không biết lễ tiết gì cả, không thấy có khách ngồi đây à”
Ông à! cháu chỉ nói sự thật thôi, ông còn làm cháu mất mặt sao.
Thi Linh nũng nịu không ngừng bám lấy cánh tay Bạch Thế Hải đung đưa, khiến lão cười không ngừng “không mắng, không mắng, cháu gái của ông nói gì đúng đấy, sao ông có thể mắng chứ.
Trung Quân hòa theo không khí cười nhẹ, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Nhìn là biết Bạch Thế Hải rất yêu chiều đứa cháu gái này, hay nói khác hơn đứa cháu gái hoạt bát như thế này thường mang đến nhiều nụ cười hơn cho các trưởng bối cao tuổi. Nhìn bọn họ vui vẻ Trung Quân thầm cảm thán, ngày xưa ông ngoại của hắn đối với hắn cũng là như thế, nhưng ông không còn, những niềm vui thống khoái dạng này đúng là hắn không có phúc hưởng nữa.
Nhìn không ra, cậu còn trẻ vậy lại có nhiều hiểu biết về kiến trúc, cậu không ngại nói cho lão già này biết cậu dựa vào đâu mà nhận định như vậy được không?
Bạch Thế Hải mỉm cười lộ ra ánh mắt hiếu kỳ.
- Hài! Lại còn muốn thử tôi.
Trung Quân cười ha hả “Lão bá cứ đùa, tôi đây thì biết được cái gì, chẳng qua nhìn trong bố cục căn nhà đều lấy sự cân bằng làm chủ, màu sắc và kiểu dáng tương đối đơn giản, không cầu kỳ, chủ yếu hướng đến những điểm nhấn tinh tế lại không phô trương. Đặc biệt từng món nội thất tại đây được xắp xếp theo một đường thẳng dứt khoát, bề mặt trơn nhẵn tạo cảm giác mạnh mẽ, quyết liệt lại không thiếu phần hiện đại, trẻ trung mà phóng khoáng.
Bạch Thế Hải toát lên ánh mắt kinh ngạc, đến Thi Linh dù không hiểu gì về kiến trúc cũng nghĩ là Trung Quân nói đúng, lòng hiếu kỳ theo đó mà tăng lên một bậc.
Ha ha, không sai, lời cậu nói đều đúng cả, căn nhà này đúng là tôi dựa theo lối kiến trúc Đức mà bố cục, không nghĩ lại để cậu nhìn ra. Trước đây cậu từng học kiến trúc sao?
Không có, chỉ là trước có quen vài người bạn có chuyên môn về lĩnh vực này, nên cũng nghe được một ít.
Vậy bây giờ cậu làm ở đâu? Bạch Thế Hải vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh hỏi.
Tôi không làm gì cả, cũng không muốn làm gì, tính tôi thích phóng khoáng, nay đây mai đó ngao du bốn bể. Trung Quân thản nhiên trả lời.
Phụt! Thi Linh bị Trung Quân làm cho sặc nước, vươn vãi trên bàn, mở miệng cười to “Còn không phải như ăn mày sao, chỉ cố tình nói cho đẹp”.
Thi Linh! Không được nói bậy, còn không xin lỗi anh đây. Thấy lời nói và hành động của đứa cháu gái mình yêu quý có chút thái quá, không kiềm được nghiêm mặt chấn chỉnh một phen. Bạch Thế Hải là bậc trưởng bối trong kinh doanh, nhìn người thường rất chuẩn, tuyệt không cho lời nói Trung Quân là thật, chỉ là không biết tại sao lại giấu diếm, nhưng nếu Trung Quân không muốn nói ông ta càng không thể ép.
Thi Linh dù nghịch ngợm, nhưng biết vừa rồi đúng là cô quá lời, mắt hiện lên vẻ ái náy, nhưng bảo cô xin lỗi là chuyện không thể nào, dù sao cũng là cô chủ được mọi người kính trọng, nên vẫn là rất sĩ diện.
Trung Quân khoát tay, tỏ vẻ không quan tâm, quay sang nhìn Bạch Thế Hải hỏi.
Lão bá lần này hẹn gặp tôi có gì không?
Thấy Trung Quân không truy cứu, ông cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Còn không phải lão già này còn nợ cậu một chút ân tình sao, hôm trước cậu đi nhanh quá, đến câu cám ơn tôi còn không kịp nói, hôm nay cậu nhất định phải cho tôi cơ hội bồi đáp đó.
À! chỉ là tiện tay, lão bá hà tất quan tâm.
Đối với cậu đúng là chuyện tiện tay, nhưng mà mạng lão già tôi vẫn là do cậu cứu. Tôi không phải là hạng người vong ơn phụ nghĩa, nói đi cậu cần tôi đền đáp như thế nào, nếu làm được tôi tuyệt không từ chối. Bạch Thế Hải rất thẳng thắn, ông cho rằng không có gì trực tiếp bằng tiền bạc, nhìn thấy Trung Quân ăn mặc đơn giản, liền suy nghĩ đến tiền hẵn là thứ cậu ta cần lúc này.
Tôi không cần lão bá giúp gì, nếu tôi thật sự cần thì lão cũng không giúp được, nhưng tấm lòng này tôi xin tâm lĩnh.
Bạch Thế Hải nghi hoặc “chàng trai trẻ, có những cơ hội mất rồi sẽ không lấy lại được, cậu nên suy nghĩ cho tương lai của mình một chút, công việc hay tiền bạc không phải là thứ thanh niên các cậu luôn tranh thủ hay sao, cứ nói thẳng đừng ngại, tôi thích người thẳng thắn.
Trung Quân lắc đầu “điều tôi nói là sự thật, lão bá không tin tôi cũng không còn cách nào”.
Chẳng lẽ nhà họ Bạch tôi không có gì khiến cậu thỏa ý sao, xem ra lão già này đúng là không có đủ mặt mũi rồi. Bạch Thế Hải có chút khó chịu nói.
- Hài! Tôi có xin đâu, tại ông cứ bắt ép tôi lấy, mặt mũi cái rắm.
Trung Quân cười khổ, nhưng lại chợt nghĩ đến điều gì đó khoái trá bảo “Nếu gia chủ có lòng như vậy, được thôi tôi lấy cô ta, ông cho tôi đi” Trung Quân chỉ tay vào Thi Linh đang đứng cạnh đó nói, khuôn mặt hằng lên ánh mắt giễu cợt.
Anh! Anh nghĩ cái quỷ gì vậy, ông…ông đừng nghe anh ta nói bậy.
Thi Linh xấu hổ đến cả gương mặt đều nhuộm một màu đỏ, trợn mắt nhìn Trung Quân như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Bạch Thế Hải cũng sững sờ, yêu cầu này đúng là quá đáng, đời nào ông lại để cháu gái mà mình cưng yêu nhất làm vật trả nợ ân tình, nếu vậy thì món ân tình này cũng quá lớn đi.
Lời này của cậu thật sự khiến lão phu khó đáp ứng, cậu vẫn nên có lựa chọn khác thì hơn.
Trung Quân như biết trước câu trả lời, nhưng hắn không hề quan tâm, chỉ muốn châm chọc Thi Linh một chút thôi, dù sao thì trước đây anh cũng nếm không ít trái đắng từ cô ta, có qua có lại xem như công bằng.
Trung Quân cười thản nhiên “Nếu như Gia chủ Bạch không thể đáp ứng, thì không cần nghĩ đến chuyện kia làm gì, tôi đã nói đó là việc tiện tay, đừng quá để ý. Bây giờ không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi”.
Nói xong khoát tay tạm biệt rời khỏi biệt thự nhà họ Bạch, Bạch Thế Hải cũng không thể giữ lại, lúc này trong lòng ông ta không ngừng suy nghĩ về tính chân thật trong lời nói vừa rồi của Trung Quân, nếu như yêu cầu này là thật, ông rất khó chấp nhận, nhưng nếu là như vậy chẳng khác nào bắt ông gánh nợ suốt đời, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Thi Linh nghiến răng giận dữ nhìn theo, sau khi bóng lưng Trung Quân biến mất, cô liền chạy đến chỗ Bạch Thế Hải nũng nịu nói.
Ông nội, ông tuyệt đối đừng để ý đến lời nói của tên vô sĩ kia, cứ để hắn vất vưỡng ngoài đường cho đến chết đi, nói không chừng bây giờ hắn đang đập đầu ân hận vì đã bỏ mất cơ hội tốt đấy.
Bạch Thế Hải vuốt ve mái tóc mềm mại của Thi Linh, nhưng không cười nổi, một sự dằn vặt đang không ngừng gậm nhắm trái tim lão.
Khẽ thở dài một tiếng “con giúp ông trông chừng hắn, nếu thấy hắn có khó khăn gì thì nhà họ Bạch có thể giúp hắn một tay, ông không muốn nợ ân tình người ta”.
Rốt cuộc Bạch Thế Hải đã có quyết định của mình, trong lòng thoái mái hơn rất nhiều.
Dạ! chuyện này ông có thể yên tâm.
Bạch Thế Hải vỗ vai Thi Linh vài cái rồi xoay người bước vào phòng.
Nhà Họ Hoàng
Mẫn Nhi lời con nói là thật không, Họ Vương lại câu kết với người ngoài làm chuyện xằng bậy thế sao, họ không để nhà họ Hoàng vào mắt sao?
Mẫn Nhi lớn tiếng gào khóc “Cha còn không tin nữ nhi sao, hôm đó chính con thấy bọn họ dùng kế bẩn hãm hại anh cả, khi nữ nhi đến thì anh cả…anh cả..hix. Khi nói đến đây, cô ta càng gào khóc thảm thiết, như thể người bị hại chính là cô ta vậy.
Hoàng Vi Đạt nhìn thi thể lạnh ngắt của đứa con trai, lòng ngập tràn đau khổ, mắt nộ hung quang, sát ý nồng đậm. Đây là đứa con mà ông ta đặt nhiều kỳ vọng cho vị trí chủ gia tộc, lại bị người ta vô cớ ám hại, cục tức này ông ta nuốt không trôi.
Tào Quản gia nhìn thấy Hoàng Vi Khai chết không minh bạch, trong lòng hiện lên nhiều nghi vấn.
Mẫn Nhi tại sao cháu lại có mặt nơi đó.
Mẫn Nhi sớm biết sẽ có người hỏi vậy, nên đã chuẩn bị trước.
Hôm qua cháu thấy anh cả huy động một lực lượng nhân thủ lớn định làm chuyện gì đó, sợ anh cả nóng tính sẽ làm chuyện thiếu suy nghĩ, ảnh hưởng đến nhà họ Hoàng, nên ngầm gắn thiết bị định vị lên xe anh ta, sau đó âm thầm theo dõi, nhưng dù nhanh thế nào thì cháu vẫn đến trể một bước, nếu đến kịp thì anh cả đã không… Mẫn Nhi nấc nghẹn nói, khiến người khác khó tìm được sơ hở trong lời nói của cô ta
Khốn nạn, Nhà họ Vương được lắm, đùng nghĩ nhà họ Hoàng là quả hồng mềm, tùy ý trêu chọc. Hoàng Vi Đạt đã không còn giữ được bình tỉnh, tuy nhiên Tào Quản Gia thì không phải như vậy.
Lão gia, người tuyệt đối đừng vì một chút nóng giận nhất thời mà quyết định sai lầm, chuyện này còn nhiều uẩn khúc.
Hoàng Vi Đạt dù sao cũng tiếp quản gia tộc nhiều năm, lịch duyệt phong phú, vừa nghe liền nhìn ra được vấn đề.
Mẫn Nhi con phải nói cho thật, anh cả của con tuy thực lực không cao, nhưng Hắc Báo và Lôi Thiên là cường giả đỉnh cấp, ở Hưng Thành nhỏ bé này sao có thể bị giết bởi người khác, theo ta biết nhà họ Vương càng không có thực lực này.
Câu hỏi này thật sự khiến Mẫn Nhi bối rối, võ đạo cô không có nhiều am hiểu, nhưng đầu óc lại rất nhanh nhẹn.
Thưa cha, con sao dám dối gạt người, bọn chúng dùng Gia Hân làm mồi nhử, anh cả lúc không phòng bị mới bị bắt, hai vị Hắc Báo và Lôi Thiên cũng không thể làm gì được, đánh thức thủ chịu trói.