Chiến Thần Tình Sử

Chương 31: Tái Kiến Lão Bạch




Mọi người cùng “ồ” một tiếng rõ to, Hàn Quản gia như mở cờ trong bụng.

Thôi được rồi, hôm nay con chịu ủy khuất không ít, ta đưa con về. Sau đó Hàn Quản gia xoay người đứng trước đám người nhà họ Vương nghiêm nghị quát.

Chuyện hôm nay các người nghe gì, thấy gì đều phải nuốt vào bụng cho ta, nếu có người để lộ tin tức, thì đó chính là kẻ thù nhà họ Vương.

Mọi người đều là những thân vệ nhà họ Vương, tuyệt đối trung thành, họ biết chuyện này có liên hệ rất lớn đến nhà họ Vương nên tất cả đều chó chung suy nghĩ. Bản thân Hàn Quản gia lại có suy nghĩ khác, ông không muốn có nhiều người biết đến thân phận của người đạt cấp bậc Thiên Vương kia, nếu tin tức này lộ ra, thì Hưng Thành sẽ cực kỳ xáo trộn, các họ tộc lớn kia nhất định tranh giành kỳ tài, khi đó nhà họ Vương thật sự khó có cơ hội.

Dạ!

Hàn Quản Gia cẩn thận bố trí người thu dọn hiện trường tránh để cảnh sát phát hiện, ông muốn làm một cái gì đó để thể hiện thành ý nhà họ Vương, xem như là một phần lễ gặp mặt, như vậy thì việc nói chuyện sau này càng dễ dàng.

Sau một lúc cả đoàn người đưa Hán Siêu cùng thi thể Chung Linh đi khỏi, nghĩa trang liền khôi phục lại sự tĩnh lặng như trước.

Nhưng khi họ đi không lâu, phía xa liền xuất hiện một nhóm hơn mười người, dẫn đầu là một cô gái có dung mạo như hoa, đôi môi anh đào, khuôn mặt đầy đặn, tóc xoán đến tận vai, diễm lệ vô song. Từ trong góc khuất bước ra.

Phía sau cô ta là một ngời thanh niên trẻ tuổi, thần trí mê mang, có thể nói là điên loạn đang bị đám thuộc hạ bắt giữ. Hắn ta không ngừng thốt ra những điều không ai hiểu nổi “Quỷ… là Quỷ,…quỷ giết người…ha ha ha…đừng bắt ta…xin đừng.

Ngươi không biết bịt miệng hắn lại sao.

Cô gái tức giận thét lên.

Lúc này một người đàn ông trung niên khí chất văn sĩ, ăn mặc đạo mạo một bộ trường bàu màu xám tiến lên nói “cô chủ chuyện này nên xử lý thế nào?”

Cô gái xinh đẹp cười thâm hiểm, nhà họ Vương muốn ém chuyện này, còn ta thì lại muốn cho mọi người cùng biết, càng nhiều càng tốt…ha ha, tốt nhất là kinh động đến mấy lão đầu kia, ha ha…sắp có tuồng hay để xem rồi.

Thuộc hạ đã hiểu, nhất định không làm cô chủ thất vọng.

Người Trung niên chấp tay, Nói xong hắn liền dẫn người đi bố trí.

Cô gái xinh đẹp kia nhìn Hoàng Vi Khai đang điên cuồng giãy dụa, trong lòng kích động “anh cả ơi là anh cả, anh thế này thì còn tranh giành được với tôi sao…hừm! nhưng tôi vẫn phải cám ơn anh, còn tặng cho tôi một hậu lễ lớn như vậy..ha ha”.

Cô ta rút một con dao giấu trong người, một phát xuyên tim khiến Hoàng Vi Khai chết ngay tại chổ. Trên mặt nở nụ cười thâm hiểm rời đi.

Hôm sau, một tin tức chấn động lan truyền khắp thành phố, người nhà họ Hoàng bị nhà họ Vương tiêu diệt, mất đi hai siêu cấp cao thủ cấp bậc cường giả đỉnh phong, tạo nên nhiều làn sóng ngầm sục sôi nung nấu cả Thành phố Hưng Thành. Bên cạnh đó, đại ca Năm Thẹo ông trùm khu vực Phía Bắc Hưng Thành cũng phát đi thông tin chính thức, rửa tay gác kiếm, toàn bộ các sản nghiệp đen đều được tẩy trắng, chỉ giữ lại các sản nghiệp làm ăn chân chính, tích cực tham gia các chương trình từ thiện, danh tiếng bỗng chốc nổi lên như cồn, hầu như làm người ta quên đi thân phận trước đây của ông ta.

Thông tin chấn động hình thành từng đợt sóng lan truyền dữ dội, khiến toàn Thành phố Hưng Thành rung động, phàm là lĩnh vực thương nghiệp, hay thế giới ngầm đều chịu ảnh hưởng. Rất nhiều thế lực trong sáng ngoài tối bắt đầu rục rịch, nhưng không biết đang tính toán điều gì, chỉ có thể từ hai sự kiện chấn động mà truy xét, chắc hẳn vì tranh thủ cơ hội tạo dựng thanh thế.

Trung Quân ngồi uống café nhàn nhả hút thuốc, tin tức sáng nay tất nhiên anh đều biết, chỉ là chuyện thương nghiệp anh vốn không có hứng thú. Điều anh lo lắng là kinh động đến giới võ đạo, nếu có một thiên vương cấp bậc xuất hiện, còn không khiến họ điên cuồng kéo đến đây sao. Càng suy nghĩ anh càng tức giận “cái tên gia hỏa này, cứ thích thể hiện thực lực, gây chuyện phiền phức, khiến Trung Quân cười ra nước mắt”.

“Bịch”

Một chùm chìa khóa được quăng lên bàn, bên trên có ký hiệu của của dòng xe Audi, Trung Quân ngơ ngác ngẩn đầu nhìn thấy đó là một nử tử xinh đẹp, khoảng 18 đến 20 tuổi mặc một bộ vấy ngắn màu trắng, khoác áo khoác màu nâu da bò, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong sáng hồn nhiên, bĩu môi ngồi đối diện Trung Quân.

Này em gái, có nhầm lẫn gì không, dường như tôi không quen em. Trung Quân kinh ngạc hỏi.

Không nhầm!

Vậy em quen tôi sao? Trung Quân mỉm cười hỏi.

Không quen!

- Hài! Chuyện gì vậy, chắc không phải não bị gì chứ.

Trung Quân lắc đầu không biết nói gì nữa, ngó lơ cô ta thản nhiên dùng café.

Này, tôi ngồi nãy giờ, anh không mời tôi một ly café được sao, người như anh sao mà không biết galăng gì vậy? Nhìn Trung Quân ngó lơ mình, cô gái cảm giác rất khó chịu.

Trung Quân lắc đầu cười khổ “được rồi, được rồi, cô thích uống gì cứ gọi, tôi mời được chưa”.

Cô gái cười thản nhiên gọi phục vụ đem một ly café tới.

Cô thích café vậy à, con gái thường không thích thứ này đâu? Trung Quân khá hiếu kì với người con gái này, nhìn không ra vậy mà khá cá tính.

Họ là họ, còn tôi không giống họ.

- Hài! Con gái gì mà nói chuyện cụt súc vậy. Nói thêm một câu có chết không.

Vậy cô hay uống café lắm sao?

Đương nhiên!

Cô gái trẻ đẹp thoáng chút do dự, chỉ là không qua được ánh mắt Trung Quân, nhưng anh không muốn quan tâm.

Nói rồi không biết là vô tình hay cố ý, cô ta lấy ly café uống một ngụm lớn, vị café đúng là khó chịu, khuôn mặt thanh tú bị méo xệch vì đắng, hận không thể nôn ra ngay được.

Trung Quân cười tươi “thật không ngờ còn có cách thưởng thức café kiểu này… ha ha, thú vị. Nói xong tiện tay lấy một chiếc khăn đưa đến cho cô ta.

Cô gái bị xấu hổ muốn nổi đóa, nhưng thấy Trung Quân đưa khăn giấy cho mình, nên sắc mặt giản ra một chút.

Cám ơn!

Tôi về đây, cô từ từ thưởng thức. Yên tâm ly café này tôi mời.

Trung Quân đứng lên tỏ ý rời đi, lúc này cô gái nóng vội đứng dậy cản đường, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười tươi.

Còn việc gì sao?

Cô gái trừng lớn, tức giận nói “Anh có phải đàn ông không, lại khinh phụ người con gái như tôi”.

- Hài! còn chưa biết ai khinh bạc ai nữa, nói chuyện như đúng rồi.

Có việc đó sao, tôi khinh phụ cô khi nào?

Anh!... anh không định hỏi tôi tìm anh có việc gì sao?.

Nếu cô không nói, tôi cũng không ép. Trung Quân hờ hững không quan tâm, dù sao thì với một cô gái xa lạ thì còn có thể có việc trọng đại gì chứ.

Anh! Thôi được rồi! coi như anh giỏi. Thật ra không phải tôi tìm anh, mà là ông nội tôi muốn gặp anh. Cô gái ủy khuất nói.

Ông nội cô là ai, tôi có quen không?

Cô gái nhìn ngẩn người nhìn Trung Quân một lúc mới từ từ lên tiếng “anh có nhớ mấy hôm trước anh có cứu một ông lão bị bệnh nằm trên đường Yên Vân không?

Trung Quân suy nghĩ một lúc liền gật đầu.

Uh, đúng là có việc này, dạo này ông ấy khỏe không?

Vẫn tốt, ông tôi cử rất nhiều người tìm anh, nhưng bản thân anh cứ giống như hồn ma, mệt chết bổn tiểu thư đây này. Nói xong không ngừng xoa bóp đôi chân thon dài như ngọc của mình, gương mặt còn lấm tấm mồ hôi xem ra đúng là có chút nhọc sức.

Trung Quân nhếch miệng “thế à, vậy đúng là tôi có lỗi với tiểu thư đây nhiều rồi”.

Chứ còn gì nữa. Cô gái lém lĩnh đáp.

Trung Quân cười lắc đầu, lần đầu tiên thấy người bá đạo như thế, còn không phải cưỡng từ đoạt lý sao.

Cô tên gì?

Bạch Thi Vân nhà họ Bạch. Cô gái đầy vẻ tự hào giới thiệu.

Uh, tôi biết rồi.

Nói xong liền xoay người bỏ đi.

Cô gái vội vàng nắm cánh tay Trung Quân, chưa bao giờ cô ta bị người khác phớt lờ mình như thế, huống chi là một nam nhân, nhất thời nỗi bão quát.

Này anh không nghe tôi nói gì à, ông nội tôi muốn gặp anh, muốn gặp anh đó, anh nghe rõ chưa?

Ui, đau quá…đau quá…gãy tay tôi rồi, buông ra mau.

Trung Quân giả vờ thống khổ kêu đau, khiến Thi Vân sững sờ “có đau như vậy không, chẳng lẽ mình hơi mạnh tay, người đàn ông này sức khỏe yếu vậy sao”, cô liền thả tay ra, thấy cánh tay Trung Quân đúng là có một dấu tay khá rõ, vết móng tay còn hằng sâu trên da thịt.

Này! không phải tại tôi nha, là do anh không nghe lời thôi, không trách tôi được.

Thôi được rồi! tôi đi là được chứ gì.

Trung Quân cạn lời với cô gái trẻ này, nếu không đi liệu sau này có yên ổn với cô ta không, nên quyết định đi một chuyến, dù sao cũng không có việc gì để làm cả.

Thi Vân thầm cười trộm “sớm làm vậy không phải tốt sao” liền dẫn Trung Quân ra xe cùng đến nhà họ Bạch.

Chẳng mấy chốc chiếc xe Audi dừng lại trước cổng nhà họ Bạch, Thi Linh liền dẫn Trung Quân đến gặp Bạch Thế Hải. Qua một lối đi ngoằn ngèo của vườn hoa tiểu cảnh là đến biệt thự nhà họ Bạch, căn biệt thự không quá lớn, cùng lắm được xếp dạng trung lưu, nếu so với biệt thự nhà họ Hoàng chỉ có thể dùng từ “một trời một vực”.

Khi hai người vừa đến thì Bạch Thế Hải đứng chờ sẵn từ trước, khi thấy Trung Quân liền nở nụ cười hòa ái dễ gần.

Gặp cậu thật khó, cậu đó khi đi không để thông tin gì, báo hại lão già này phải cực khổ một phen…ha ha nào nào, ngồi đi.

Trung Quân mỉm cười ngồi xuống, thấy biệt thư tuy không lớn nhưng lại rất sạch sẽ, bố trí rất tây vừa hòa hợp với cườn tiểu cảnh trước mặt, lại tối ưu hóa ánh sáng tự nhiên, tạo cảm giác không gian trãi rộng, không bị gò bó.

Nhà lão bá thật đẹp, bố trí rất tốt, kiểu kiến trúc này có vài nét tương đồng với kiểu kiến trúc nước Đức.