Chiến Thần Tình Sử
Mọi người há hốc như không tin vào việc trước mắt, đều vì sức mạnh Trung Quân làm cho kinh ngạc, nhưng phần lớn đều nghĩ Trung Quân bị điên, dám ngay tại đây gây họa. Một vài người là khách quen tại đây, họ khá bất mãn trước thái độ của hai tên bảo vệ, nhưng nghĩ đến ông chủ đằng sau của Nhà Hàng, khiến họ không khỏi cảm thán lo lắng cho Trung Quân.
Thấy đồng bạn bị đánh đến sống chết chưa rõ, tên Bảo vệ còn lại nghiến răng “kèn kẹt”.
Mày…mày dám đánh anh em tao, hôm nay mày tới số rồi, thằng khốn.
Tên bảo vệ đã bị chọc giận đến phát điên, hắn dùng bộ đàm truyền tin, mấy chốc đã có hơn 20 tên bảo vệ chạy tới, trên tay có cả dùi cui điện, trong rất dọa người. khí thế này tức thời chấn nhiếp toàn trường, nhiều khách hàng không muốn liên lụy liền tránh ra xa, ánh mắt ngưng trọng như suy nghĩ về một kết quả máu me, có người còn nhanh tay lén bấm số gọi cảnh sát.
Gia Hân mặt mày biến sắc, không kiêng gì gì nữa chạy đến nắm tay Trung Quân.
Đi…anh chạy đi, chạy càng xa càng tốt, tôi sẽ cố gắng dàn xếp.
Không được, tôi còn có hẹn, gặp xong rồi tính. Trung Quân mỉm cười khẽ lắc đầu.
Nhưng hành động này của Gia Hân khiến hắn có chút cảm động, chỉ là anh thật sự không thể đi.
Hán Siêu thấy cảnh này, tròng mắt hiện lên tia oán giận, nhìn người phụ nữ của mình đang tay trong tay kẻ khác, giống như bị tát một bạt tay vào mặt, khiến hắn cảm thấy mình thất bại. Tuy nhiên dù sao vẫn là một cường giả đỉng cấp, kiềm chế cảm xúc vẫn trên mức người thường. Hắn nhìn Trung Quân đầy chán ghét.
Nghe lời cô chủ đi, nơi đây không phải là nơi anh có thể làm loạn, nếu không tôi cũng không cứu được anh. Ngoài miệng hắn là khuyên bảo, nhưng thật ra trong lòng hắn muốn sự việc náo động lớn hơn, ít nhất có thể kinh động tới ông chủ kia, mượn tay ông chủ kia giáo huấn Trung Quân một chút.
Ha ha, bây giờ muốn đi, có phải hơi chậm rồi không. Tụi bây lên hết cho tao, đánh gãy hết tay chân nó rồi mang tới cho ông chủ. Tên Bảo vệ này là đội trưởng an ninh tại nhà hàng, lời nói hắn tất nhiên có trọng lượng rất lớn. Hai mươi tên bảo vệ mặt đầy sát khí phóng tới, roi điện trong tay phát ra từng tiếng “rẹt…rẹt” đến đáng sợ. Nhiều ngườ không chịu nổi áp lực, đôi mắt ngắm nghiền, cả người bất động đứng yên tại chổ.
Nhìn mấy chục tên bảo vệ khí thế ngút trời lao đến, Trung Quân vẫn thản nhiên làm một hơi thuốc, nhẹ nhàng đùa giỡn với làn khói giống như mọi chuyện ở đây đều không liên quan đến hắn.
Nhưng loại phong thái này, dáng đứng này Gia Hân lại kích động không ngừng, phong thái người thần bí đã để lại trong lòng cô một dấu ấn quá sâu, nhìn bên ngoài dù có chút bất đồng khiến nàng không quá chắc chắn, nhưng cái cốt khí ngạo mạn quần hùng, uy dũng đứng trước vạn quân không thể một sớm một chiều mà có được, nó được đúc kết từ chiến trường đẫm máu, vào sinh ra tử mà hình thành, tuyệt đối không phụ thuộc quá nhiều vào công phu cao hay thấp. Dù trong phút chốc, nhưng trong mắt Gia Hân thời gian như dừng lại, toàn bộ không gian và nam tử trước mắt thu liễm vào ánh mắt nhu huyền, mài liễu không ngừng rung động.
Dừng tay!
Một tiếng hét lên vang dội, khiến động tác của các tên bảo vệ khựng lại tại chổ, từ trong nhà hàng có bốn người đang hướng về phía này mà chạy như ma đuổi, người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, đầu trọc, da ngâm đen, mặc áo vest xám, chân đi giày đỏ da cá sấu, trên mặt có một vết sẹo lớn trong rất dọa người. Người này không ai khác chính là Năm Thẹo.
Nhìn thấy Trung Quân đang đứng đó đối diện với đám tay chân của mình, tim hắn như muốn rớt ra ngoài, người đàn ông này vạn lần không thể động được, nếu đám đàn em có mắt như mù đụng phải thì kết quả thế nào, bản thân hắn cũng không dám tưởng tượng.
Chào chiến…, vốn định nói “chiến thần” nhưng thấy ánh mắt Trung Quân hắn nhanh miệng sửa lại “Chiến hữu, anh đến sao không thông báo anh em một tiếng”
Năm Thẹo đi đến cạnh Trung Quân, cuối thấp người làm lễ rất sâu, người ngoài không biết còn tưởng đây là một danh nhân rất nhã nhặn, quý trọng tình nghĩa, nhưng nếu đem bộ dáng đó đặt lên người Năm Thẹo thì hoàn toàn không đúng, nhiều người biết ông ta còn ngoác mồm không thể tin được.
Đám vệ sĩ càng không phải nói tới, bọn chúng biết đại ca hắn là dạng người nào, vậy mà ra trọng lễ với người thanh niên kia khiến trong lòng không khỏi sợ hãi, bản thân không biết có mạo phạm oai nghiêm của bậc tôn giá nào không, nhất thời tay chân rung rẩy không ngừng.
Chiến hữu với tôi, ông xứng sao? Trung Quân thản nhiên đáp.
Năm Thẹo nghe thế, cả người như bún, tự xưng là chiến hữu với chiến thần, ông làm gì có tư cách đó.
Không xứng, tuyệt không xứng, vừa rồi tôi có chút hồ đồ, mong anh Quân chớ trách, mời anh vào phòng VIP để tôi có cơ hội nhiệt tình khoãn đãi được không. Dù sao là người của thương trường, Năm Thẹo tất nhiên vẫn là có chút khôn khéo.
Trung Quân hờ hững “tôi cũng muốn, nhưng chắc phải xin phép vị đại ca này rồi”. Vừa nói Trung Quân vừa chỉ tay vào tên đội trưởng khiến hắn chân bất giác quỵ xuống, sợ hãi không cùng.
Năm Thẹo nhìn tên đội trưởng đang ngồi khụy trên đất, chửi thầm trong bụng “mịe, thằng chó này chết này là muốn hại chết lão tử đây mà”.
Đánh, đánh đến chết thì thôi, mở to con mắt ra mà nhìn, anh quân là người mà mày có thể đụng đến được sao.
Đám bảo vệ đang ngơ ngác, lại thấy ông chủ ra lệnh, tức thời nhảy vào đấm đá túi bụi tên đội trưởng, nếu họ không thể hiện thật tốt, e rằng đến họ cũng không thể yên ổn, cho nên càng đánh càng hăng, ra tay càng ác liệt.
Hán Siêu và Gia Hân đã chết lặng từ lâu, ánh mắt vô hồn hết nhìn Trung Quân lại nhìn Năm Thẹo, một lời cũng không biết nói thế nào. Đặc biệt Hán Siêu trog lòng mê mang, Năm Thẹo vang tiếng một cõi lại đối xử với Trung Quân khách sáo như vậy, đây à nằm ngoài suy nghĩ của anh ta. Hán Siêu luôn cho rằng bất kể thứ gì mình đều vượt trội hơn Trung Quân, nhưng tình huống hiện tại hắn không thể chấp nhận, có điều với tu vi võ đạo của mình vẫn là một mực tin tưởng.
Gia Hân nhìn thấy tên kia sắp bị đánh chết, không chịu được lay cánh tay Trung Quân nói khẽ “hay là thôi đi, đánh nữa sẽ chết người đó.
Năm Thẹo biết Gia Hân có quan hệ với Trung Quân cười lấy lòng “cô Hân không sao đâu, đánh hắn vui lắm, hay là cô lên thử tát vài cái đi, đảm bảo rất là cao hứng” nói xong y còn tiến lên làm mẫu “Bốp… đánh như này nè, dễ lắm”.
Gia Hân như nín lặng, lắc đầu không dám nhìn, nghĩ thầm “có ai lại xem việc đánh người là niềm vui, chắc chỉ có người trước mặt này”.
Được rồi!
Mọi người thấy Trung Quân đã lên tiếng, đồng loạt dừng tay, lần này đã khiến họ mở rộng tầm mắt, sợ hãi tận tâm cang, người trước mắt này còn đáng sợ hơn cả hung thần, sống chết bọn họ bất quá là một câu nói của người đó.
Còn không mau tạ ơn anh Quân, đứng ngây ra đó làm gì, câm rồi hả. năm Thẹo nghiêm mặt quát lớn.
Tên đội trưởng dù vết thương chi chít, ngồi dậy cũng là việc hết sức khó khăn, nhưng vẫn cắn răng bật dậy, quỳ gối tạ lễ.
Cám ơn…cám ơn anh Quân, lần này là lỗi của em, em sẽ ghi nhớ suốt đời, không dám tái phạm.
Nói nhỏ như đàn bà vậy, sao anh Quân nghe thấy, nói lớn lên xem nào. Năm Thẹo tát hắn một bạt tai quát.
Tên tổ trưởng bị một bạt tai làm cho đau điếng, nhưng vẫn cố hết sức hét đến khàn giọng “lần này là lỗi của em, cám ơn anh Quân đã nhẹ tay, em tại đây quỳ tạ anh.
Thôi được rồi, tôi còn chưa chết, quỳ thì miễn đi. Trung Quân phất tay không thèm quan tâm đến hắn nữa.
Năm Thẹo nhìn đám đàn đứng ngây như phỗng liền thét lớn “nghe thấy gì không, cút hết đi”.
Thấy mọi người đã rời khỏi, hắn quay sang Trung Quân cười tươi nói “mời anh lên phòng, em có trà ngon, mời anh thưởng thức.
Uh!
Năm Thẹo đưa tay ra theo kiểu mời mọc, Trung Quân bước lên trước đi vào trong sảnh, nhưng vừa mới bước được vài bước bỗng cất tiếng:
Cô Linh dạo này khỏe chứ? Trung Quân quan thiết hỏi thăm.
Gia Hân đứng ngây như ngỗng, bị câu hỏi kia làm cho giật mình “cô ấy vẫn khỏe, cô ấy thường nhắc đến anh, có dịp anh có thể đến thăm cô ấy. Không hiểu vì lý do gì, nhưng Gia Hân vẫn có chút mong chờ Trung Quân đáp ứng.
Gia Hân! mấy ngày sắp tới nếu không có việc gì thì nên ở nhà, cận thận một chút, hoặc quay về nhà họ Vương đi. Nói xong bước đi thẳng vào trong, Năm Thẹo đi sau lưng hắn, dáng vẻ chẳng khác nào là người hầu, không có chút uy thế nào của ông trùm thế giới ngầm.
Uhm! à không, tại sao tôi phải nghe anh, anh cũng đâu còn là vệ sĩ … Gia Hân ngước lên nhìn thì thấy Trung Quân đã cùng đám người Năm Thẹo đi rất xa, hoàn toàn không thể nghe thấy.
Trên tầng 3, là một căn phòng khá lớn, bày trí khá giản đơn chỉ một kệ sách, một tủ quẩn áo, ở giữa là một cái bàn hình bầu dục bằng gổ quý óng ánh sắc vàng và vài bộ ghế gỗ, hoàn toàn không phù hợp với toàn cảnh nhà hàng. Nhưng bù lại căn phòng có không gian khoáng đãng, từ trên có thể nhìn một góc rộng lớn của Hưng Thành.
Trung Quân bước vào phòng, không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không quá để tâm, kéo một cái ghế tùy tiện ngồi xuống. Năm Thẹo nhanh chóng pha một bình trà, hương thơm ngào ngạt, cẩn thận rót một ly đưa đến trước mặt Trung Quân, sau đó khoanh tay đứng chờ phục vụ, cả quá trình cẩn trọng vô cùng, nhìn bộ dáng của hắn không khác gì một học sinh phạm lỗi đang chờ lão sư trách phạt.