Chiến Thần Tình Sử
Trung Quân tiếp tục tản bộ trên con đường quen thuộc, lúc này trời đã sáng, người qua kẻ lại đã đông hơn nhiều, thỉnh thoảng còn thấy những chiếc xe đắt tiền lao qua vun vút, nhịp sống sôi động của một thành phố phát triển đã hiển lộ rõ nét.
Trung Quân chợt dừng bước, đốt một điếu thuốc phả ra làn khói trắng, cuộn tròn bay lên không trung, vô cùng đẹp mắt.
Ra đây đi!
He he! Đại ca ngày càng lợi hại, xem ra công phu của đệ ngày càng không ra gì tồi, hừm. Người đến tự nhiên là Sát Long, gặp Trung Quân hắn cười ha hả, chạy tới trước dùng ánh mắt cú vọ soi xét như thể sợ bỏ sót thứ gì quan trọng, thỉnh thoảng còn dùng tay đụng chổ này, chạm chổ kia, rất khôi hài.
Ối, ối! đại ca, đau em, đâu em….
Trung Quân thấy hắn mặt đỏ như gấc, mới buông tay. Sát Long bụm tai, vẻ mặt thê thảm không ngừng xuýt xoa, thật buồn cười. Đường đường là một trong bốn chiến vương, tiếng tâm vang dội, lại có bộ dáng thế này, nếu có người nào khác nhìn thấy chắc sẽ bị sốc đến phát điên mất.
Tên nhóc này, không đứng đắn gì cả, lâu ngày ngứa mông đúng không?.
Nào có! Nào có, em là có chuyện đàng hoàng nha. Sát Long khinh khỉnh nói.
Ha Ha! được rồi, nói xem chuyện đàng hoàng mà cậu nói là gì? Nếu nói không ra hồn thì thử cái này một chút nhé… Trung Quân vừa nói vừa giơ nấm tay lên, ánh mắt giảo hoạt nhìn Sát Long, khiến hắn rụt cổ nhảy ra xa.
Trung Quân không khỏi nhịn cười “thôi, đừng đùa nữa, có gì nói đi”.
Thôi đệ đứng đây cho chắc, lỡ đại ka ngứa tay thì nguy. Sát Long triển bộ mặt gian xảo nói.
Tùy cậu!
Thật ra là chị dâu… ê khoan… khoan… đệ nhầm, Sát Long vừa may né được một cước của Trung Quân, tay ôm lòng ngực khẽ than “may quá, may quá, hù đệ chết mất”.
Bớt nói nhảm đi.
Thôi được rồi đại ca, em nói em nói. Thật ra cái cô chủ nhỏ của anh sắp xong đời rồi, nhà họ Hoàng đã có hành động, tin rằng không lâu nữa đâu.
Cái gì là cô chủ nhỏ, cô chủ nhỏ nào. Trung Quân sững sờ, xòe bàn tay tỏ vẻ không biết.
Thì còn ai vào đây nữa, nữ thần đẹp như mộng Gia Hân của anh ấy.
Trung Quân nhướng mày “muốn ăn đòn phải không, Gia Hân nào, tôi không biết”. Trung Quân từ chối bây bẩy, nhưng sớm đã chột dạ “cái tên này, chuyện này cũng biết, sớm biết đuổi hắn về Bắc Cảnh cho rồi, hài! sai lầm, quá mức sai lầm mà”
Thôi mà đại ca, chuyện này đệ đã biết từ lâu, chả có gì to tát. À quên, anh không còn là vệ sĩ cho cô ta nữa, mà thay bằng cái tên Hán Siêu gì đó, đúng là ngốc không thể tả. Sát Long nhếch mép xem thường.
Thôi! thôi, chuyện này cũng không gì đáng kể, cái tên Hán Siêu đó cũng xem như là anh tài xuất thiếu niên, có triển vọng. Trung Quân giọng điệu dửng dưng, không hề quan tâm.
Cái gì mà anh tài xuất thiếu niên, đệ thấy cùng lắm chỉ là một “dâm thánh”, đệ thấy hắn có nhiều cử chỉ không đứng đắn đâu, nếu anh không quan tâm coi chừng mất … Hắn đang định nói hai từ “Chị dâu” nhưng thấy ánh mắt Trung Quân, nên nuốt hết vào bụng.
Không liên quan tới ta.
Oh!
Mà nè nghe đệ nói nhà Họ Hoàng có động tĩnh gì sao?
Uh! Nhưng chỉ là đám ô hợp, đệ tình cờ nghe nói có vài thế lực ngoài tỉnh đang liên kết với nhà họ Hoàng, dường như có mưu đồ gì đó. Huynh có cần đệ điều tra không?
Trung Quân suy nghĩ một lát nhẹ lắc đầu, chúng ta quản chuyện biên cương, trong nước là nhiệm vụ của cảnh vệ, luật pháp không phải để chơi, mà là chế định sự phát triển của xã hội, những chuyện đi lệch quỹ đạo tất sẽ có chỉnh lý, chúng ta hà tất quá dài tay. Bọn chúng là người của thương trường, thương trường có quy luật của thương trường, một khi để thế lực khác xen vào, thương trường có thể sẽ đi lệch vĩ đạo khả năng dẫn dến biến tướng, cục diện rất khó kiểm soát.
Anh nói phải. Sát Long đăm chiêu hiển nhiên đang gặm nhắm những lời nói của Trung Quân, sau một lúc đôi mắt chợt phát sáng.
Vậy còn chị Dâu…hơ hơ… làm gì hung ác thế,… em đi đây. Sát Long cười đểu, còn cả người đã như tên bắn chuồng mất.
Trung Quân lắc đầu mỉm cười, xoay người về khách sạn.
……
Sau khi đánh một giấc ngủ ngon, Trung Quân vương vai vài cái kêu từng tiếng răn rắc, cả người sảng khoái vô cùng. Hôm nay hắn có việc, đó là thực hiện lời hứa trước kia với gia chủ nhà họ Vương, hắn luôn tôn trọng lời hứa, đây là cách làm người của hắn, cũng là điểm khiến hàng vạn tướng sĩ nể phục. Nhìn đồng hồ đã hai giờ trưa, hắn vệ sinh một chút rồi đi thẳng đến Nhà hàng Tinh Hải – là sản nghiệp dưới tay Năm Thẹo, tuy nhiên rất ít người biết, vì hắn chỉ ầm thầm đứng sau lưng điều khiển.
Nhà hàng Tinh Hải dù sao cũng là một nhà hàng lớn, công tác bảo vệ cực kỳ nghiêm khắc, nếu không phải là phú gia, phú đại tất nhiên sẽ rất khó được thưởng thức món ăn ở đây. Nhìn thấy Trung Quân ăn mặc bình thường, lại còn vừa đi xuống từ xe Bus, hai bảo vệ canh cổng xì mũi xem thường, đương nhiên vẻ bề ngoài của Trung Quân không phải là đối tượng khách hàng bọn họ cần tiếp đón.
Đứng lại! nơi này không có chổ cho ngươi, đi đi. Tên Bảo vệ lạnh giọng quát.
Làm sao! nhà hàng này không phải mở cửa đón khách sao, làm sao tôi lại không được vào. Trung Quân liếc nhìn hai tên bào vệ, tỏ vẻ không hiểu.
Khách…ha ha… như mày được gọi là khách sao, sao không phóng một bãi rồi tự soi xem mình là ai, thật cười chết tôi mất. Hắn lắc đầu, ôm bụng cười đến điên dại xem Trung Quân giống như một tên ngốc.
Tên bảo vệ bên cạnh tỏ ra mất kiên nhẫn “nơi này không phải nơi công ích, nếu muốn xin ăn nên tìm chỗ khác thì hơn, mày đứng đó cản trở khách hàng của ông chủ tao, hậu quả mày gánh không nổi đâu, cút đi”.
Ai dô, ai đây, không phải là vệ sỹ ưu tú Trung Quân sao, lại tới đây ăn cơm à?.
Người đến tự nhiên là Hán Siêu, hắn khoác lên người bộ vest đen, trong khá bảnh trai. Bên cạnh còn có Gia Hân, hôm nay cô mặc bộ vấy trắng bó sát, tôn lên đường cong hoàn mỹ, để lộ đôi chân trần dài thẳng tắp, thu hút mọi ánh mắt xung quanh, trời đêm cũng vì cô ta mà tỏ sáng, kể cả là nữ nhân nhìn thấy dung mạo của Gia hân cũng toát ra sự ganh tỵ rõ ràng.
Hán Siêu vốn không có oán thù gì với Trung Quân, nếu không phải muốn chứng tỏ bản thân trước người đẹp, hắn căn bản cũng không cần để mắt tới Trung Quân, dù gì hai người cũng không cùng đẳng cấp. Dù sao bước lên đầu người khác đổi lấy sự nổi tiếng, chiêu này khá hèn hạ, Trung Quân khá xem thường.
Gia Hân nhìn thấy Trung Quân có chút mất tự nhiên, đối với Trung Quân nàng có nhiều loại cảm giác đan xen phức tạp, bản thân cô còn chưa hiểu được là cảm xúc gì, nên khi đối diện Trung Quân liền tỏ ra khó xử.
Anh cũng đến đây dùng cơm à? Gia Hân cố kìm chê cảm xúc bản thân, gắng gượng mở miệng.
Ôi, Hân Hân, em nghĩ đi đâu vậy, đồ ăn ở đây rất đắc, người như hắn có thể đến đây ăn sao. Nói không chừng là đi xin việc cũng nên, nhưng nhìn thấy tình hình này, có vẻ cánh cửa kia hắn còn không qua được… ha ha. Hán Siêu nhếch mép, thể hiện nụ cười châm chọc.
Gia Hân nghĩ một chút liền cho rằng rằng Hán Siêu nói đúng, dù gì Trung Quân mới nghĩ việc không lâu, chắc là đang xin việc làm, điều này khiến cô càng thất vọng. Vốn dĩ có một công việc tốt, lại không biết tốt xấu, bây giờ lang thang xin việc, báo hại mấy ngày gần đây Chung Linh luôn có thái độ với cô ta, dù không nói ra, nhưng ở chung với nhau lâu như vậy, cô sao có thể không đoán được. Do đó đối với Trung Quân cô luôn có cảm giác chán ghét, nhưng đôi lúc vẫn cảm thấy mình có hơi tàn nhẫn.
Tôi đến đây tìm bạn, dường như không liên quan gì đến anh. Trung Quân thản nhiên nói, đối với một con ếch ngồi đáy giếng, Trung Quân sao có thể làm mất tâm trạng được.
Ồ! cá tính gớm nhỉ, không nghĩ được anh lại có bạn ở đây đó, chắc không phải mấy bà lao công gì đấy chứ?
Hán Siêu lắc đầu cười cợt, giống như đang xem một vở kịch vui vậy.
Hai tên Bảo vệ bị choáng ngộp trước vẻ đẹp của Gia Hân, càng thấy chiếc Ferrari sáng bóng đằng sau, liền biết đây là khách quý, ân cần phục vụ, hoàn toàn bỏ qua Trung Quân đang đứng đó.
Hai vị khách quý, mời hai vị vào trong, bên trong còn có một phòng VIP, tôi sẽ nhờ người chuẩn bị cho hai vị.
Hai tên bảo vệ mỉm cười, ân cần mời mọc, nhưng cả buổi không thấy Hán Siêu nhút nhích, tên bảo vệ thẫn thờ không hiểu lý do, hắn đảo mắt một lượt, phát hiện thì ra Trung Quân đang đứng chắn ngay cổng, nhất thời làm tên bảo vệ nổi đóa.
Này! tôi nói anh không hiểu tiếng người à, sao còn chưa đi, có tin tôi quăng anh ra đường như một con chó không?
Ghê gớm vậy à, tôi thực sự muốn kiến thức một chút. Trung Quân lắc đầu tỏ vẻ không tin, đốt một điếu thuốc hút ra vẻ không quan tâm.
Tên bảo vệ tức muốn hộc máu, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người dám đến đây gây sự, nấm đấm to lớn nhắm vào đầu Trung Quân đánh tới.
Tên bảo vệ này bề ngoài khá cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn qua là biết dạng chuyên nghiệp. Nhìn nấm đấm của hắn vừa mạnh lại nhanh, khiến nhiều người không khỏi hít một hơi lạnh.
Gia Hân thì không cần phải nói, mặt biến sắc lo lắng, dù sao cô cũng thấy mình nợ Trung Quân một chút tình nghĩa nên không muốn anh ta bị đánh, nếu không may bị thương lại không có tiền chữa trị thì càng phiền phức. Nghĩ đến đây liền muốn lao ra giải thích nhưng vẫn là không kịp.
Bịch!
Một âm thanh trầm đục vang ra, tên bảo vệ chưa kịp nhận ra điều gì đã bị đá bay ra xa, va đập vào cánh cửa kính cường lực phía sau, khiến toàn bộ đổ sập, từng mãnh kính vụn như dao găm rơi cắm vào người, tên bảo vệ đau đớn gào thét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Đây là Trung Quân đã lưu phần lớn sức mạnh, không muốn để xảy ra án mạng vì chút chuyện nhỏ.