Chiến Thần Phục Thù

Chương 334




Ba bản thỏa thuận, mỗi người một bản.

Một khi chính thức ký tên, thì sẽ có hiệu lực sao?

Đương nhiên là có hiệu lực!

Có người sẽ nói, vậy còn đạo quán Tích Sơn thì sao?

Không cần thêm một bản nữa à?

Thật ra thì không cần cũng được.

Năm đó khi Diệp Vân Phong trở thành Trung Hải Vương, cụ ta cũng không được đạo quán Tích Sơn công nhận. Khi Lăng Khôi trở thành Trung Hải Vương, đạo quán Tích Sơn cũng chỉ ký một bản cam kết mang tính chất tượng trưng mà thôi.

Thủy Nguyệt cũng từng nói, người trở thành Trung Hải Vương có hai kiểu.

Ba thế lực công nhận bạn là Trung Hải Vương, nhưng bạn không thể bước vào ngôi mộ cổ Tích Sơn thì bạn là một con rối.

Ít nhất thì Thủy Nguyệt cho là như vậy.

Còn một kiểu là khi đã được Thủy Nguyệt của đạo quán Tích Sơn công nhận, thì vị Trung Hải Vương này có thể bước chân vào đạo quán Tích Sơn.

Ba thế lực có thể quyết định mọi việc của toàn bộ giới võ thuật Trung Hải, ba thế lực khống chế lẫn nhau. Đây là quy tắc do đạo sĩ Trung Nguyên trước khi chết đã để lại, cũng là vì sự ổn định lâu dài của Trung Hải.

Hai trăm năm nay, chưa từng có ngoại lệ.

Mà đạo quán Tích Sơn, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là canh giữ ngôi mộ cổ Tích Sơn.

Đây cũng là quy tắc mà năm đó đạo sĩ Trung Nguyên đã đặt ra.

Khi Cung Tường nhìn thấy ba bản thỏa thuận này, ông ta biết Lăng Khôi sắp xong đời rồi, ông ta thật sự không thể ngăn cản được nữa.

Tứ Phương Quán còn có thể cứu vãn được nữa không?

Diệp Vân Phong ký ngay lập tức.

Tiêu Vô Ngôn cũng không chút do dự mà ký tên và điểm chỉ ngay.

Khi đến lượt Cung Tường, ông ta vẫn do dự.

Ông ta không dám.

“Cung Tường, Tứ Phương Quán của ông đã được kế thừa gần hai trăm năm, trước nay vẫn luôn là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ thuật Trung Hải. Để bảo vệ vùng đất này, bao nhiêu người của Tứ Phương Quán đã đổ máu nơi chiến trường? Sở dĩ Tứ Phương Quán của ông có thể ngồi vững trên chiếc ghế của ba thế lực là nhờ vào sự ủng hộ và hỗ trợ của vô số người trong giới võ thuật Trung Hải. Bây giờ Lăng Khôi đã gây ra những việc tàn ác xấu xa như vậy, Tứ Phương Quán còn không ký tên vào bản thỏa thuận này sao?”, Diệp Vân Phong từng bước gây áp lực: “Lẽ nào ông muốn đưa cả Tứ Phương Quán đứng về phía Lăng Khôi, trở thành kẻ thù của toàn bộ giới võ thuật Trung Hải?”

Cây gậy đạo đức vung xuống, thật sự gây áp lực quá lớn đối với Cung Tường.

Ông ta biết rất rõ tất cả những lời Diệp Vân Phong vừa nói đều là sự thật.

Tứ Phương Quán trước nay luôn đề cao những đức hạnh tốt đẹp, vì lợi ích của nhân dân, bảo vệ lãnh thổ và quảng bá võ thuật, nhờ đó mà luôn được giới võ thuật Trung Hải ủng hộ hàng trăm năm nay.

Bây giờ Lăng Khôi đã làm ra những việc xấu xa độc ác như vậy, nếu Tứ Phương Quán không đứng ra để chống lại Lăng Khôi, e rằng Tứ Phương Quán sẽ bị dìm chết bởi nước bọt của toàn bộ giới võ thuật Trung Hải.

Phải biết rằng, trong cuộc họp ba thế lực này, còn có hơn ba trăm người đang đứng ở xung quanh, tất cả đều là những nhân vật nặng ký của giới võ thuật Trung Hải.

Những lời mà bọn họ nói trên bàn họp, ba trăm người kia đều có thể nghe rõ mồn một.

Tiêu Vô Ngôn lúc này cũng lạnh lùng lên tiếng: “Cung Tường, Tứ Phương Quán của ông vẫn luôn gắn bó gần gũi với Lăng Khôi. Chỗ làm việc của Lăng Khôi cũng đặt tại Tứ Phương Quán. Tôi có mọi lý do để tin rằng ông cùng một giuộc với Lăng Khôi, cùng gây ra những việc làm xấu xa độc ác ở thị trấn Tào Dương. Trừ khi ông ký tên, dẫn đầu chống lại Lăng Khôi. Chỉ có như vậy mới có thể chứng minh sự trong sạch của Tứ Phương Quán”.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Cung Tường.

Áp lực này thật sự quá lớn.

Ông ta rất không hiểu hành vi của Lăng Khôi, ông ta cũng không tin Lăng Khôi sẽ làm ra những việc như vậy.

Lăng Khôi sao có thể sai quân hộ vệ bắn giết một trăm nghìn người được chứ?

Đó là một trăm nghìn người bình thường.

Cho dù là đạo sĩ Trung Nguyên đi nữa, nếu làm ra chuyện xấu xa ác độc như vậy, cũng sẽ bị người ta dìm chết trong nước bọt, huống chi là Lăng Khôi?

Theo hiểu biết của bản thân về Lăng Khôi, cậu ấy tuyệt đối không phải là người như vậy.

Diệp Vân Phong nói: “Cung Tường, lúc này Lăng Khôi vẫn đang làm điều ác ở thị trấn Tào Dương, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa rồi. Nếu tên khốn kiếp Lăng Khôi phát điên lên mà chỉ huy lữ đoàn hộ vệ giết người hàng loạt ở quận Vọng Giang thì làm thế nào? Chúng ta phải đi ngăn cản cậu ta càng sớm càng tốt. Mỗi một giây ông lãng phí ở chỗ này, đều sẽ có vô số sinh mạng vô tội chết vì ông”.

“Đại môn chủ, hãy ký tên đi. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác”, cả người Bắc Đường Mặc run rẩy, ông ta không thể chịu nổi áp lực lớn như vậy.

Nếu ký tên vào thời điểm này, Tứ Phương Quán có lẽ vẫn còn cơ hội để bảo vệ chính mình. Cho dù sau khi xong việc Diệp Vân Phong muốn tính toán triệt để mối quan hệ giữa Tứ Phương Quán và Lăng Khôi, thì Tứ Phương Quán cũng sẽ có lý do để nói rõ ràng.

Tay Cung Tường run run, ông ta cầm bút lên rồi lần lượt ký tên vào ba bản thỏa thuận, sau đó đóng dấu.

Bản thỏa thuận của ba thế lực chính thức có hiệu lực.

“Tốt, rất tốt. Nếu ba thế lực chúng ta đã nhất trí quyết định bãi miễn Lăng Khôi, vậy thì từ giờ phút này trở đi, Lăng Khôi đã không còn là Trung Hải Vương nữa. Mặc dù tôi bất tài, nhưng tôi sẵn sàng dẫn đầu ba thế lực, hợp sức giết chết Lăng Khôi. Vì lợi ích của Trung Hải, vì Trung Hải mà xông pha đi giết giặc!”

Diệp Vân Phong cất đi bản thỏa thuận của mình, rồi lớn tiếng nói: “Như mọi người đều biết, thực lực của Lăng Khôi rất mạnh. Cho dù ba thế lực chúng ta dốc toàn bộ sức lực, cũng chưa chắc có thể giết được Lăng Khôi. Để giết chết tên ác ôn này, tôi đã đặc biệt mời đến một vài sự giúp sức từ bên ngoài”.

Diệp Vân Phong vỗ tay: “Hãy lên đi”.

Ba người bước lên.

Mukes, Karina.

Còn có Lam Ngạo Thiên.

Sau một thời gian tĩnh dưỡng, vết thương của ba người này đã hoàn toàn bình phục.

Đặc biệt là Lam Ngạo Thiên, tinh thần cụ ta vô cùng sung mãn, sức mạnh trên người cũng càng vượt bậc hơn so với trước kia.

Cả ba người đều cảm thấy thực lực tu luyện của mình đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Cung Tường giật mình: “Diệp Vân Phong, ông làm như vậy là có ý gì? Lam Ngạo Thiên là kẻ thù của Trung Hải chúng ta, là kẻ thù truyền kiếp. Sao ông có thể mời ông ta đến đây?

Diệp Vân Phong nói: “Thực lực của Lăng Khôi thật sự rất mạnh, tôi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Hơn nữa, tội ác của Lăng Khôi còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần so với tội ác của Lam Ngạo Thiên. Để giết chết tên ác ôn này, mời Lam Ngạo Thiên ra tay cũng không có gì là không được”.

Cung Tường vẫn cảm thấy khó lòng chấp nhận: “Không được, việc của Trung Hải của chúng ta phải do Trung Hải chúng ta tự mình giải quyết. Dẫn sói vào nhà thì tuyệt đối không phải là kế hay”.

Diệp Vân Phong nói: “Ông sai rồi. Sau thất bại nặng nề vừa rồi, Lam Ngạo Thiên vô cùng đau đớn, tự trách và áy náy. Lần này Lam Ngạo Thiên ra tay một lần nữa là để chuộc lỗi cho chính mình. Chúng ta đều là những người rộng rãi độ lượng, việc cho ông ta một cơ hội, cũng là hợp tình hợp lý”.

Lam Ngạo Thiên nói: “Ông yên tâm, tôi giết Lăng Khôi là để chuộc lỗi với Trung Hải, cũng là để trả thù cho chính mình. Sau khi giết Lăng Khôi, tôi sẽ rời khỏi Trung Hải, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ bước chân vào Trung Hải nữa”.

Lam Ngạo Thiên chỉ nói một nửa.

Lần trước Lăng Khôi đã công khai đánh bại cụ ta bằng ba đòn, khiến cụ ta không còn chút mặt mũi nào, cụ ta đương nhiên muốn giết Lăng Khôi để trả thù, nhưng quan trọng hơn cả là Bạch Kim Thu đã thương lượng với cụ ta để thực hiện một cuộc giao dịch khá hời.

Cung Tường không thể phản bác: “Nếu như vậy, thì cứ nghe theo sự sắp xếp của tông sư Diệp vậy”.

Diệp Vân Phong cười lớn: “Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát đến thị trấn Tào Dương để giết chết kẻ ác ôn”.

Tiêu Vô Ngôn nói: “Bách Gia Quyền chúng tôi sẽ dẫn theo một trăm cao thủ hàng đầu cùng đến thị trấn Tào Dương”.

Cung Tường không còn cách nào khác, đành phải nói: “Tứ Phương Quán chúng tôi cũng dẫn theo một trăm cao thủ hàng đầu cùng đến thị trấn Tào Dương”.

Diệp Vân Phong nói: “Suy cho cùng thì Lăng Khôi đang nắm trong tay lữ đoàn hộ vệ với bảy nghìn binh lính thiết giáp. Nếu chúng ta vội vàng xông lên như thế này, e là sẽ có biến cố. Để đảm bảo Lăng Khôi chắc chắn sẽ bị giết, chúng ta còn cần phải nhờ một người giúp đỡ”.

Diệp Vân Phong chỉ vào Bạch Kim Thu ở bên cạnh.

Bạch Kim Thu tháo chiếc nón trên đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt của mình: “Tôi xin được tự giới thiệu, tôi là Bạch Kim Thu đến từ Càn Châu, Giang Bắc”.

Con ngươi của Cung Tường co lại.

Trái tim ông ta cũng đang run lên.

Cung Tường biết rõ sự đáng sợ của nhân vật này, ngay cả Lam Ngạo Thiên cũng không là gì trước mặt Bạch Kim Thu.