Ngay sau đó, ba người lái ô tô đến thị trấn Tào Dương.
Ở thị trấn Tào Dương, mọi người đều nơm nớp lo sợ.
Vô số người chạy trốn, nhưng kết quả đều bị người của quân hộ vệ bắt lại rồi đưa đi.
Những người phản kháng thì bị đánh thẳng tay!
Bảy mươi nghìn bệnh nhân và ba mươi nghìn tên côn đồ, tất cả đều bị lữ đoàn hộ vệ khống chế.
Bọn chúng đều bị bao vây trong sáu vùng đất hoang tương ứng.
Mỗi vùng đất hoang có khoảng mười sáu nghìn người bị bao vây bởi hơn một nghìn binh lính được vũ trang đầy đủ.
Theo lẽ thường thì việc một nghìn người bao vây hơn mười nghìn người gần như là không thể.
Nhưng họ là những binh lính thiết giáp được trang bị vũ trang hạng nặng với xe tăng và xe bọc thép, thử hỏi ai dám chống lại?
Có còn muốn sống nữa không?
Đứng trên đỉnh đồi gần đó, Lăng Khôi phóng tầm mắt ra xa, có thể thấy rõ tất cả những người đang ở trong sáu khu vực bị phong tỏa.
Lúc này Huyết Vũ đang đứng ngay bên cạnh: “Anh Lăng, tất cả bệnh nhân đều ở đây. Còn có ba mươi nghìn tên côn đồ gây sự trước đó cũng đã bị bắt”.
Lăng Khôi gật đầu: “Đã tìm ra tên hung thủ ra tay với Tô Duệ Hân chưa?”
Huyết Vũ nói: “Vẫn chưa”.
Huyết Vũ rất hổ thẹn.
Thực ra thì cũng đúng. Mặc dù lúc đó có rất nhiều tên côn đồ bị đám người Cửu gia xúi giục gây rối, đập phá vật tư y tế và đánh trọng thương nhân viên y tế, nhưng bọn họ chỉ là những người rất bình thường, không dám giết người.
Còn Tô Duệ Hân thì lại càng lương thiện, bọn họ tuy tức giận nhưng cũng không dám ra tay với Tô Duệ Hân.
Ban đầu kẻ đó ra tay thật sự rất nhanh. Từ vết thương có thể nhận thấy, đối phương không phải là người thường.
Huyết Vũ nói tiếp: “Theo điều tra của tôi, nghe nói lúc đó tên hung thủ ra tay tàn độc với Tô Duệ Hân có bốn tay”.
“Bốn tay? Trên đời này còn có người có đến bốn tay sao?”, Lăng Khôi rất tò mò.
Huyết Vũ nói: “Tôi đã hỏi tất cả những người có liên quan, câu trả lời của bọn họ đều rất đồng nhất. Có vẻ như tên hung thủ này thực sự có bốn tay. Hãy cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ tìm ra tên hung thủ này”.
Lăng Khôi gật đầu: “Người đầu tiên tôi muốn giết là tên hung thủ này”.
Lăng Khôi không phải là người tùy tiện giết người vô tội, nhưng tên hung thủ này nhất định phải chết.
Lăng Khôi nói: “Phía sơn trang Vọng Giang có động tĩnh gì không?”
Huyết vũ nói: “Ba người Tam Thái gia, bà cụ Trương, Cậu cả đều đã đến đây. Bây giờ bọn chúng đang đứng ở một chỗ không xa để quan sát. Bọn chúng đều là những con chó của Diệp Vân Phong, đến đây để giám sát chúng ta. Một khi chúng ta ra tay giết người, bọn chúng sẽ lập tức báo ngay cho Diệp Vân Phong”.
“Tông sư Lăng, anh không thể giết những người này. Bây giờ bố tôi đã đồng ý tổ chức cuộc họp ba thế lực, đồng thời ông ấy cũng đang nghĩ cách kéo dài thời gian cuộc họp. Nếu anh giết bọn họ, điều đó đồng nghĩa với việc anh muốn cho nổ bom tự sát”, Cung Lạc Hà liên tục ngăn cản.
Vừa rồi Cung Lạc Hà đã vội đến đây để truyền đạt ý của Cung Tường, cô ta nghĩ rằng mình có thể dùng tình cảm và đạo lý để khiến cho Lăng Khôi hiểu được, để Lăng Khôi đừng tiếp tục giết người nữa.
Nhưng Lăng Khôi hoàn toàn không hề có ý định chấm dứt việc bắt người.
Lăng Khôi bật cười: “Những kẻ này đều đáng chết”.
“Huyết Vũ, ra lệnh! Bắn!”, Lăng Khôi đã đưa ra quyết định.
“Lăng Khôi, anh không thể làm như vậy. Tứ Phương Quán chúng tôi trên dưới có đến mấy trăm người đều đi theo anh, anh làm như vậy không chỉ là tự hại chết chính mình, mà còn hại chết toàn bộ Tứ Phương Quán chúng tôi”, Cung Lạc Hà lao tới nắm lấy tay Lăng Khôi: “Lăng Khôi, đừng!”
“Nổ súng!”
Lăng Khôi gầm lên.
Huyết Vũ cầm máy bộ đàm lên: “Nổ súng!”
Trong tích tắc, tiếng súng vang dội.
Toàn bộ thung lũng, một vùng đất hoang đều bị bao phủ bởi tiếng súng.
Từng đám người lần lượt ngã xuống.
“Lăng Khôi, anh làm như vậy là bước vào con đường chết!”, Cung Lạc Hà gầm lên.
Cách đó không xa, trong một chiếc ô tô.
Tam Thái gia, Cậu cả và bà cụ Trương đang lặng lẽ nhìn Lăng Khôi.
Ban đầu bọn chúng còn lo rằng Lăng Khôi sẽ không dám ra tay.
Nghe thấy tiếng súng và nhìn thấy vô số đám đông ngã xuống.
Ba người hét lên đầy phấn khích.
“Ha ha ha, Lăng Khôi sắp chết rồi! Hắn sắp chết rồi!”
“Bố, cái chết của bố thật đáng giá. Cái chết của bố đã trở thành ngòi nổ giết chết Lăng Khôi. Bố chết hay lắm”.
“Con trai, cái chết của con thật đáng giá, mẹ tự hào về con”.
Gia đình này thực sự rất kỳ quặc.
Nếu Cửu gia ở dưới chín suối nghe thấy điều này, không biết liệu ông ta có vì tức giận quá mà sống lại hay không.
“Ông nội, bà nội, cháu sẽ đích thân đến đỉnh núi Tích Sơn để báo tin vui này cho Tứ Đương gia”, Cậu cả kéo cửa xe rồi lao xuống, hét toáng lên: “Ha ha ha, Lăng Khôi, mày chết chắc rồi”.
Đỉnh núi Tích Sơn.
Trên quảng trường bát quái.
Cuộc họp ba thế lực đang diễn ra tại một chiếc bàn họp hình tam giác khổng lồ.
Đám người Diệp Vân Phong, Diệp Tử Hùng, Diệp Tử Văn, Diệp Tử Khanh và Bạch Kim Thu ngồi một bên.
Đám người Cung Tường, Bắc Đường Mặc ngồi một bên.
Đám người Tiêu Vô Ngôn, Lý Đồng Sơn, Tiêu Lâm ngồi bên còn lại.
Cuộc họp đã diễn ra một lúc lâu.
Diệp Vân Phong dẫn dắt chủ đề. Đứng trên đỉnh cao của đạo đức, cụ ta đã nghiêm khắc công kích Lăng Khôi. Cuối cùng, cụ ta nói: “Khoan hãy đề cập đến việc Lăng Khôi có phải là kẻ cầm đầu cho những việc làm xấu xa ở thị trấn Tào Dương hay không, chỉ riêng việc cậu ta đã công khai giết chết hơn ba mươi người bình thường tại khách sạn Dorsett thì cậu ta đã không xứng làm Trung Hải Vương rồi. Người đứng đầu giới võ thuật Trung Hải chúng ta phải là một người vừa có đức vừa có tài. Có như vậy, mọi người mới có thể tâm phục khẩu phục. Lăng Khôi rõ ràng không có đức tính này”.
Mọi người đều không thể phản bác gì khi cụ ta nói ra những lời này.
Nói cho cùng, đã có bằng chứng đanh thép cho vụ giết người hàng loạt tại khách sạn Dorsett của Lăng Khôi.
Dù có rửa như thế nào cũng không thể rửa sạch được.
Liệu ba thế lực có thể bãi miễn chức Trung Hải Vương không?
Có thể.
Lúc đầu hiệp ước liên minh được ký bởi Lăng Khôi khi anh lên làm Vương có một điều khoản: Nếu Trung Hải Vương có hành vi đi ngược lại với đạo đức, ba thế lực có thể nhất trí đồng ý bãi miễn chức Trung Hải Vương của anh.
Rất nhiều người sẽ nói, thế lực của Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền cũng bình thường.
Thật ra thì không phải.
Những gì mọi người được thấy về sức mạnh của hai thế lực lớn này chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Cung Tường nói: “Chỉ có vài chục người mà thôi. Tông sư Lăng vì một số ân oán cá nhân mà giết chết vài chục người cũng không phải là chuyện gì quá to tát. Trong lịch sử của Trung Hải trước đây cũng đã từng có những tiền lệ như vậy”.
Diệp Vân Phong nói tiếp: “Cho dù những gì ông nói đều có thể lý giải được, nhưng ông có biết lúc này Lăng Khôi đang đưa lữ đoàn hộ vệ đến thị trấn Tào Dương để giết người hàng loạt không? Cậu ta muốn giết mấy nghìn người, mấy chục nghìn người. Điều này ông định giải thích thế nào đây?”
Cung Tường nói: “Chẳng phải lúc này tông sư Lăng vẫn chưa ra tay sao?”
Diệp Vân Phong lạnh lùng nói: “Nếu cậu ta thật sự ra tay thì sao?”
Cung Tường vô cùng bất lực: “Nếu tông sư Lăng thật sự giết hàng nghìn người, hàng chục nghìn người ở thị trấn Tào Dương, vậy thì, cậu ấy thật sự không thể tiếp tục làm Trung Hải Vương được nữa”.
“Tốt, rất tốt, ông cũng đã nói như vậy rồi. Vậy thì cứ chờ tin tức đi”, Diệp Vân Phong nói với vẻ đầy tự tin.
Không lâu sau, Cậu cả xông vào: “Tông sư Diệp, xảy ra chuyện lớn rồi. Lăng Khôi đã giam giữ một trăm nghìn người ở thị trấn Tào Dương, hắn đã ra tay giết người hàng loạt. Một trăm nghìn người đều đã bị hắn giết chết”.
Hả?
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Ngay sau đó, Cung Tường cũng nhận được tin tức từ Cung Lạc Hà, Lăng Khôi thật sự đã ra tay.
Trời ơi!
“Mấy người đều nghe thấy cả rồi, Lăng Khôi đã giết người, một lần ra tay đã giết chết một trăm nghìn người. Một người như vậy sao có thể tiếp tục làm Trung Hải Vương chứ?”, Diệp Vân Phong lớn tiếng nói: “Bây giờ, ba thế lực chúng ta phải đứng lên bãi miễn chức Trung Hải Vương của Lăng Khôi. Ngoài ra ba thế lực chúng ta còn phải tập hợp lại, hợp sức cùng với tất cả các thế lực khác, để giết chết Lăng Khôi!”
Nói xong, Diệp Vân Phong bèn lấy ra ba bản thỏa thuận.
Thỏa thuận bãi miễn Lăng Khôi.
Một khi đặt bút ký tên, Lăng Khôi sẽ bị bãi miễn khỏi vị trí Trung Hải Vương, ba thế lực đều phải huy động toàn bộ lực lượng để giết chết Lăng Khôi.