Chiến Thần Phục Thù

Chương 257




Chu Lam cảm thấy không đúng lắm: “Ông có ý gì? Chẳng lẽ Lăng Khôi là nhân vật lớn ẩn mình? Cất giấu mấy trăm triệu tệ? Hay là con cháu của gia tộc giàu có?”

Tô Chính liếc Chu Lam nói: “Bà coi thường Lăng Khôi quá rồi đấy”.

Chu Lam hít sâu một hơi, nói: “Ông nói thẳng ra đi. Dù sao tôi vẫn không tin người như Lăng Khôi có thể làm nên việc gì lớn”.

Tô Chính không hỏi dò Chu Lam nữa, mà quay đầu nhìn Tô Duệ Hân rồi nói: “Duệ Hân, con nói thật cho bố biết, ba năm qua, có phải nhà họ Tô quá bạc đãi Lăng Khôi rồi hay không?”

Tô Duệ Hân cũng không giấu giếm, cô kể lại tất cả mọi chuyện với Tô Chính.

Cuối cùng cô nói: “Ba năm qua, nhà họ Tô chúng ta đối xử với Lăng Khôi quá cay nghiệt. Toàn thể nhà họ Tô ai cũng có thành kiến với Lăng Khôi. Con rất hối hận, con đã phụ lòng anh ấy”.

Chu Lam không hiểu nói: “Con gái, sao con lại bảo vệ và che chở cho nó như vậy? Trước giờ nó làm con bị liên lụy nhiều như thế, chẳng lẽ con quên hết rồi sao?”

Tô Chính thở phào nói: “Vẫn là con gái hiểu chuyện. Chu Lam, là do bà không hiểu tấm lòng của bố chúng ta. Năm xưa bố sắp đặt chuyện hôn nhân của Duệ Hân, đã bàn bạc với tôi trước. Mặc dù tôi biết thân phận của Lăng Khôi nhưng không hiểu rõ, có điều tôi chắc chắn cậu ấy không phải kẻ tầm thường”.

Chu Lam vẫn cố cãi lại: “Nó có gì khác biệt với người bình thường chứ?”

Tô Chính nói: “Lăng Khôi từng đi lính, tham gia chiến đấu, rất có sức ảnh hưởng trong quân đội đấy. Sau đó cậu ấy đi đâu thì không ai biết, bố cũng không nói nhiều, ông ấy chỉ nói với tôi, Lăng Khôi không hề tầm thường, cậu ấy là hi vọng của nhà họ Tô chúng ta sau này. Bố từng bảo tôi nhất định phải đối đãi với cậu ấy cho thật tốt. Thật đáng tiếc, sau đó tôi rời khỏi Trung Hải, vì đi tìm chân tướng cái chết bất ngờ của bố, mà đi những ba năm liền. Để Lăng Khôi phải chịu đựng sự coi thường ở nhà họ Tô. Tôi có lỗi với lời dặn dò của bố”.

Chu Lam vẫn không cho là như vậy: “Tô Chính, Lăng Khôi cũng chỉ là từng nhập ngũ thôi mà, người như vậy ở Trung Hải có rất nhiều, cũng không thể nói là Lăng Khôi khác biệt chứ? Hơn nữa, một Lăng Khôi hèn nhát vô dụng là điều mà ai cũng thấy rõ. Nếu không phải sau đó Duệ Hân được cậu Lăng che chở e rằng hai mẹ con tôi bây giờ không được sống yên ổn từ lâu rồi”.

Tô Duệ Hân đang muốn nói ra thân phận của Lăng Khôi.

Lăng Khôi chính là anh Lăng.

Nhưng Tô Duệ Hân ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định không nói ra nữa.

Tô Chính đáp: “Chu Lam, tôi không cho phép bà nói Lăng Khôi như vậy. Người mà bố đã chọn nhất định rất phi thường. Đợi Lăng Khôi khỏe lại, tôi sẽ đi thăm cậu con rể này”.

Chu Lam cạn lời, lẩm bẩm trong miệng: “Hai mẹ con tôi hiện giờ có thể sống tốt như vậy đều nhờ có sự giúp đỡ của cậu Lăng. Sao ông không đi thăm cậu Lăng đi”.

Tô Chính hỏi: “Cậu Lăng là ai?”

Vừa nhắc tới cậu Lăng, Chu Lam đột nhiên phấn khởi hẳn lên. Bà ta vui vẻ kể lại chuyện mà cậu Lăng đã làm một lượt, cuối cùng nói: “Bây giờ ông đã biết cậu Lăng tốt thế nào với con gái của chúng ta chưa?”

Tô Chính càng nghe càng ngạc nhiên, cằm gần như rớt xuống: “Bà nói hiện giờ cậu Lăng đồng thời nắm giữ Công đoàn Trung Hải và nhà họ Đường sao? Lãnh đạo hai gia tộc lớn của Trung Hải?”

Chu Lam cực kỳ phấn kích nói: “Đúng thế. Bên ngoài đều nói cậu Lăng có ý với con gái chúng ta. Tôi cũng nhiều lần bảo con gái bỏ Lăng Khôi, gả cho cậu Lăng, nhưng con bé vẫn không đồng ý”.

Tô Duệ Hân tức giận: “Mẹ đừng nói nữa”.

Chu Lam thở dài, không nói thêm nữa.

Tô Chính cảm thấy rất ngạc nhiên, trầm mặc một lúc mới mở lời: “Con gái, con tìm cách liên lạc với Lăng Khôi, bảo bố về rồi, muốn gặp cậu ấy”.

“Vâng!”, Tô Duệ Hân lập tức trả lời.

Theo lý mà nói, bố vợ trở về Lăng Khôi cũng nên tới gặp mặt.

Ăn cơm xong, Chu Lam thu dọn bát đĩa, Tô Duệ Hân đẩy Tô Chính vào trong phòng hỏi: “Bố, chân bố làm sao thế?”

Sắc mặt Tô Chính nặng nề, nói: “Ở bên ngoài bố gặp sự cố ngoài ý muốn, không sao đâu, bố ngồi xe lăn cũng được mà”.

Tô Duệ Hân rất để tâm, đau lòng nói: “Vậy, chuyện ông nội ra đi đột ngột, bố có tra được manh mối gì không ạ?”

Tô Chính gật đầu nói: “Có manh mối liên quan”.

Tô Duệ Hân kinh ngạc: “Nói cho con biết đi”.

Tô Chính ngẩng đầu, nhìn con gái rồi đột nhiên mỉm cười: “Bây giờ còn chưa tới lúc, bố nói cho con biết, đồng nghĩa với việc sẽ đẩy con vào chốn nguy hiểm. Đợi sau khi gặp Lăng Khôi rồi nói”.

“Bí mật lớn vậy luôn ạ? Ngay cả nói cho con mà cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?”, Tô Duệ Hân hết sức kinh ngạc.

Tô Chính miễn cưỡng cười nói: “Chân của bố là bị người khác đánh gãy đấy. Thôi, không nói nhiều với con, con đi gọi Lăng Khôi tới đi, đợi cậu ấy tới rồi bố sẽ nói cho con”.

Tô Duệ Hân đáp: “Bố, có phải bố biết thân phận của Lăng Khôi không ạ?”

Tô Chính nói: “Biết nhiều hơn con”.

Tô Duệ Hân cười gượng, bỗng cảm thấy một nỗi bi thương không thể nói ra.

Mọi người đều biết anh không hề tầm thường, nhưng cô là vợ của anh mà lại biết sự thật quá muộn màng.

Lăng Khôi, xin lỗi anh!

Ăn cơm xong, Tô Duệ Hân nhắn tin cho Lăng Khôi ngay và luôn: Lăng Khôi, bố em đã về rồi, ông ấy rất muốn gặp anh. Anh có thời gian không?

Gửi xong tin nhắn, Tô Duệ Hân nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đợi hồi âm của anh.

Lúc này, Lăng Khôi vẫn còn đang đóng cửa tu luyện trong tứ hợp viện của hồ Bạch Thúy.

Đã hai ngày hai đêm không ra khỏi cửa.

Khi Lăng Khôi ra khỏi phòng đã là sáng sớm ngày thứ ba.

Sau khi tắm rửa xong, Lăng Khôi tới sân nhỏ định tưới hoa thì thấy trời mưa phùn bay bay.

Huyết Vũ mặc áo choàng đỏ rực đi vào trong nói: “Anh Lăng, có người tìm anh”.

Lăng Khôi nói: “Ai?”

Huyết Vũ nói: “Là cô Tô, cô ấy không liên lạc được với anh, nên bảo Trần Lâm chuyển lời hộ”.

Lăng Khôi hơi nhíu mày: “Cô ấy có nói là chuyện gì không?”

Huyết Vũ đáp lời: “Cô Tô nói Tô Chính - bố cô ấy đã trở về, rất muốn gặp anh. Tôi nghĩ là có chuyện gấp. Ba năm trước sau khi ông cụ Tô đột ngột qua đời, Tô Chính đã rời khỏi nhà họ Tô để tìm nguyên nhân cái chết của ông cụ, chưa từng quay về. Lần này trở về e là ông ấy đã có tin tức về vụ việc ông cụ Tô bị hại”.

Lăng Khôi hơi xúc động: “Vậy đúng là chuyện gấp rồi. Chuẩn bị một chút, trưa hôm nay tôi đi thăm Tô Chính. Còn nữa, ông ấy là bố vợ tôi, tôi đến giờ vẫn chưa gặp mặt, cũng nên đi chào hỏi”.

Huyết Vũ nói: “Tôi đi chuẩn bị quà tặng cho anh”.

Lăng Khôi nói: “Được”.

Huyết Vũ liếc Lăng Khôi nói: “Anh Lăng, anh định mặc như vậy mà đi à?”

Lăng Khôi cũng cảm thấy mặc áo choàng này đi thì không tôn trọng người khác cho lắm.

“Hay là tôi thay quần áo thường ngày? Sau đó lại đeo thêm khẩu trang?”, Lăng Khôi hỏi: “Như vậy có bình thường hơn không nhỉ?”

Huyết Vũ nhoẻn miệng cười: “Đỡ hơn một chút”.

Không lâu sau, Lăng Khôi thay một bộ quần áo đại cán màu xanh lục, sửa sang lại đầu tóc rồi đeo khẩu trang màu máu, rất không hợp thời.

Huyết Vũ cầm theo một chiếc hộp gấm màu đen, là quà cho Tô Chính.

Hai người lái xe đi thẳng đến nhà hàng Á Vận.