Bố của Tô Duệ Hân, Tô Chính.
Ông ấy con riêng của ông cụ Tô.
Còn mẹ của Tô Chính là ai thì không ai biết.
Thậm chí gốc gác của Tô Chính cũng chỉ có mỗi ông cụ Tô mới biết được. Nay ông cụ Tô cũng mất rồi, e rằng ngoài Tô Chính ra thì chẳng ai hay.
Sau khi ông cụ Tô nhận lại con, gia đình ba người Tô Chính mới có thể quay về nhà họ Tô.
Chính bởi nguyên nhân này mà ngay từ khi còn nhỏ, Tô Duệ Hân đã phải chịu sự đối xử không công bằng và bị xa lánh ở nhà họ Tô.
Ba năm trước, ông cụ Tô chết không rõ nguyên nhân, sau khi đám cúng tuần ông cụ Tô xong xuôi, Tô Chính rời khỏi nhà họ Tô, nói là đi tìm chân tướng và thề sẽ điều tra ra nguyên nhân cái chết của ông cụ.
Đi một lần là đi suốt ba năm, không chút tin tức.
Sau khi Tô Chính rời đi, người nhà họ Tô lại càng bắt nạt Tô Duệ Hân không một chút kiêng nể hay dè chừng.
Người ngoài cũng cho là Tô Chính đã chết rồi.
Không ngờ rằng, lần này ông ấy đã quay lại.
Tô Duệ Hân đang chán chường, khi nghe tin này thì nỗi buồn phiền cũng vơi bớt, tâm trạng cô trở nên tốt hơn. Cô sắp xếp công việc xong lập tức đi đến ga xe lửa phía Nam cùng Chu Lam.
Ga xe lửa phía Nam Trung Hải, người đến người đi, đông đúc tấp nập.
Hai người Tô Duệ Hân và Chu Lam đứng ở bên ngoài lối ra của sảnh chờ, chăm chú nhìn chằm chằm dòng người đi từ trong ra.
Tô Duệ Hân siết chặt tay: “Mẹ, ba năm không gặp bố, cũng không biết bây giờ bố đã thay đổi như thế nào rồi nhỉ?”
Chu Lam phản bác: “Một ông già mà thôi, còn thay đổi ra sao được nữa”.
Tô Duệ Hân nói: “Nhưng trong ấn tượng của con, bố đã từng đi lính, từng tham gia chiến tranh, là một người đàn ông mạnh mẽ không tầm thường. Lúc ông nội qua đời, chỉ có mình bố tình nguyện từ bỏ mọi thứ để đi tìm nguyên nhân, còn những người trong nhà họ Tô thì không tài nào buông bỏ gia đình và sự nghiệp. Bố là người đàn ông phi thường. Từ đáy lòng mình, con luôn tự hào về điều đó!”
Trên mặt Chu Lam tràn đầy nụ cười: “Đại khái thì đó là ưu điểm duy nhất của ông ấy, cũng không biết lão già này ở ngoài kia có đi tìm người đàn bà khác hay không nữa?”
Tô Duệ Hân trợn mắt bực bội lườm Chu Lam: “Mẹ, mẹ nói bậy nói bạ gì vậy chứ”.
Lúc hai mẹ con đang nói chuyện trên trời dưới đất thì bà cụ Tô và người nhà cũng đi tới.
Bà cụ Tô, Tô Thần, Tô Toàn, Hàn Đông, cả bốn người đều tới đông đủ.
Bà cụ Tô cũng nhiệt tình chào hỏi với hai mẹ con Tô Duệ Hân, trò chuyện một lúc lâu.
Cứ như thể bà ta vẫn xem hai người họ còn là người nhà họ Tô.
Nhưng hai mẹ con Chu Lam lại hết sức gượng gạo, chỉ đáp lại đôi câu đơn giản, đặc biệt là Tô Duệ Hân, cô rất không vui khi bà cụ Tô cũng đến đây.
Có điều, người ta cứ kiên quyết muốn tới đón Tô Chính, cô cũng không có quyền gì đuổi người ta đi.
Một giờ sau, tàu về bến, nhiều hành khách soát vé đi ra.
Một người đàn ông gần năm mươi tuổi ngồi trên xe lăn, đôi tay ông ấy tự đẩy bánh xe, lẻ loi đi ra sảnh chờ.
“Bố!”
“Tô Chính!”
Chu Lam và Tô Duệ Hân vội vàng chạy đến, nhìn người đàn ông trước mắt này, lâu thật lâu không nói nên lời.
Người đàn ông ngồi xe lăn chính là Tô Chính.
Tô Chính nhìn thấy Chu Lam và Tô Duệ Hân, trên mặt nở nụ cười vui mừng: “Chu Lam, Duệ Hân, cuối cùng cũng gặp được hai mẹ con. Tôi quay về rồi đây”.
Tô Duệ Hân ngồi xổm xuống, nhào vào lòng Tô Chính, rất lâu sau cũng không mở lời.
Chu Lam không hỏi chân của Tô Chính đã xảy ra chuyện gì, nhưng nước mắt lại chảy xuống.
Bà cụ Tô tiến lên phía trước nói: “Tô Chính, chân của con làm sao thế?”
Người nhà họ Tô đều hết sức kinh ngạc.
Thường ngày, trong ấn tượng của bà cụ Tô, Tô Chính là kiểu người đàn ông mạnh mẽ, che gió chắn mưa cho nhà họ Tô, xử lý rất nhiều vấn đề nguy cấp. Không ngờ, bây giờ hai chân Tô Chính đã què rồi?
Tô Chính cười gượng nói: “Dì Tô, có vài chuyện bất ngờ, nên hai chân không còn nữa”.
Bà cụ Tô thở dài, bi thương quở trách: “Trời ơi là trời, khổ cho con rồi! Vốn còn muốn mời con về nhà họ Tô làm bữa cơm sum vầy, nhưng chân con đã không tiện như vậy, dì cũng không quấy rầy con dưỡng thương nữa. Chờ vết thương của con khôi phục, dì lại mở tiệc mừng con trở lại”.
Tô Chính nói: “Cảm ơn dì Tô! Đợi vết thương của con tốt hơn một chút, con sẽ tự mình đến nhà họ Tô chào hỏi dì”.
Bà cụ Tô nói vài câu khách sáo, sau đó xoay người rời đi.
“Duệ Hân, cầm đồ cho bố con, chúng ta về nhà thôi”, Chu Lam lau nước mắt, đẩy xe lăn đi về phía trước.
Họ quay về ngôi nhà trên tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận, Chu Lam chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, còn khui một chai rượu vang, cả nhà ăn cơm uống rượu, vui vẻ hòa thuận.
Rượu ngà ngà say, đồ ăn cũng vơi hơn nửa, lời nói với nhau cũng nhiều hơn.
Tô Chính dù ngồi xe lăn nhưng nói chuyện vẫn rất khí phách, không có bất kỳ dáng vẻ bi thương chán nản gì.
Tô Chính uống một hớp rượu, cất cao giọng nói: “Duệ Hân, nghe nói con và cậu thanh niên mà ông nội giới thiệu đã kết hôn rồi. Cậu Lăng Khôi đó có đối xử tốt với con không?”
Vừa dứt lời, Chu Lam và Tô Duệ Hân đều cảm thấy hết sức lúng túng.
Lúc Tô Chính rời khỏi Trung Hải để điều tra cái chết đột ngột của ông cụ Tô thì Lăng Khôi vẫn chưa đến Trung Hải, cũng chưa từng gặp mặt Tô Chính.
Có thể nói, sự hiểu biết của Tô Chính về Lăng Khôi vô cùng ít ỏi.
Chu Lam vốn định quở trách Lăng Khôi một phen, nhưng nhìn sắc mặt của Tô Duệ Hân nên cố nhẫn nhịn: “Ông nghe Duệ Hân tự mình nói đi”.
Tô Chính hỏi: “Duệ Hân, có sao nói vậy, đừng giấu bố bất cứ điều gì”.
Tô Duệ Hân nói: “Lăng Khôi đối xử với con rất tốt, là con không biết quý trọng”.
Tô Chính lại hỏi: “Cậu ấy đâu? Sao không gọi cậu ấy đến ăn cơm cùng? Bố rất muốn gặp cậu con rể này, thậm chí quà tặng cho cậu ấy, bố cũng đã chuẩn bị xong rồi”.
Mặt Tô Duệ Hân đầy vẻ khổ sở: “Con không liên lạc được với anh ấy”.
Tô Chính nhíu mày: “Sao thế?”
Tô Duệ Hân đáp: “Con với anh ấy có chút hiểu lầm, cộng thêm việc lần này anh ấy bị thương nặng, vết thương dường như vẫn chưa khỏi, con liên lạc nhiều lần nhưng cũng không liên lạc được”.
Tô Chính trách cứ: “Hồ đồ! Lăng Khôi là chồng của con, sao con có thể không ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy chứ?”
Rõ ràng Chu Lam rất mất hứng: “Tô Chính, ông đừng trách con gái, chuyện này chẳng liên quan gì đến con bé cả!”
Tô Chính nói: “Có phải hai người xem thường Lăng Khôi không?”
Chu Lam khinh thường nói: “Cậu ta vốn là một đứa con rể vô dụng. Nếu không phải ông nội con bé ép buộc cuộc hôn nhân này thì một thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi như vậy, sao có thể xứng với Duệ Hân được chứ? Người nghèo thì phải có ý thức của người nghèo, bị người khác xem thường không phải rất bình thường ư?”
Tô Chính nghiêm túc nói: “Vớ vẩn! Lăng Khôi là người mà ông nội con bé lựa chọn sắp xếp, mắt nhìn người của bố sáng suốt đến mức nào, chẳng lẽ bố lại chọn bừa một tên nhóc nghèo khổ cho Duệ Hân sao?”
Chu Lam cũng không biết thân phận thật sự của Lăng Khôi, tuy sau đó đã có chút thiện cảm nhưng vẫn khó mà xua đi ấn tượng xấu về Lăng Khôi trong lòng bà ta: “Sao hả? Ông cũng đứng về phía của bố ư?”
Tô Chính thở dài: “Xem ra hai người quả thật chỉ nhìn được cái trước mắt. Bố anh minh sáng suốt đến thế, lại yêu thương Duệ Hân như vậy, sao có thể chọn bừa một người để kết hôn với Duệ Hân được chứ? Hai mẹ con suy nghĩ kỹ hơn là sẽ hiểu dụng ý thâm sâu của bố”.