Tô Duệ Hân là người không dễ xúc động.
Mấy năm nay người theo đuổi cô rất nhiều. Trong đó, cậu ấm ưu tú cũng vô số, nhưng Tô Duệ Hân lại chưa từng bị rung động.
Những ngày tháng trước đây, Tô Duệ Hân vẫn một mình chịu đựng tổn thương và sự dày vò từ nhà họ Tô, đau đớn không kể xiết.
Nhưng cô đã trải qua một cách kiên cường.
Bất kể là phương diện nào cô cũng là cô gái mạnh mẽ.
Tính cách này đã vượt qua hầu hết các cô gái khác.
Một người chịu quá nhiều vết thương thì nội tâm cô ấy sẽ ngày càng kiên định.
Nhưng vào giờ phút này, Tô Duệ Hân lại ôm chặt Lăng Khôi khóc sướt mướt.
Đặc biệt là câu nói mà cô lặp lại “Đừng rời xa em” càng khiến Lăng Khôi đau lòng hơn.
Lăng Khôi nhẫn nhịn không nói một lời.
Qua hồi lâu, Tô Duệ Hân mới bình tĩnh lại đôi chút. Lăng Khôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô và nói: “Vợ à, đừng khóc nữa. Khóc trôi hết lớp trang điểm thì hết đẹp rồi”.
Tô Duệ Hân bật cười: “Tới lúc nào rồi anh còn ba hoa với em nữa”.
“Người đẹp, Lăng Khôi bị bệnh gì thế?”, Tô Duệ Hân lau nước mắt, đứng dậy nói: “Cô nói tôi biết đi. Tôi sẽ đi tìm bác sĩ giỏi nhất, chắc chắn sẽ có cách”.
Lúc hỏi câu này, Tô Duệ Hân run rẩy trong lòng.
Thấy Lăng Khôi tiều tụy như này, cô đoán Lăng Khôi có thể bị ung thư hay bệnh nguy hiểm gì đó.
Nhưng cô không chọn né tránh mà hỏi thẳng.
Cuối cùng cô chọn đối mặt.
Người đẹp nói: “Bệnh của anh ấy đã ba năm nay rồi. Mỗi giờ mỗi phút đều chịu đau đớn, trải qua dày vò. Có thể chịu tới giờ đã là kỳ tích”.
Tô Duệ Hân lớn tiếng nói: “Tôi hỏi cô, anh ấy bị bệnh gì?”
Người đẹp nói: “Vết thương do súng đạn, vết thương rất nặng”.
“Vết thương do súng đạn?”
Tô Duệ Hân sững sờ.
Một người chịu thương do súng đạn, trong mắt người bình thường sẽ cho rằng người này là người xấu.
Tô Duệ Hân nhớ lại cảnh lúc đầu cứu được Lăng Khôi bên bờ sông Vọng Cổ, cô cũng không hỏi nhiều: “Bị nặng tới mức nào?”
Người đẹp đáp: “Trong người anh ấy có một trăm linh tám đầu đạn. Cách đây không lâu đã lấy ra hơn ba mươi viên, giờ còn sót lại bảy mươi hai viên. Lần này vì dùng sức quá mức dẫn tới việc mấy đầu đạn trong cơ thể di chuyển, khiến phủ tạng bị thương nặng. Giờ phải lấy hai đầu đạn đã lọt vào vị trí trái tim ngay lập tức. Nếu không tim sẽ luôn xuất huyết, sẽ lấy mạng của anh ấy”.
“Thế nhưng chúng tôi chỉ nắm chắc hai mươi phần trăm sẽ phẫu thuật thành công. Đây cũng là lý do tôi tìm cô ký tên”, người đẹp trình bày lại tình trạng vết thương của Lăng Khôi.
Tô Duệ Hân nghe tới mức đờ đẫn, da đầu cũng tê dại, hàm răng va lập cập vào nhau.
Bản thân cô cũng tốt nghiệp loại ưu tú từ trường Y, có kinh nghiệm lâm sàng phong phú. Đương nhiên cô biết bệnh tình mà người đẹp nói nghiêm trọng như nào.
Cô khoanh tay trước ngực, xoay người nhìn Lăng Khôi.
Nhìn rồi lại nhìn, sau đó cô lại rơi nước mắt.
Cầm tờ giấy cam kết rủi ro trước khi phẫu thuật, Tô Duệ Hân không chút do dự ký tên lên đó, sau đó đưa cho người đẹp: “Cô ở đây đợi tôi, tôi đi tìm chuyên gia phẫu thuật tim giỏi nhất tới cùng hội chẩn”.
“Lăng Khôi, anh ở đây chờ em”.
Tô Duệ Hân nói câu này xong, còn chưa yên tâm mà quay lại cạnh Lăng Khôi, cúi người xuống hôn mạnh lên mặt Lăng Khôi: “Đợi em quay lại”.
Nói xong, Tô Duệ Hân vừa lau nước mắt vừa đi.
“Khụ khụ”.
Lăng Khôi ho hai tiếng: “Không có ai ở đây nữa rồi. Đừng đeo khẩu trang nữa, để tôi nhìn hai mắt cô”.
Người đẹp kéo khẩu trang xuống.
Người này không phải là Huyết Vũ thì còn là ai vào đây nữa?
Sắc mặt Lăng Khôi tiều tụy, khàn giọng nói: “Tôi nói chứ cô cũng thật là, tôi đã bảo là không cần vẽ vời cho thêm chuyện. Cô cần gì nói cho cô ấy biết chứ?”
Huyết Vũ nói: “Tôi chỉ muốn biết, người mà Hiêu Vương anh đã khom lưng uốn gối suốt ba năm có thật lòng để ý đến anh hay không”.
Lăng Khôi cũng cạn lời: “Giờ cô vừa lòng chưa?”
Huyết Vũ gật đầu: “Ừ, rất vừa lòng. Cô Tô rất được”.
Lúc nói chuyện, Huyết Vũ rất thương cảm.
Cô Tô rất được nên có lẽ cô ấy đã hết cơ hội với Lăng Khôi rồi.
Về cơ bản thì xác suất phẫu thuật hai mươi phần trăm có nghĩa là xác suất tử vong cao.
Lăng Khôi lại ho sặc sụa.
“Sao anh không đợi tôi về rồi hẵng ra tay? Chỉ vì nhà họ Đường, vì sự giao phó của ông cụ Đường mà anh lại làm liều mạo hiểm đến tính mạng. Nếu anh có chuyện thì Huyết Vũ tôi phải làm sao?”, Huyết Vũ lớn tiếng trách móc.
Ngước mắt nhìn cả thiên hạ, e là cũng chỉ có Huyết Vũ mới dám trách móc Hiêu Vương như này.
Lăng Khôi nói: “Tôi chỉ nghĩ mình không sống được bao lâu nữa, có thể làm được gì thì hay nấy. Hơn nữa tôi cũng không ngờ, rõ ràng đòn công kích của hai vị đại sư võ thuật giúp tôi hồi phục, kích thích tiềm năng. Sao lại làm chấn động hai viên đạn nơi tim tôi thế chứ”.
“Tôi không ở cạnh anh là anh lại bắt đầu cà lơ phất phơ rồi. Lần này nếu không qua khỏi, Huyết Vũ tôi sẽ không tha cho anh đâu”, Huyết Vũ cắn răng nói.
Lăng Khôi cười khổ: “Thực ra nó đã bắt đầu từ ba năm trước lúc tôi nhảy khỏi vách đá tìm cách sinh tồn rồi, tôi mong rằng trong tương lai không xa, tôi có thể đối mặt với ngày này. Tôi vốn cho là có thể đợi tới lúc hoàn thành tâm nguyện rồi mới nhắm mắt, nhưng lần này rất có thể là không qua khỏi”.
Dứt lời, Lăng Khôi lại ho dữ dội.
Anh miễn cưỡng ngồi dậy: “Đỡ tôi dậy, dẫn tôi tới một nơi”.
Huyết Vũ không cách nào từ chối, đành dìu Lăng Khôi dậy.
“Thay bộ đồ đó cho tôi”.
Dưới sự hỗ trợ của Huyết Vũ, anh mặc chiếc áo đại cán màu xanh lục. Sau đó nhờ vào sự đồng hành của Huyết Vũ mà từ từ rời khỏi nhà hàng Á Vận.
Lăng Khôi ngồi trên xe lăn, Huyết Vũ đẩy xe lăn đi chậm rãi về phía trước.
Điểm dừng đầu tiên, Lăng Khôi đi tới trước cửa nhà Dương Nguyệt, nhìn cô ấy từ xa.
Ba người Dương Nguyệt, Dương Thiết Quải và Tố Lan đang nhổ cỏ tưới cây dưới cây hoa quế.
Lăng Khôi không tới làm phiền mà chỉ lặng lẽ nhìn từ xa.
“Đây là nhà của Dương Kiệt. Huyết Vũ, nếu tôi không qua khỏi, cô giúp tôi trông chừng cả nhà bọn họ. Không cần bọn họ giàu sang phú quý nhưng bọn họ phải khỏe mạnh bình an cả đời”, Lăng Khôi nói.
Huyết Vũ nghẹn ngào nói: “Biết rồi”.
Sau đó, Lăng Khôi tới núi Hồ Điệp để thăm phần mộ của ông cụ Đường và ông cụ Tô.
Mặc kệ sự ngăn cản của Huyết Vũ, Lăng Khôi uống không ít rượu.
Cuối cùng, Lăng Khôi tới lầu 18 – tầng cao nhất của Công đoàn Trung Hải.
Anh ngồi trước điêu khắc của năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha.