Ngô Giai Giai không hề để tâm nói: “Không tìm thấy Lăng Khôi chẳng phải rất bình thường sao? Thường ngày anh ta cũng chẳng phải đoan chính gì. Cậu lo lắng cái gì chứ?”
Tô Duệ Hân nói: “Mình lo anh ấy xảy ra chuyện”.
Ngô Giai Giai nói: “Một thằng đàn ông to xác như anh ta thì có thể xảy ra chuyện gì được?”
Tô Duệ Hân rất sợ hãi: “Mình không biết, cứ có cảm giác hoảng sợ, cậu đi tìm giúp mình đi”.
“Thật hay đùa vậy?”, Ngô Giai Giai thấy sắc mặt Tô Duệ Hân không ổn, không khỏi nghiêm túc hơn.
Tô Duệ Hân gật đầu liên tục: “Ừ, mình đã hỏi những người nên hỏi rồi nhưng không ai có tin tức gì của Lăng Khôi cả”.
“Mình phục cậu luôn đó, chẳng phải bình thường cậu không hay quan tâm đến người khác sao? Thôi được, mình đi tìm với cậu”, Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân đi đến rất nhiều nơi Lăng Khôi từng đến nhưng không tìm được Lăng Khôi.
Cuối cùng lúc quay về văn phòng, sắc mặt lo lắng của Tô Duệ Hân trở nên trắng bệch.
Ngô Giai Giai an ủi Tô Duệ Hân rất nhiều nhưng không có tác dụng gì. Bây giờ tinh thần Tô Duệ Hân đang rất hoảng loạn.
Ngay lúc này một người bước vào.
Người đẹp tuyệt trần.
Người đó mặc một bộ sườn xám màu đỏ bó sát người làm tôn lên dáng người hoàn hảo, đường nét trên gương mặt rất xinh đẹp, mỗi một cử chỉ động tác đều hiện ra sự thanh lịch.
Dù là một người đẹp như Tô Duệ Hân khi nhìn thấy người này cũng cảm thấy hơi choáng ngợp.
Nhưng đối phương lại đeo một cái khẩu trang màu đỏ nên không nhìn rõ mặt.
Tô Duệ Hân chỉ thấy người này hơi quen mắt, cứ có cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
Ngô Giai Giai hoàn hồn lại: “Cô tìm ai?”
Người đẹp nói: “Tôi tìm vợ của Lăng Khôi, Tô Duệ Hân”.
Tô Duệ Hân nói: “Là tôi, có chuyện gì thế?”
Người đẹp nói: “Có hai chuyện, một là Lăng Khôi bảo tôi đến xin lỗi cô vì anh ấy không đem cơm đến đúng giờ”.
Tô Duệ Hâm cảm thấy hơi khó chịu, mình thì không tìm được tên Lăng Khôi kia, kết quả người đẹp này lại rất thân thiết với Lăng Khôi.
Người đẹp nói tiếp: “Thứ hai, hiện giờ Lăng Khôi đang bị thương nặng, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Chúng tôi cần làm phẫu thuật cho anh ấy nhưng không dám chắc sẽ thành công, cần được người nhà của Lăng Khôi đồng ý. Cô là người nhà trên pháp luật duy nhất của anh ấy”.
Nói xong, người đẹp lấy một bản thỏa thuận ra.
Giấy cam kết rủi ro trước khi phẫu thuật.
Tô Duệ Hân run rẩy nhận lấy tờ giấy cam kết rủi ro trước khi phẫu thuật, đọc những hàng chữ trên đó: “Lăng Khôi bị làm sao thế?”
Người đẹp nhìn Ngô Giai Giai rồi nói: “Cô ra ngoài đi”.
Ngô Giai Giai định từ chối nhưng bị người đẹp đó trợn mắt, cô ta chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng nên không dám phản kháng, bèn xoay người đi khỏi văn phòng.
Lúc này người đẹp mới nói: “Lăng Khôi bị thương rất nặng, ba năm trước lúc cô cứu anh ấy về từ bờ sông Vọng Cổ, lúc đó anh ấy đã bị thương rồi. Ba năm nay cô rất quan tâm chăm sóc anh ấy, còn miễn phí thuốc cho anh ấy nên chắc cô biết sức khỏe anh ấy vốn đã không tốt. Hiện giờ bệnh tình của anh ấy chuyển biến xấu, lần này bị ngất, nôn ra máu trên đường, tôi kịp lúc đến đưa anh ấy đi cấp cứu”.
Ngất xỉu, nôn ra máu!
“Anh ấy đang ở đâu?”, Tô Duệ Hân không biết tại sao nước mắt cứ rơi xuống.
Người đẹp nói: “Anh ấy bảo tôi chuyển lời đến cho cô, anh ấy không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình”.
“Hãy nói cho tôi biết, anh ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy”, nước mắt Tô Duệ Hân cứ liên tục rơi xuống.
Người đẹp nói: “Cô Tô, nếu không yêu một người thì đừng nên đi gặp. Ba năm nay, anh ấy vẫn luôn nhường nhịn, hèn hạ cúi người xuống trước mặt cô cũng không đổi lại được tình cảm của cô”.
Tô Duệ Hân kích động: “Cô im đi, dẫn tôi đi gặp anh ấy”.
Dường như người đẹp cũng biết giờ có nói gì thì cô cũng không nghe lọt tai, cuối cùng chỉ thở dài: “Được, vậy cô đi theo tôi”.
Người đẹp dẫn Tô Duệ Hân xuống lầu đi thẳng đến tầng cao nhất nhà hàng Á Vận bên cạnh.
Tô Duệ Hân khó hiểu nói: “Chẳng phải cô nói Lăng Khôi sắp không ổn rồi sao? Sao lại dẫn tôi đến nhà hàng? Anh ấy không ở bệnh viện à?”
Người đẹp nói: “Bệnh của Lăng Khôi khá đặc biệt, bệnh viện bình thường không cứu chữa được, tôi đã sắp xếp bác sĩ tư cho anh ấy rồi. Cô cứ đi theo tôi là được”.
Lúc đến trước cửa phòng Lăng Khôi, người đẹp đẩy cửa ra dẫn Tô Duệ Hân vào trong.
Khoảnh khắc bước vào phòng, Tô Duệ Hân ngây người.
Trang trí trong căn phòng này giống hệt căn phòng lúc trước của Tô Duệ Hân. Rất nhiều đồ dùng trang trí trong căn phòng lúc trước đều được chuyển đến đây, trên tường đầu giường còn treo một tấm ảnh cưới rất lớn.
Bước vào phòng như được trở về nhà cũ.
Mà lúc này Lăng Khôi thì gầy trơ xương, mặc bộ đồ bệnh nhân tựa vào đầu giường.
Gương mặt anh tuấn trở nên hốc hác, hõm sâu vào trong.
Nhìn thế nào cũng chẳng khác gì một người sắp chết.
Tô Duệ Hân từng nhìn thấy nhiều bộ dạng nhếch nhác của Lăng Khôi, dù là lúc vừa cứu được Lăng Khôi từ bờ sông Vọng Cổ lên thì Lăng Khôi cũng không yếu ớt như lúc này.
Nhìn chằm chằm người trước mặt, nước mắt vừa khô của Tô Duệ Hân lại trào ra.
Nước mắt đọng lại nơi khóe mắt.
Lăng Khôi cũng nhìn thấy Tô Duệ Hân vào phòng.
Tô Duệ Hân không nói gì, từng bước đi đến cạnh Lăng Khôi ôm anh vào lòng: “Lăng Khôi, anh bị bệnh thành như vậy sao không nói với em một tiếng?”, nhắm mắt lại, nước mắt Tô Duệ Hân lại không ngừng chảy xuống.
Lăng Khôi khẽ ôm lấy cơ thể đang run rẩy: “Anh xin lỗi, anh không thể đem cơm đến đúng giờ cho em”.
“Đồ ngốc, anh đã bị bệnh thành thế này rồi mà còn muốn đưa cơm đến cho em”, Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy tim mình như tan vỡ.
Tim Lăng Khôi quặn thắt lại: “Anh không sao, chỉ là không cẩn thận bị cảm thôi, ngủ một giấc là ổn”.
“Anh gạt ai vậy? Cô ấy đã nói với em rồi, em biết hết rồi”, Tô Duệ Hân ôm chặt lấy đầu Lăng Khôi: “Đừng rời xa em có được không? Cuộc sống của em không thể không có anh”.
Giọng Tô Duệ Hân run rẩy khóc nấc lên.