Bà cụ Tô nói: “Đương nhiên là bà không giận việc này. Việc khiến bà tức giận là tên Lăng Khôi kia, không ngờ Lăng Khôi lại là con riêng của Mã Đằng, thật đáng tiếc!”
Nói đến đây, bà cụ Tô tỏ vẻ đau lòng: “Nếu bà sớm biết thân phận của nó thì bà sẽ không đối xử với nó như vậy, càng không đuổi gia đình Tô Duệ Hân ra khỏi gia tộc. Đây đúng là mất mát lớn của nhà họ Tô chúng ta”.
Sắc mặt Tô Thần rất khó coi.
Bà cụ Tô nói Tiếp: “Nếu Lăng Khôi còn là người của nhà họ Tô, thì chuyện nhà họ Tô đặt chân vào Công đoàn Trung Hải, chẳng phải chỉ cần Lăng Khôi nói một câu với Mã Đằng thôi sao. Bây giờ thì hay rồi, không chỉ bỏ lỡ cơ hội tốt, mà ngược lại còn đắc tội với người ta”.
Tô Thần tức giận nói: “Bà nội, chuyện này không trách bà được. Muốn trách thì trách ông nội trước khi chết đã không nói thân phận của Lăng Khôi cho chúng ta biết. Lăng Khôi ăn bám ở nhà họ Tô chúng ta ba năm nay, vậy mà không để lộ chút tin tức nào, giấu kỹ như vậy thì ai mà ngờ được chứ”.
Lúc này, Hàn Đông cũng an ủi: “Tô Thần nói đúng, mọi chuyện đã xảy ra rồi, giờ tự trách cũng vô dụng. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là chúng ta phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế”.
“Xoay chuyển thế nào?”, bà cụ Tô nhíu mày, tò mò.
Hàn Đông nói: “Tôi nghĩ Tô Duệ Hân vẫn một lòng với nhà họ Tô chúng ta. Dù sao dòng máu nhà họ Tô vẫn chảy trong người. Nếu chúng ta đích thân đến xin lỗi thì có lẽ vẫn còn xoay chuyển được”.
Tô Thần lập tức không vui: “Quản gia Hàn, làm thế e là không được, vậy chẳng phải là tự vả vào mặt mình hay sao?”
Tô Thần đương nhiên biết lợi ích của việc Lăng Khôi quay lại nhà họ Tô.
Nhưng hắn thật sự không muốn Lăng Khôi quay lại.
Bởi vì hắn là cháu đích tôn của nhà họ Tô, là hy vọng của nhà họ Tô, hắn không muốn ai uy hiếp địa vị của hắn.
Bây giờ Lăng Khôi là con riêng của Mã Đằng, nếu quay lại làm rể nhà họ Tô thì e rằng địa vị sau này của hắn sẽ gặp mối đe dọa.
Bà cụ Tô nói: “Tô Thần, bà biết cháu lo lắng, nhưng cháu yên tâm đi, cho dù Lăng Khôi quay về thì bà cũng sẽ đảm bảo rằng vị trí của cháu trong nhà họ Tô không hề lung lay. Lát nữa chúng ta sẽ cùng đi xin lỗi Lăng Khôi và Duệ Hân. Vì nhà họ Tô, trưởng lão như bà cũng không cần mặt mũi nữa”.
Lúc nói ra điều này, bà cụ Tô cũng cảm thấy chua xót.
Một người mà trước đây bà ta luôn khinh thường, vậy mà bây giờ lại phải chủ động đi cầu xin người ta.
Đúng là mất hết mặt mũi.
Sau khi ba người Lăng Khôi rời khỏi triển lãm, Giang Nhược Ly lái xe đưa Lăng Khôi về nhà.
Mã Đằng và Lăng Khôi ngồi ở hàng ghế sau, nói chuyện vui vẻ.
Mã Đằng cười gượng: “Cậu Lăng, người ngoài đều đang bàn tán cậu là con riêng của tôi, tôi thật sự xin lỗi”.
Lăng Khôi bất lực nói: “Không sao. Cứ để bọn họ bàn tán đi”.
Mã Đằng hỏi: “Có cần tôi đi giải thích không?”
Lăng Khôi đáp: “Không cần giải thích. À, phía nhà họ Đường thế nào rồi”.
Mã Đằng nói: “Nhà họ Đường không đi tìm Trung Hải Vương, xem ra bọn họ vẫn sợ mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát. Bọn họ đang đợi đại sư Tôn Lộc. Mấy ngày nay đại sư Tôn Lộc dẫn theo Diệp Hùng đến Trung Hải đi dạo, đồng thời bọn họ cũng đang tìm cậu Lăng”.
Mã Đằng dựa vào ghế, rồi nói tiếp: “Diệp Hùng đã biết người giết Trần Vũ Anh là cậu Lăng, ông ta cũng đang tìm cậu. Bảy ngày sau, cậu hãy đến nhà họ Đường, đây chính là thời điểm để quyết đấu với hai đại sư này”.
Lăng Khôi nói tiếp: “Tôn Lộc, Diệp Hùng, hai vị đại sư này muốn bắt tay đối phó với tôi sao?”
Mã Đằng nói: “Đúng vậy. Ngoài ra, gần đây nhà họ Đường và nhà họ Tống rất thân thiết. E là nhà họ Tống cũng muốn nhân cơ hội này để đối phó với cậu”.
Lăng Khôi nhíu mày: “Nhà họ Tống cũng muốn tham gia ư? Xem ra ở đại hội quyền anh lần trước, nhà họ Tống vẫn chưa phục tôi”.
Mã Đằng nghiêm túc nói: “Nếu nhà họ Tống và nhà họ Đường hợp lực thì mọi chuyện sẽ rất khó xử lý”.
Lăng Khôi hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Mã Đằng trả lời: “Phía sau nhà họ Tống cũng có một vị đại sư võ thuật, tên tuổi ngang ngửa Tôn Lộc. Nhà họ Tống tham gia vào thì áp lực đã rất lớn rồi, nếu cả vị đại sư đó tham gia thì chẳng phải ba vị đại sư võ thuật cùng liên thủ đối phó với cậu sao. Tôi biết cậu Lăng tài giỏi, nhưng cùng lúc chống lại ba vị đại sư võ thuật, e là cũng khó lường”.
Lăng Khôi trầm ngâm một lúc sau mới nói: “Xem ra dã tâm của nhà họ Đường không hề nhỏ. Không muốn rơi vào tầm kiểm soát của tôi đến vậy sao?”
Mã Đằng nói: “Tình hình bây giờ đã không còn nằm trong sự kiểm soát của chúng ta rồi. Chúng ta có cần thay đổi chiến lược không?”
Lăng Khôi nhắm mắt lại nói: “Không cần. Cứ để bọn họ tới, tôi đợi là được rồi”.
Trở về nhà hàng Á Vận, Lăng Khôi lập tức gửi tin nhắn cho Tô Duệ Hân: “Vợ ơi, anh về nhà rồi, đừng nhớ anh quá nhé”.
Tô Duệ Hân nhanh chóng trả lời: “Không hề nhớ”.
“...” Lăng Khôi không nói nên lời, không trả lời lại nữa.
Anh trùm đầu đi ngủ.
Trong hai ngày nay, tin tức về việc Lăng Khôi là con riêng của Mã Đằng đã lan rộng khắp nơi.
Chẳng mấy chốc đã truyền đến tai Tô Duệ Hân.
Lăng Khôi vẫn đến bệnh viện làm việc như bình thường, ngồi trong phòng bảo vệ đọc báo.
Gần trưa, Lý Kiến vội vàng chạy vào phòng bảo vệ: “Lăng Khôi, sếp Tô bảo anh đến phòng làm việc của cô ấy một chuyến”.
Lăng Khôi đột nhiên có dự cảm không lành, đặt tờ báo xuống hỏi: “Cô ấy có nói là vì chuyện gì không?”
Lý Kiến lắc đầu: “Không nói, nhưng trông cô ấy có vẻ tức giận. Anh mau đi dập lửa đi”.
Lăng Khôi vội vàng đi đến phòng làm việc.
Nhìn thấy Tô Duệ Hân, Lăng Khôi lại phát hiện ra cô càng xinh đẹp hơn trước.
Không thể không kể đến đường cong hoàn mỹ dưới bộ quần áo công sở, đường nét trên khuôn mặt tinh tế thật không chê nào đâu được.
“Vợ ơi, em tìm anh à?”
Lăng Khôi nói.
Tô Duệ Hân ngẩng đầu, cầm một xấp báo đưa cho Lăng Khôi xem.
Tiêu đề đầu báo đều là “Lăng Khôi là con riêng đã thất lạc nhiều năm của Mã Đằng”.
“Lăng Khôi, anh là con riêng của Mã Đằng, tại sao lại không nói cho tôi biết từ sớm?”, Tô Duệ Hân chất vấn: “Anh lo tôi sẽ cướp của cải vật chất của anh sao?”
Sắc mặt Lăng Khôi xanh mét: “Không, không phải vậy. Anh thật sự không phải là con riêng của Mã Đằng”.
Tô Duệ Hân lạnh lùng nhìn anh: “Nói thật đi, tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối”.