Gãy cánh tay là kiếp nạn để bức tượng Venus trở thành kiệt tác nghệ thuật.
Một đường dao xuyên qua năm tháng là sự tôi luyện để bức tượng này trở thành kiệt tác nghệ thuật.
Câu nói này luôn lảng vảng trong lòng mọi người.
Như thể chuông càng gõ mạnh thì càng nhức tai.
Tranh chấp giữa nghệ thuật, phải đưa ra cao thấp ngay.
Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên khắp hội trường.
Tràng pháo tay này không dành cho Hầu Phong, mà là dành cho Cổ Dương.
“Với đường cắt ngang này, tác phẩm điêu khắc thật sự trở nên khác biệt, quyến rũ và có hồn hơn. Tôi dường như có thể cảm nhận được sự thăng trầm và bất lực trong ánh mắt đó”.
“Không hổ danh là đại sư Cổ Dương, chấm phá một nét đã trở thành nét bút của thần!”
“Xem ra thành tựu và sự hiểu biết về nghệ thuật của đại sư Cổ Dương còn cao xa hơn nhiều so với Hầu Phong”.
“...”
Vô số người với vô số lời khen chê khác nhau.
Lý Mặc kích động cười nói: “Lúc đầu tôi nói luôn cảm thấy thiếu gì đó, hóa ra là thiếu vết cắt này. Đại sư Cổ Dương đúng là nhà sáng tác nghệ thuật vĩ đại. Nhìn thoáng qua đã thấy được khuyết điểm, còn có thể khiến nó trở nên hoàn hảo hơn”.
Trong lòng bà cụ Tô vô cùng khó chịu.
Bà ta luôn cho rằng đại sư Hầu Phong là đỉnh cao trong giới nghệ thuật, muốn viết lại lịch sử của giới nghệ thuật điêu khắc, nhưng không ngờ lại bị Cổ Dương trấn áp dễ dàng như vậy.
Ngay cả bản thân Hầu Phong cũng lép vế chịu thua thì có nói thêm lời nào cũng trở nên vô nghĩa.
Phải một lúc sau, Tôn Lộc mới lấy lại tinh thần, cụ ta không thèm đếm xỉa đến Hầu Phong đang quỳ dưới đất, mà quay qua nói với Giang Ngược Ly: “Thư ký Giang, xin hỏi đại sư Cổ Dương lúc nào rảnh, tôi muốn gặp mặt cậu ta”.
Giang Nhược Ly nói: “Đại sư Cổ Dương luôn hành xử kín đáo, không muốn lộ mặt”.
Một câu nói đơn giản, nhưng đã thẳng thừng từ chối yêu cầu của đại sư Tôn Lộc.
Sắc mặt Tôn Lộc rất khó coi, người dám từ chối cụ ta ở Trung Hải này rất ít. Vậy mà đại sư Cổ Dương này lại kiêu ngạo như vậy, dám từ chối gặp mặt cụ ta.
Nhưng vì ở đây có nhiều người nên Tôn Lộc cũng không tiện nói nhiều.
Giang Nhược Ly nói tiếp: “Ngoài ra còn một câu nữa, đại sư Cổ Dương nhờ tôi nói với đại sư Tôn Lộc”.
Tôn Lộc nói: “Cô nói đi”.
Giang Nhược Ly nói tiếp: “Mưa to gió lớn, tòa nhà tất nghiêng, thay đàn đổi dây, không thể cản nổi”.
Nói xong, Giang Nhược Ly hơi cúi người: “Nhược Ly xin đi trước”.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Giang Nhược Ly rời đi.
Cô ấy vừa đi vài bước, vừa hay gặp Mã Đằng và Lăng Khôi bước từ trên tầng hai xuống, ba người họ vừa đi vừa nói chuyện cười đùa.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, họ chậm rãi rời khỏi đó.
Tôn Lộc đứng yên bất động, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Khôi, nhìn Lăng Khôi rời đi.
Không hiểu vì sao lúc này Tôn Lộc lại có cảm giác khó tả đối với Lăng Khôi.
“Chú Tôn, chú nhìn gì vậy?”, Diệp Hùng bước lên hỏi.
“Không có gì, chúng ta cũng đi thôi”, Tôn Lộc lắc đầu, quay người rời đi.
Diệp Hùng bước đi theo.
Chẳng ai thèm để ý đến Hầu Phong đang quỳ trên mặt đất.
Cả tác phẩm điêu khắc tượng Tôn Lộc, cũng chẳng ai bận tâm.
“Em xin lỗi thầy, em đã phụ sự kỳ vọng của thầy rồi”, Hầu Phong vẫn quỳ trên mặt đất, đập đầu về phía Tôn Lộc đang rời đi.
Đám người xung quanh cũng không an ủi Hầu Phong, lần lượt quay lưng bỏ đi.
“Ôi, tưởng đại sư Hầu Phong tài hỏi đến thế nào, thì ra cũng chỉ là một tên dốt nát trước mặt đại sư Cổ Dương mà thôi, thật khiến người ta thất vọng!”
“Đúng vậy, còn nói cái gì mà viết lại quy tắc của giới nghệ thuật điêu khắc Trung Hải, bây giờ xem ra trở thành trò cười rồi”.
“Đại sư Cổ Dương đúng là giỏi nhất, không ai có thể lay chuyển”.
“Từ nay về sau, tất cả các tác phẩm của đại sư Hầu Phong sẽ mất giá nhiều!”
“...”
Bà cụ Tô rời khỏi triển lãm với tâm trạng không vui.
Lần này, bà ta đã mua tác phẩm đỉnh cao của đại sư Hầu Phong với giá một trăm tám mươi triệu tệ, vốn tưởng rằng có thể tăng giá gấp đôi trong vài năm tới.
Không ngờ vết dao hôm nay của Cổ Dương đã hủy hoại nó.
Từ nay về sau, Hầu Phong sẽ không thể ngóc đầu lên nổi trong giới nghệ thuật điêu khắc nữa, tất cả các tác phẩm của Hầu Phong sẽ bị mất giá hoàn toàn.
Gần hai trăm triệu tiền tệ về cơ bản là đã mất trắng.
Nghĩ đến điều này, lòng bà cụ Tô đau như cắt.
Tô Thần dường như đọc được suy nghĩ của bà cụ Tô, vội nói: “Bà nội, bà đừng nản lòng. Cháu thấy tay nghề của đại sư Hầu Phong cũng rất tốt, sau này biết đâu có thể nổi tiếng trở lại”.
Bà cụ Tô lắc đầu: “Căn bản là không thể nữa rồi. Hôm nay Hầu Phong bị Cổ Dương chèn ép, mấy nghìn người có mặt đều đã nhìn rõ mồn một. Hơn mấy nghìn người này là những thương nhân giàu có hàng đầu ở Trung Hải, phần lớn các tác phẩm nghệ thuật đều là do bọn họ mua. Bọn họ sẽ không mua tác phẩm của người mà bọn họ không thích. Hơn nữa, ngay cả đại sư Tôn Lộc cũng bỏ rơi Hầu Phong, Hầu Phong muốn xuất hiện lại hẳn là điều không thể”.
Tô Thần thở dài nói: “Đại sư Hầu Phong này cũng thật là, bà nói xem điêu khắc pho tượng của ai mà chẳng được, lại cứ nhất định phải điêu khắc pho tượng của đại sư Tôn Lộc, kết quả là bị người ta vả vào mặt. Đại sư Cổ Dương bề ngoài là làm nhục Hầu Phong, nhưng thực ra là sỉ nhục đại sư Tôn Lộc. Đại sư Tôn Lộc tức giận, bỏ rơi Hầu Phong là đúng”.
Bà cụ Tô nói: “Đúng vậy, Hầu Phong muốn mượn hoa dâng Phật, cảm ơn công dạy dỗ của Tôn Lộc. Đây vốn là chuyện tốt, không ngờ lại đổ bể như vậy”.
Tô Thần nói: “Đại sư Cổ Dương này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà thủ đoạn lại cao siêu như vậy?”
Bà cụ Tô nói: “Lai lịch của đại sư Cổ Dương rất thần bí. Lần này đến triển lãm quan sát nhưng cũng không xuất hiện. Hơn nữa còn có thể sai bảo nhân vật lớn như Giang Nhược Ly, xem ra lai lịch của đại sư Cổ Dương này không hề tầm thường”.
Tô Thần thở dài: “Thôi bỏ đi, lần này coi như chúng ta đã rút được một bài học. Số tiền hai trăm triệu tệ đối với nhà họ Tô chúng ta cũng không phải là quá lớn. Mất rồi thì thôi, bà đừng giận nữa, hại sức khỏe lắm”.