Chiến Thần Phục Thù

Chương 214




Nhà họ Tề chịu thua.

Đây là chuyện mọi người đều có thể đoán được.

Một phó hội trưởng hiển nhiên không thể chống lại hội trưởng.

Mã Đằng là gia chủ của một trong năm gia tộc lớn Trung Hải, hơn nữa còn giữ chức hội trưởng Công đoàn Trung Hải rất nhiều năm, trước nay không có ai có thể lay chuyển.

Nhà họ Tề đương nhiên cũng không thể lay chuyển được vị trí của Mã Đằng.

Điều khiến người ta không ngờ được là Mã Đằng lại vì một đứa con của bạn cũ mà bộc phát ý chí kiên định khiến người khác kinh hồn bạt vía.

Tề Hành chỉ cảm thấy mặt mũi của mình đã mất sạch, chỉ muốn tìm một khe hở chui vào, sau đó cụ ta vội vàng dẫn theo Tề Minh nhanh chóng rời khỏi hiện trường, để đi xử lý vết thương.

Như thế, chuyện này mới coi như kết thúc.

Buổi triển lãm còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, mọi người chuyện trò vui vẻ, bầu không khí dần náo nhiệt trở lại.

Cậu chủ Thanh và cậu chủ Lãng ngồi bên cạnh Tô Thần, đến bây giờ cũng chưa hoàn hồn lại.

Cậu chủ Thanh nói: “Tô Thần này, không phải cậu nói Lăng Khôi là thằng ở rể vô dụng nhà họ Tô các cậu thôi sao? Còn bị nhà họ Tô các cậu đuổi ra ngoài nữa mà!”

Mặt Tô Thần đầy vẻ lúng túng: “Quả thật là như thế, trước đây cậu ta ở nhà họ Tô chúng tôi không có địa vị gì cả. Mặc cho người nhà họ Tô chúng tôi hà hiếp sỉ nhục, ngay cả đánh rắm cậu ta cũng không dám”.

Cậu chủ Lãng thắc mắc: “Vậy tại sao bây giờ Lăng Khôi này lại có thủ đoạn phi phàm, còn thân thiết với hội trưởng Mã như vậy? Hội trưởng Mã thà đắc tội với nhà họ Tề cũng phải ra sức bảo vệ Lăng Khôi”.

Trán của Tô Thần toát mồ hôi lạnh: “Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, theo lý mà nói thì không phải vậy. Suốt ba năm nay, cậu ta vẫn luôn là kẻ vô dụng ăn bám nhà họ Tô, căn bản không quen biết người nào ghê gớm, sao đột nhiên lại trở thành con trai bạn cũ của Mã Đằng chứ?”

Cậu chủ Thanh lườm Tô Thần với vẻ mặt khó chịu: “Nhà họ Tô các người làm việc đúng là cẩu thả, nhận một tên đến tận nhà ở rể mà ngay cả thân phận gia cảnh người ta cũng không tìm hiểu rõ. Xem ra trước mắt, thân phận gia cảnh của Lăng Khôi này không hề đơn giản, ngay cả nhà họ Tề cũng không chèn ép được hắn. Nhà họ Tô các người còn đuổi người như vậy ra khỏi nhà sao? Đúng là đầu óc ngu si”.

Cậu chủ Lãng cũng nói chen vào: “Nhà họ Tô các người nghĩ trăm phương nghìn kế xin gia nhập vào Công đoàn Trung Hải, vẫn luôn bị Công đoàn Trung Hải từ chối, trăm lần cầu xin vẫn không thành công. Tôi thấy quan hệ của tên Lăng Khôi này với Mã Đằng rất tốt, nếu có hắn làm cầu nối cho nhà họ Tô các người, nói tốt mấy câu trước mặt Mã Đằng, nói không chừng nhà họ Tô các người có thể bước thẳng vào Công đoàn Trung Hải đấy”.

Sắc mặt của Tô Thần vô cùng khó coi, hắn biết cậu chủ Lãng nói rất có lý.

Hắn chưa bao giờ xem trọng kẻ vô dụng như Lăng Khôi.

Trước giờ hắn vẫn luôn khinh thường Lăng Khôi.

Hắn cho rằng bản thân hắn mới là người tài giỏi thật sự của nhà họ Tô.

Bây giờ chỉ vì một câu ‘cậu ấy là con trai bạn cũ của tôi’ của Mã Đằng mà Lăng Khôi một bước lên mây sao? Vượt mặt hắn luôn rồi hả?

Trái tim Tô Thần đang rỉ máu.

Cậu chủ Thanh nói: “Một vài người cho dù xuất thân không tốt lắm nhưng chỉ cần có người thân ghê gớm thì cũng có thể thăng quan tiến chức, đây chính là số mệnh”.

Cậu chủ Lãng bổ sung thêm: “Đúng vậy, từ nay về sau, Lăng Khôi có Mã Đằng bảo vệ, nhà họ Tô các người sẽ không có cách nào làm gì cậu ta đâu. Sau này nếu Lăng Khôi muốn gây khó dễ cho nhà họ Tô thì chỉ cần nói vài câu trước mặt Mã Đằng là được rồi”.

Sắc mặt Tô Thần càng khó coi hơn.

Hắn muốn nói gì đó để bảo vệ tôn nghiêm của nhà họ Tô, nhưng không có cách nào phản bác.

Điều bọn họ nói đều là sự thật.

Cậu chủ Lãng cười nói: “Tôi đoán Lăng Khôi này có thể là con riêng của Mã Đằng. Tô Thần à, não của đám người nhà họ Tô các cậu đúng là úng nước rồi, lại bỏ lỡ một nhân tài tốt như vậy. Haiz, đáng tiếc”.

Toàn hội trường đều đang bàn tán mối quan hệ của Lăng Khôi và Mã Đằng.

Có người đoán Lăng Khôi là con riêng của Mã Đằng, cũng có người nói Lăng Khôi là cháu của Mã Đằng, trong đó ý kiến con riêng chiếm phần lớn.

Một truyền mười, mười truyền trăm, trong mắt mọi người Lăng Khôi đã là con riêng của Mã Đằng.

Đám người bà cụ Tô và Hồ Diệu Huy, Lý Mặc ngồi cùng nhau.

Có thể ngồi ở vị trí tốt như vậy là nhờ vào Hồ Diệu Huy, đây vốn dĩ là một chuyện rất vẻ vang, nhưng lúc này bà cụ Tô lại chẳng vui vẻ chút nào.

Trong buổi tiệc, bà cụ Tô nhỏ giọng hỏi Hồ Diệu Huy: “Tổng giám đốc Hồ, Lăng Khôi không phải là con riêng của Mã Đằng thật chứ?”

“Khó nói lắm”, trong lòng Hồ Diệu Huy không nắm chắc.

Nếu Mã Đằng thật sự có con riêng, hôm nay liều mạng bảo vệ Lăng Khôi như thế, trái lại cũng có khả năng.

Rốt cuộc cậu ta là con riêng của Mã Đằng?

Hay là cậu Lăng?

Hồ Diệu Huy cũng lẩm bẩm trong lòng.

Đám người xung quanh đều đang bàn tán chuyện này, khiến bà cụ Tô càng thêm tin chắc: “Xem ra Lăng Khôi là con riêng của Mã Đằng thật rồi. Số mạng của tên nhóc này tốt thật, thảo nào ban đầu ông cụ Tô cứ ra sức dẹp bỏ nghị luận của mọi người, gả Duệ Hân cho Lăng Khôi, thì ra là có ý sâu xa này”.

Chỉ đáng tiếc, bây giờ biết cũng đã muộn rồi.

Buổi triển lãm bắt đầu, Tề Hành với tư cách là người đứng ra tổ chức, bước lên sân khấu đọc một bài diễn thuyết hùng hồn, cuối cùng lớn tiếng nói: “Tôi có thể nói như này, nếu đại sư Hầu Phong đứng thứ hai trong giới nghệ thuật Trung Hải thì không ai dám nhận đứng thứ nhất. Tiếp sau đây, chúng tôi sẽ đưa ra tác phẩm điêu khắc của đại sư Hầu Phong - Một trăm lẻ tám anh hùng Lương Sơn. Mời mọi người vừa uống trà nhấp rượu vừa thưởng thức phong cách của đại sư Hầu Phong”.

Nói xong, phía sau Tề Hành xuất hiện một trăm lẻ tám cô người mẫu, trong tay mỗi người cầm một cái khay, trên khay đặt một pho tượng gỗ đỡ kích cỡ rất cao.

Một trăm lẻ tám người mẫu chia nhau bước xuống sân khấu, bước vào trong đám người, tách riêng ra để trình diện tác phẩm.

Tác phẩm vừa bày ra thì có vô số tiếng vỗ tay và lời khen ngợi.

Lời hoa mỹ khen ngợi đại sư Hầu Phong liên tục không dứt.

Cho dù là một người hoàn toàn không hiểu nghệ thuật cũng bị tác phẩm này thu hút.

Nó dường như có sức hấp dẫn đặc biệt, mặc dù hình dáng không lớn lắm, nhưng mang đến cho người ta cảm giác vô cùng chấn động.

Hồi lâu sau, Tề Hành trên sân khấu nói: “Tác phẩm này tổng cộng bao gồm một trăm lẻ tám pho tượng, là kiệt tác mà đại sư Hầu Phong hao phí thời gian mấy tháng để khắc ra. Bây giờ bắt đầu công khai đấu giá, giá khởi đầu, bảy mươi triệu tệ”.

Vừa dứt lời, bà cụ Tô kích động hét giá tám mươi triệu tệ, ra giá đầu tiên.

Nhưng giá rất nhanh đã có người tăng đến một trăm năm mươi triệu tệ.

Tiếp sau đó giá tăng lên khá ít.

Suy cho cùng tiền của mọi người cũng không phải là do gió lớn thổi đến.

Bà cụ Tô nóng lòng còn muốn tăng giá, nhưng hơi do dự, liếc nhìn sang Lý Mặc bên cạnh, nói: “Tổng giám đốc Lý, ông là nhà sưu tầm lớn nhất Trung Hải, kiệt tác đỉnh cao như vậy, mà ông lại không động lòng sao?”

Lý Mặc nói: “So với tác phẩm của đại sư Hầu Phong, tôi thích sưu tầm đồ cổ của đại sư Cổ Dương hơn, một trăm lẻ tám anh hùng này dĩ nhiên là tốt, nhưng giá bây giờ hơi cao”.

Bà cụ Tô kích động nói: “Đây là tác phẩm của đại sư Hầu Phong đấy, ông ấy là ngôi sao sáng của giới nghệ thuật điêu khắc, có tiếng là đại sư đỉnh cao trong và ngoài nước. Bây giờ mua tác phẩm của ông ấy, tương lai chắc chắn sẽ tăng giá gấp mấy lần”.

Lý Mặc không cho là đúng: “Những gì bà Tô nói đương nhiên tôi biết, nhưng từ đầu đến cuối tôi luôn cho rằng tác phẩm của đại sư Hầu Phong giống hàng hóa cao cấp hơn, chứ không phải tác phẩm nghệ thuật. Cách điêu khắc, thủ pháp tinh tế, say mê hấp dẫn của ông ta đều là thượng cấp. Nhưng chỉ là thiếu một chút khí chất riêng. Mà người thể hiện được khí chất trong bàn tay khắc gỗ, chỉ có đại sư Cổ Dương”.

Bà cụ Tô không tranh cãi tiếp nữa, nhưng vẫn hét giá một trăm tám mươi triệu tệ, cuối cùng bà ta cũng lấy được tác phẩm này vào túi mình.

Hành động này kéo theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt xung quanh.

Tiếp sau đó, Tề Hành liên tục đưa ra hơn mười tác phẩm của đại sư Hầu Phong, đều được người ta đấu giá với giá rất cao, nhưng giá cao nhất vẫn là tác phẩm một trăm lẻ tám anh hùng trong tay bà cụ Tô.

Buổi triển lãm trôi qua một nửa, bầu không khí náo nhiệt.

Lúc này Tề Hành nói: “Sau đây, chúng tôi mời đại sư Hầu Phong đích thân ra sân khấu, để thể hiện một tác phẩm điêu khắc đỉnh cao cho mọi người”.

Trong lúc cụ ta lên tiếng, có người xê dịch trụ đồng màu nâu cao một mét tám ra.

Dưới tiếng vỗ tay như sấm, một người đàn ông năm mươi tuổi mặc vest màu đen, trong tay cầm một con dao lóe sáng bước ra sân khấu.

“Đại sư Hầu Phong!”

“Ôi, đây chính là đại sư Hầu Phong! Khí chất bất phàm quá”.

“Hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy đại sư Hầu Phong ngoài đời rồi, quả thật là không tầm thường”.