Đây còn là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô không?
Bà cụ Tô cũng cảm thấy mọi thứ hôm nay không chân thật, mơ hồ có một cảm giác nguy hiểm không nói ra được.
Nhưng cảm giác nguy hiểm này đến từ đâu bà ta lại không thể nói rõ.
Lăng Khôi đi rồi.
Một lúc lâu sau, đám người trong hội trường mới bình tĩnh lại.
Mã Đằng nói: “Tề Hành, Lăng Khôi là con trai một người bạn cũ của tôi, là người quen của tôi. Chuyện hôm nay tôi thấy cứ bỏ qua như thế đi. Ông nói xem thế nào?”
Vừa nãy Tề Hành một mực ra lệnh, phải đánh gãy hai chân của Lăng Khôi, bắt anh bò ra khỏi hội trường.
Lúc này, một câu nói của Mã Đằng lại muốn hóa giải tất cả.
Không ai chịu thua ai.
Phó hội trưởng của Công đoàn Trung Hải đối đầu với hội trưởng Công đoàn Trung Hải.
Đọ sức cấp bậc này khiến toàn hội trường nghẹt thở.
Mọi người đều biết, bây giờ mức độ phát triển của chuyện này đã vượt xa mức mà không phải gia tộc bình thường nào cũng có thể dây vào.
Tề Hành chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, kiểu cảm giác thất bại ngay cả một nhân vật nhỏ bé cũng không cách nào áp chế được, khiến cụ ta rất khó chịu. Cụ ta gần như cắn răng lên tiếng: “Hội trưởng Mã, người Lăng Khôi đánh là con trai ruột duy nhất của tôi. Về tình về lý tôi đều phải đánh trả. Sao có thể tha cho cậu ta dễ dàng được chứ?”
Mặt Mã Đằng đầy vẻ thản nhiên: “Coi như nể mặt tôi. Được không?”
Tề Hạnh lạnh lùng nói: “Hội trưởng Mã, thể diện của ông dĩ nhiên là rất lớn, nhưng nếu tôi không đồng ý bỏ qua thì sao?”
Nhà họ Tề của Tề Hành đương nhiên là tiền bạc vô số, quyền cao chức trọng. Cái chức phó hội trưởng, cũng không phải hư danh, mà dựa vào năng lực thật sự để ngồi lên.
Tề Hành đương nhiên sẽ không cho rằng mình có sức để vật tay đôi với Mã Đằng.
Nhưng cụ ta cũng không cho rằng Mã Đằng sẽ không vì một đứa con của bạn cũ mà công khai đắc tội với nhà họ Tề.
Mã Đằng vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Mã Đằng tôi tốt xấu gì cũng là người có máu mặt. Lời nói ra khỏi miệng đáng giá ngàn vàng. Ông muốn tôi thay đổi thất thường sao? Vậy thì uy tín của người hội trưởng như tôi để ở đâu chứ?”
Tề Hành lớn tiếng nói: “Nhưng đó là con trai ruột duy nhất của tôi. Nhiều năm nay, tôi vẫn luôn ra sức làm việc, phối hợp với ông xử lý rất nhiều chuyện lớn nhỏ của Công đoàn Trung Hải. Tề Minh cũng coi như là cháu trai của ông, lẽ nào chút tình cảm này cũng không có sao?”
Tề Hành không muốn nhân nhượng.
Vẫn cố tranh giành đối nghịch.
Bầu không khí trong hội trường nghẹt thở như lửa.
Rất nhiều người đều cảm thấy tim mình đập nhanh không ngừng.
Bà cụ Tô cũng hít sâu một hơi, nói nhỏ: “Tổng giám đốc Hồ, xem ra Lăng Khôi vẫn có chút thân phận bối cảnh nhỉ, vậy mà lại là con trai bạn cũ của Mã Đằng. Xem bộ dạng này Mã Đằng rất muốn bảo vệ Lăng Khôi”.
Hồ Diệu Huy cũng rất kinh ngạc: “Hội trưởng và phó hội trưởng của Công đoàn Trung Hải đối đầu rồi, quả thật khiến người ta sợ toát mồ hôi, Tề Hành bảo vệ con trai của mình, thái độ kiên quyết, tâm trạng có thể hiểu. Tốt xấu gì cụ ta cũng là phó hội trưởng, Mã Đằng nên nể mặt cụ ta, chuyện này không đến mức phải làm căng như thế”.
Bà cụ Tô nói: “Ông nói xem cuối cùng Mã Đằng sẽ vì Tề Hành mà xử lý con trai bạn cũ của mình sao?”
Hồ Diệu Huy: “Chắc là vậy, nếu không làm thế thì chuyện nghiêm trọng rồi”.
Hồ Diệu Huy khá hiểu về tình hình của Công đoàn Trung Hải.
Vừa nãy ông ta còn cho rằng Lăng Khôi không thể nào là cậu Lăng.
Nhưng nếu tiếp sau đó Mã Đằng thà đắc tội với Tề Hành cũng phải bảo vệ Lăng Khôi, vậy thì Lăng Khôi rất có khả năng chính là cậu Lăng thần bí khó lường kia.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng trong lòng Hồ Diệu Huy tự có cân nhắc.
Bà cụ Tô nói: “Tôi cũng cho rằng Mã Đằng sẽ không vì một đứa con của bạn cũ mà đắc tội với Tề Hành. Suy cho cùng Tề Hành cũng là trợ thủ đắc lực của ông ta. Hơn nữa thực lực nhà họ Tề cũng rất mạnh, Mã Đằng là một doanh nhân, tự có tính toán riêng của mình”.
Hồ Diệu Huy gật đầu không nói gì nữa.
Ở một góc khác, Tô Thần, cậu chủ Lãng và cậu chủ Thanh cũng đều cảm thấy hô hấp đình trệ.
Trong lòng Tô Thần vô cùng khó chịu.
Mã Đằng lại ra mặt vì Lăng Khôi?
Con trai của bạn cũ?
Từ lúc nào mà Lăng Khôi có người đứng sau lớn mạnh như vậy chứ?
Tô Thần không cam tâm!
Mã Đằng nhất định sẽ không vì Lăng Khôi mà đắc tội Tề Hành, bởi vì Lăng Khôi không thể nào có tầm quan trọng đó.
Tô Thần thầm nghĩ như vậy.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ở xung quanh hậu trường, Mã Đằng mỉm cười, nói: “Tôi dìu dắt ông làm phó hội trưởng, là coi trọng nhà họ Tề của ông. Trên dưới nhà họ Tề các người nên cảm ơn tôi, nếu ông cảm thấy tôi phải cảm ơn các người, vậy thì tôi đổi người khác giữ chức phó hội trưởng là được”.
Nói xong, Mã Đằng đứng chắp tay sau lưng, không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Tề Hành, đợi câu trả lời của Tề Hành.
Soạt!
Toàn hội trường nổ tung.
Tất cả mọi người đều cho rằng Lăng Khôi không có tầm quan trọng này.
Nhưng sự thật nói với bọn họ, Lăng Khôi có tầm quan trọng đó.
Tề Hành bị dọa giật nảy mình, không ngờ thái độ của Mã Đằng lại kiên quyết như thế, để bảo vệ con trai của bạn cũ, mà ngay cả chức phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải của Tề Hành cũng muốn tước bỏ!
Lúc này Hàn Phá chạy ra, nói: “Sư công, chuyện này cứ bỏ qua đi. Nghe hội trưởng Mã không sai đâu, cứ bỏ qua chuyện này, còn dây dưa tiếp nữa không có ích cho nhà họ Tề của cụ. Hội triển lãm sắp bắt đầu rồi, vẫn mong sư công đừng làm lỡ chuyện trọng đại”.
Hàn Thiên Hào là học trò của Tề Hành, Hàn Phá gọi cụ ta một tiếng sư công cũng hợp lý.
Người xung quanh đều nhìn chăm chăm vào Hàn Phá với vẻ mặt rất tò mò.
“Cậu im miệng, ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện”, Tề Hành lạnh lùng quát lớn.
Hàn Phá tiếp tục nói: “Sư công, thân phận của Lăng Khôi đặc biệt, không phải con bạn cũ bình thường của hội trưởng Mã đâu, vẫn mong sư công bỏ qua chuyện này, đừng làm liên lụy cả nhà họ Tề”.
Trương Uy và Dương Vy cũng chịu đựng áp lực cực lớn, chạy ra ủng hộ Hàn Phá.
Mã Đằng liếc nhìn Hàn Phá, sau đó cười với Tề Hành: “Trẻ con còn hiểu chuyện hơn ông. Tề Hành, tình cảm nhiều năm giữa tôi và ông, ông cứ bỏ qua đi. Quay về bảo Tề Minh nhận lỗi mời rượu con trai bạn cũ của tôi. Chuyện này coi như xong, nếu không thì kết của cục Hàn Thiên Hào chính là kết cục của Tề Hành ông”.
Không những phải bỏ qua, mà Tề Minh còn phải nhận lỗi ư?
Tề Hành nhớ đến kết cục của Hàn Thiên Hào, trái tim đã đập thình thịch.
Chỉ là trong lòng cụ ta rất không cam tâm.
Nếu làm như thế thật thì sau này mặt mũi nhà họ Tề sẽ mất hết, sao có thế đứng vững ở Công đoàn Trung Hải được đây?
Cuối cùng Tề Hành vẫn lựa chọn nhượng bộ: “Hội trưởng Mã, bỏ qua thì được, nhưng xin lỗi thì không cần thiết đâu nhỉ? Suy cho cùng cũng là con trai tôi bị đánh”.
Mã Đằng lắc đầu: “Nhận lỗi đã là hình phạt nhẹ nhất rồi. Nếu như có một ngày, ngay cả cơ hội nhận lỗi các ông cũng không có thì nhà họ Tề thật sự xong đời rồi”.
Toàn thân Tề Hành run rẩy: “Hội trưởng Mã, ông cứ phải tuyệt tình như thế sao? Lẽ nào ông không sợ làm như vậy sẽ khiến thành viên của Công đoàn Trung Hải mất lòng à? Nếu mọi người đều không phục ông, ông còn làm hội trưởng kiểu gì được nữa?”
“Lấy lòng người của Công đoàn Trung Hải ra ép tôi sao?”, thái độ của Mã Đằng kiên quyết như sắt thép: “Nếu ông cảm thấy ông có bản lĩnh này thì ông có thể thử. Nói câu khó nghe thì trong Công đoàn Trung Hải, ai không phục tôi, tôi loại bỏ người đó là được. Ở nơi như Trung Hải, người muốn gia nhập vào thế lực Công đoàn Trung Hải nhiều lắm”.
“Hơn nữa, nếu Công đoàn Trung Hải này không phục tôi, tôi lại lập ra một Công đoàn Trung Hải khác là được”, từng chữ của Mã Đằng chắc chắn như đinh đóng cột.
Cứ như chuông lớn càng gõ càng khiến mỗi người ở hội trường chìm vào âm thanh du dương trầm bỗng.
Thật ngang ngược, bá đạo!
Công đoàn Trung Hải này không phục tôi thì tôi lại lập ra một Công đoàn Trung Hải khác là được!
Thái độ như thế, chẳng phải khiến người ta kinh hồn bạt vía sao?
Một Lăng Khôi bé nhỏ, lại có thể khiến thái độ Mã Đằng kiên quyết như vậy cơ à?
Tề Hành đã bị sự quyết tâm kiên cường của Mã Đằng dọa sợ, cuối cùng không dám ngỗ ngược với Mã Đằng, cụ ta cúi đầu nói: “Tôi đồng ý để con trai đến xin lỗi Lăng Khôi!”
Cuối cùng nhà họ Tề cũng chịu thua!