“Anh tìm người bói quẻ cho em, em có thể làm được”, Lăng Khôi vừa nói xong câu này, Tô Duệ Hân “phụt” một tiếng, phun hết tất cả số rượu trong miệng ra ngoài.
Tô Duệ Hân xấu hổ lau bờ môi đỏ thắm: “Tôi không nói với anh nữa, anh đúng là chẳng có gì hay ho”.
“Không phải có một anh Lăng vẫn luôn âm thầm giúp đỡ em sao? Có sự giúp đỡ của anh Lăng, em lo gì đại sự không thành”, Lăng Khôi nói một câu.
Tô Duệ Hân không vui nói: “Anh đừng nhắc đến anh Lăng đó với tôi, người này mặc dù rất có năng lực nhưng vẫn luôn không dám lộ diện, lén la lén lút, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp gì. Tôi không có thiện cảm gì với anh ta”.
Tô Duệ Hân vẫn không quên giải thích một lượt, thậm chí còn nói luôn là không có thiện cảm. Điều này chứng tỏ rằng cô không muốn Lăng Khôi hiểu lầm mình.
Lăng Khôi khẽ ho một tiếng: “Thật ra anh vẫn luôn có một bí mật chưa nói cho em biết, bây giờ anh nghĩ kỹ rồi, anh quyết định nói ra”.
Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi bằng ánh mắt hiếu kỳ, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Lăng Khôi cuối cùng cũng chịu thừa nhận chuyện ngoại tình đi tìm người thứ ba khi trước rồi sao?
Nếu đúng là như vậy thì cũng coi như anh đáng mặt đàn ông.
Tô Duệ Hân tự nhủ, bản thân cô đã có thể chấp nhận sai lầm này của Lăng Khôi, chỉ cần anh dám thừa nhận.
Lăng Khôi hơi lúng túng.
Tô Duệ Hân càng dựa gần vào anh, bờ môi xinh đẹp cách môi Lăng Khôi chỉ vài centimet.
Hô hấp của Lăng Khôi đã nhanh hơn rất nhiều.
“Anh nói đi chứ. Chỉ cần dám thừa nhận sai lầm mình từng phạm phải thì chính là một người dũng cảm rồi. Tôi rất coi trọng những người có dũng khí”, Tô Duệ Hân nói.
Cô đang cho Lăng Khôi uống một viên thuốc an thần, ngầm bảo Lăng Khôi chủ động thừa nhận sai lầm, bản thân có thể tha thứ cho anh.
Thật ra phụ nữ là một giống loài vô cùng kỳ lạ.
Không ít những cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt, khi người phụ nữ phát hiện ra đàn ông có người thứ ba ở bên ngoài thì đều thề thốt với đàn ông rằng chỉ cần anh chịu thừa nhận thì em có thể tha thứ cho anh.
Đàn ông có thể thừa nhận sao?
Tuyệt đối không thể.
Lăng Khôi uống một hớp rượu, có men rượu kích thích thì dũng khí cũng lớn hơn: “Thật ra anh chính là anh Lăng”.
“Phụt!”
Tô Duệ Hân lại phun rượu ra.
Phun thẳng vào mặt Lăng Khôi.
“Xin lỗi, tôi không nhịn được cười, mất mặt quá”, Tô Duệ Hân vội vàng lấy khăn giấy lau rượu trên mặt Lăng Khôi, nói: “Anh đúng là uống nhiều quá rồi, hôm nay kết thúc ở đây thôi. Vốn dĩ bảo anh đến uống cùng tôi mà giờ lại trở thành anh say tôi tỉnh thế này”.
Tô Duệ Hân đứng dậy thanh toán, rồi kéo tay Lăng Khôi: “Đi, về nhà. Đừng lên cơn điên rượu nữa”.
Lăng Khôi sững sờ ngây dại.
Mẹ kiếp!
Trời ạ!
Không dễ gì anh mới có thể thừa nhận mình là anh Lăng trước mặt em, vậy mà em lại coi đó như là trò cười sao?
Chuyện này cũng hài hước quá rồi nhỉ?
“Anh thật sự là anh Lăng, em phải tin anh chứ”, Lăng Khôi vừa đi theo ra cửa vừa vội vàng giải thích.
“Tôi biết là anh uống nhiều rồi, đừng có nói linh tinh nữa được không?”, Tô Duệ Hân tỏ ra cạn lời: “Nếu anh là anh Lăng thì tôi là Trung Hải Vương đấy”.
Lăng Khôi mặt mày ủ dột, trong lòng đau khổ không thôi.
“Anh lấy tên anh Lăng ra để thề, anh chính là anh Lăng, hơn nữa sau này anh sẽ che chở cho em, không để em phải chịu đựng bất cứ sự đau khổ nào nữa, tuyệt đối không để cho người ta ức hiếp em”, Lăng Khôi còn hùng hồn nói.
Kết quả vẫn còn chưa nói xong, Tô Duệ Hân đã thẳng tay che miệng Lăng Khôi lại: “Anh không phải là anh Lăng mà vẫn có mặt mũi dùng tên anh Lăng để thề thốt à? Anh đúng là khiến tôi cười chết mất. Thật sự không ngờ sau khi anh uống say lại ăn nói linh tinh như thế. Sau này tôi không tìm anh uống rượu nữa đâu”.
Lăng Khôi bất lực, chỉ đành nuốt trở lại những lời lẽ vốn đã chuẩn bị xong xuôi.
“Đừng nói linh tinh nữa, tôi buông tay ra đây, biết chưa hả?”, trước khi buông tay khỏi miệng Lăng Khôi, cô còn xác nhận lại một lần nữa. Thấy Lăng Khôi gật đầu thì cô mới chịu buông tay ra.
Thấy Lăng Khôi ngoan ngoãn đi bên cạnh mình một đoạn đường và không nói linh tinh thêm nữa, lúc này Tô Duệ Hân mới thở phào nhẹ nhõm: “Đã tỉnh rượu hơn nhiều rồi nhỉ?”
“…”, Lăng Khôi cạn lời: “Cũng tỉnh hơn một chút”.
“Không nói linh tinh nữa đấy chứ?”
Lăng Khôi lắc đầu: “Không đâu”.
“Tôi biết anh đố kị với năng lực và tài hoa của anh Lăng, anh ta giúp đỡ tôi rất nhiều lần, trong lòng anh ghen tuông nên mới nói bừa mình là anh Lăng. Tôi hiểu nỗi lòng này mà”, Tô Duệ Hân lại nói: “Nhưng anh cũng không được nói dối chứ, người nói dối là đáng ghét nhất luôn, đời này tôi ghét nhất là loại người như vậy. Tôi hỏi anh lại một lần nữa, anh có phải anh Lăng không?”
“Phải, à không”, Lăng Khôi gật đầu rồi lại lập tức lắc đầu.
Mẹ kiếp, nếu như mình thừa nhận là anh Lăng thì cô ấy sẽ lại nói mình uống say rồi lên cơn điên rượu.
Tôi khổ quá mà.
Tô Duệ Hân lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc có phải hay không?”
Lại còn không được nói dối, em muốn anh trả lời thế nào đây?
Lăng Khôi ngơ ngác: “Em, em hy vọng anh là gì thì anh chính là vậy”.
“Anh chính là Lăng Khôi”, Tô Duệ Hân thẳng thừng: “Anh đúng là uống rượu đến ngốc luôn rồi, ngay cả việc mình là ai cũng không biết nữa”.
Lăng Khôi dứt khoát không nói gì nữa, anh đi dọc theo bờ sông Vọng Cổ cùng Tô Duệ Hân.
Tô Duệ Hân không nói chuyện với Lăng Khôi nữa mà tự mình lẩm bẩm: “Lăng Khôi, mặc dù bây giờ anh đang uống say, nhưng vẫn cảm ơn anh đã dẫn tôi đến nơi này, tôi dường như đã nghe thấy âm thanh quen thuộc trong cơn mơ, thế rồi lại tỉnh giấc mộng. Cũng cảm ơn anh cùng tôi uống rượu, nhiều lời anh nói thật ra cũng rất có đạo lý”.
“Tôi, Tô Duệ Hân là một người đang sống sờ sờ, không thể cứ mãi sống sau cái bóng của người khác”, Tô Duệ Hân tỉnh rượu rồi, nói chuyện rất rõ ràng: “Mặc dù tôi cảm thấy mình không làm được, nhưng tôi nhất định sẽ nỗ lực để làm. Mong rằng một ngày nào đó trong tương lai, bệnh viện Bình An do tôi lãnh đạo sẽ vượt qua tập đoàn Tô Thị. Hy vọng rồi sẽ đến một ngày tôi có thể trở thành người mà bà cụ Tô phải ngước nhìn”.
“Bà ấy nợ tôi một tiếng xin lỗi. Hơn nữa, tôi phải khiến cho bà ấy hiểu rằng dù Tô Duệ Hân tôi rời khỏi nhà họ Tô thì vẫn có thể sống rất tốt, vẫn có thể tạo nên thành tựu vẻ vang”.
“Dù không có kết quả, tôi cũng sẽ luôn nỗ lực, chỉ cần tôi không buông bỏ bản thân, chỉ cần tôi cứ luôn nỗ lực, hy vọng sẽ không lụi tàn”.
“Trái tim không rối loạn, cảm xúc không vướng bận, không sợ hãi tương lai, không nhớ nhung quá khứ”.
“Hy vọng ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp trời”, Tô Duệ Hân dừng lại, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời cao vời vợi.
Cô đã nếm trải đau khổ, đã phát tiết, đã rơi lệ thậm chí là sụp đổ.
Bây giờ, trên người cô đang ngập tràn hy vọng và sức sống mạnh mẽ.
“Lăng Khôi, anh nói xem tôi có thể làm được không?”, Tô Duệ Hân đột nhiên quay người nhìn Lăng Khôi, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh muôn phần.
Lăng Khôi nói: “Có thể”.
“Tại sao vậy?”, Tô Duệ Hân hỏi xong thì vội vàng nói thêm một câu: “Không được nói cái lý do bói quẻ kia”.
Lăng Khôi nghĩ ngợi, nói: “Bởi vì anh chính là anh Lăng”.
“Đồ điên, xem ra anh vẫn chưa tỉnh rượu. Đừng nói nữa, theo tôi về nhà đi”, Tô Duệ Hân chỉ muốn đánh anh một bạt tai chết luôn.